Trong khu trung tâm thương mại hào hoa bậc nhất Đế Đô.
Ninh Tịch đi dạo một vòng, cuối cùng vẫn quyết định đi mua ngọc.
Lão gia tử tin phật, lại thích ngọc, mua chuỗi phật châu đeo tay bằng ngọc là thích hợp nhất.
Nói đến mua ngọc thì đương nhiên phải tới chuỗi cửa hàng dưới trướng của
Lục thị rồi. Dù sao cũng là fan não tàn của Đại ma vương nên Ninh Tịch
cũng chẳng suy nghĩ nhiều làm gì, nhắm mắt đâm đầu thẳng tới Bảo Ngọc
Hiên.
Thấy Ninh Tịch vừa bước vào cửa hàng thì một người mập mạp mặc áo gi lê tiến lên nhiệt tình săn đón: "Không biết quý cô đây muốn mua gì?"
Ninh Tịch hôm nay ăn mặc rất tùy ý, đi trên đường chắc chẳng ai thèm chú ý
nhưng khi lại gần, khuôn mặt tinh xảo như đóa hoa sen mới nở của cô lại
thu hút không ít ánh nhìn.
Quản lí tuy rằng không biết Ninh Tịch
là ai, nhưng bằng ánh mắt lõi đời của mình cũng đoán được cô là một ngôi sao nhỏ, nhìn qua cũng biết là người có tiền, cho dù không nổi nhưng
chỉ dựa vào khuôn mặt này cũng kiếm được ối tiền từ người bao nuôi, vì
vậy mà niềm nở xông lên tiếp đón.
Khắp nơi trong cửa hàng đều
trang hoàng bày biện ngọc sức khiến cho Ninh Tịch hoa hết cả mắt: "Sắp
tới là đại thọ bảy mươi của ông nội tôi, tôi muốn mua một chuỗi phật
châu đeo tay bằng ngọc, quản lí có thể giới thiệu được không?"
"Có! Có... Đương nhiên là có!" Quản lí lập tức cầm chìa khóa mở ngăn tủ
kính, cẩn thận lấy ra vài chuỗi đeo tay: "Mỹ nữ, cô tới đúng lúc lắm,
cửa hàng chúng tôi vừa mời nhập vào một lô hàng mới, cô nhìn chất ngọc
mà xem, cả thế nước nữa, tất cả đều là hàng cao cấp, mang đi tặng người
vô cùng có thể diện!"
Ninh Tịch tuy rằng không hiểu lắm nhưng
nghe những lời quản lí giới thiệu thì cũng biết là rất đắt tiền, chần
chừ mãi mới hỏi: "Một chuỗi thì bao nhiêu?"
"Giá cũng không cao chỉ khoảng một hai trăm vạn thôi, đương nhiên nếu cô
không hài lòng thì tôi sẽ lấy cho cô những thứ khác tốt hơn!" Hai mắt
quản lí lóe lóe sáng.
Khóe miệng Ninh Tịch nghe thế khẽ méo
xệch, trông cô giống người có tiền lắm sao?.
"Khụ, không cần đâu, ở chỗ ông có món nào rẻ hơn không?" Ninh Tịch chỉ có thể ho nhẹ một tiếng đánh gãy sự nhiệt
tình của quản lí.
"Rẻ hơn?"
Sau một hồi sửng sốt quản lí
lại đưa mắt đánh giá Ninh Tịch từ đầu đến chân một lần nữa, ngượng ngùng đem cất những thứ cầm trên tay đi: "Rẻ hơn cũng có, cô qua bên này đi,
bên này chất ngọc hơi kém một chút nhưng cũng không đến nỗi, giá cũng
vừa phải chỉ có bảy tám chục vạn thôi! Tôi... có thể giảm giá cho cô,
chỉ cần sáu mươi vạn là được!"
Ninh Tịch nhéo nhéo mi tâm, chỉ có thể nói thẳng: "Càng rẻ hơn thì sao? Liệu có thứ nào trong vòng mười lăm vạn hay không?"
"Mười... mười lăm vạn?" Quản lí vừa nghe thấy thế nụ cười tủm tỉm trên mặt nãy
giờ cũng biến mất: "Cô gái à, mười lăm vạn tuy cũng coi là nhiều nhưng
không chơi được mấy thứ tốt đâu! Nếu cô muốn lấy mấy mặt hàng kém chất
lượng đi tặng người tôi e là mất mặt lắm đó, chưa kể mấy thứ này rất dễ
bị soi mói thế nên cô suy nghĩ cẩn thận một chút!"
Ninh Tịch cười cười: "Ông nói rất có lý nhưng mà... quà quý không phải ở giá tiền mà
là lòng thành, đây đã là toàn bộ những gì tôi có thể chi trả."
Quản lí cười ha hả một tiếng nghe có vẻ như trào phúng, có điều cũng không
biểu lộ quá rõ ràng, đưa tay đóng ngăn tủ lại, phẩy phẩy tay áo rồi nói: "Thế cô qua đây, bên này đều là hàng từ tám vạn đến mười lăm vạn cô cứ
từ từ mà chọn, nếu như..."