Chạng vạng, Ninh Tịch xách đống chiến lợi phẩm về nhà họ Lục.
Nhìn thấy lão quản gia đang tưới hoa, Ninh Tịch lên tiếng chào hỏi: “Bác quản gia, Tiểu Bảo đâu rồi ạ?”
Lão quản gia mặc bộ vest đuôi tôm màu đen, cổ đeo nơ ngay ngắn, nhìn Ninh
Tịch với ánh mắt kính cẩn nói: "Cô Tịch đã về rồi ạ, Tiểu thiếu gia đang vẽ tranh trong vườn."
"À, đang vẽ tranh à, vậy tôi không quấy rầy thằng bé nữa, thế còn Lục tiên sinh đâu?"
Lão quản gia nhìn bóng lưng tràn đầy sức sống của cô gái, tâm tình vô cùng
phức tạp. Trong khoảng thời gian cùng sống trong một mái nhà, dù cho
lòng cảnh giác của ông có nặng hơn đi chăng nữa, cũng không nhịn được mà có thiện cảm với cô gái này.
Xinh xắn, khéo miệng đương nhiên là đi đến đâu cũng được thích nhưng khó có
được đó chính là làm chuyện gì cũng biết chừng mực. Từ trước đến giờ,
không hề lộ ra ý đồ vượt quá giới hạn với Đại thiếu gia, thậm chí nhiều
khi còn chẳng thèm để ý đến hình tượng của bản thân.
Thực ra thì khi một người phụ nữ có ý với đàn ông, rất dễ bị nhìn ra, có thể giấu được một ngày hai ngày nhưng về lâu về dài, tuyệt đối không thể
giấu giếm được.
Đàn ông cũng thế.
Người khác có lẽ không biết nhưng ông quan sát từ đầu đến cuối cho nên là
hiểu rõ nhất. Đại thiếu gia cực kì để ý đến cô gái này, căn phòng mà cô
ấy đang ở là do tự tay Đại thiếu gia thiết kế. Ngay đến ga giường, rèm
cửa và cả một tủ đầy ắp quần áo, trang sức cũng là do đích thân thiếu
gia chọn. Không chỉ có thế, từ ngay ngày đầu tiên người ta dọn đến đã
dặn dò kĩ lưỡng phòng bếp về thói quen ăn uống của cô ấy. Lần nào cô ấy
về muộn cũng nhất định phải đề phần cơm, những chi tiết nhỏ tương tự như thế còn nhiều lắm lắm.
Cho dù cô ấy có là ân nhân cứu mạng của Tiểu thiếu gia đi chăng nữa thì Đại thiếu gia làm như thế cũng có phần hơi quá rồi.
Nếu như cô ấy có thể thành đôi thành lứa với Đại thiếu gia thì cũng không
phải là chuyện xấu. Từ khi cô ấy chuyển tới đây, Đại thiếu gia ngày và
Tiểu thiếu gia ngày càng sáng sủa, vui vẻ hơn, ông chứng kiến Đại thiếu
gia và Tiểu thiếu gia từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành, giờ gặp
được chuyện này ông đương nhiên là rất vui mừng.
Cho nên bây giờ chuyện ông lo lắng không phải là Ninh Tịch có tâm tư xấu xa mà là buồn phiền vì cô ấy chẳng có ý tứ gì cả.
Sau khi lên gác, Ninh Tịch không chờ được, muốn lập tức chia sẻ chiến tích
của mình, cho nên cứ thế mở cửa phòng ngủ của Lục Đình Kiêu ra.
"Lục…."
Liền đập vào mắt là một cảnh khiến người ta phải phun máu mũi, Lục Đình Kiêu đầu tóc ướt sũng, nửa người để trần, chỉ quấn một cái khăn tắm màu
trắng trên hông, giọt nước trong suốt lăn chầm chậm trên cơ bụng sáu múi săn chắc mãi chưa chịu chạy xuống phần bụng dưới.
Cảnh tượng này đúng là khiến người ta không thể rời mắt. Thế cho nên, phản
ứng đầu tiên của Ninh Tịch không phải nhắm mắt lại quay đi mà là mở to
ra nhìn.
Tuy cô rất bài xích chuyện đó nhưng đối với cái đẹp thì không cách nào cưỡng lại được.
Chắc là do năm đó cô bị kích thích quá lớn, cô cũng không biết mình lại trở
nên lệch lạc đến thế từ lúc nào. Phải biết là năm năm trước, cô bảo thủ
đến mức nhìn đàn ông con trai mặc quần cộc cũng thấy ngượng, ngoại trừ
Tô Diễn ra cô không hề nói chuyện với bất kì người đàn ông lạ mặt nào
khác, kể cái có đẹp trai đến đâu cô cũng không dám nhìn.
Khoảng tầm năm phút sau Ninh Tịch mới sực tỉnh: "Oh" một tiếng rồi quay lưng
đi, giơ tay đang cầm hai cái túi giấy lên che mắt: "Xin lỗi, xin lỗi,
tôi quên mất không gõ cửa!"
Lục Đình Kiêu bật cười: "Là lỗi của tôi, tôi quên không khoá cửa!"
Thực ra không phải là quên, mà là kể từ khi cô chuyển đến đây, anh không bao giờ khoá cửa nữa.
"Tìm tôi có việc gì? Đợi một lát, tôi mặc quần áo trước đã."
Ánh mắt vừa nãy của cô tuy ngắn ngủi nhưng lại đủ để thiêu đốt từng tấc da
từng tấc thịt anh. May mà cô kịp thời quay đi không thì chỗ nào đó của
anh suýt chút nữa thì mất kiềm chế mà phản ứng lên mất.
Lục Đình Kiêu đang định mở tủ lấy quần áo, thì Ninh Tịch đột nhiên hét lên một tiếng: "ÂY! Đừng! Không cần mặc quần áo đâu!"