Khi ánh mắt đối diện Hứa Nhân Ninh, tôi chợt nhớ tới lời một bài hát ——
Tim người, mắt người, miệng và tai, duyên cớ gì mà tôi không thể nắm giữ
Sợ bi kịch sẽ tái diễn, những điều càng đẹp đẽ thì lại càng không thể chạm tới(*)
Lúc nhỏ, bao nhiêu lần cảm thán "để viết ra những câu từ mới mà phải cố
diễn tả tâm cảnh sầu khổ"(**) mỗi khi ngâm nga, bây giờ nếm trải mùi vị
đó rồi, lòng chợt dâng lên nỗi buồn vô cớ.
Chúng tôi lặng im
suốt đường đi, cảm giác lần cuối ngồi trên ghế lái phụ của Hứa Nhân Ninh đã là chuyện từ lâu lắm rồi. Khi sắp đến nhà, tôi cúi đầu sửa sang đồ
đạc thì nhận thấy một túi trắng trong hộc tủ. Tôi tò mò nhìn thử, thì ra là một túi thuốc.
Cầm lên xem, tôi nhíu mày hỏi: "Chị khó chịu ở đâu à?" Hứa Nhân Ninh liếc mắt qua túi thuốc trên tay tôi, thờ ơ đáp:
"Bệnh trào ngược dạ dày tái phát thôi."
Tôi ngẩn ra, tức giận
nói: "Không phải đã lâu rồi không... Rốt cuộc là mấy hôm nay chị ăn uống thế nào vậy? Lại không ăn cơm đúng giờ?"
Hứa Nhân Ninh không trả lời mà mỉm cười, khoé môi cong cong, giọng nói êm ái, "Ai bảo em rời đi lâu như vậy." Vẻ yếu đuối giấu trong từng câu chữ khiến trái tim tôi
mềm đi, căng nhè nhẹ, nhưng tôi lại nhanh chóng nghĩ đến việc chị che
giấu tôi, rồi cả Sở Uy, ngực chợt lạnh.
Tôi quay đầu nhìn ra
ngoài cửa sổ xe, cảnh phố xá quen thuộc lướt qua trước mắt. Dừng trước
đèn đỏ, thấy mấy cành khô bên vệ đường, tôi nhớ tới những bông hoa nở rộ khắp nẻo đường đầu hè năm ngoái, thế mà chỉ mấy tháng đã trở thành một
mảnh điêu linh.
Quan hệ giữa người với người cũng thay đổi chóng vánh như vậy, tôi nghĩ.
Xe dừng lại, tôi mới hoàn hồn nhận ra đã trở về Hứa gia. Tôi xách hành lý
mà bước chân nặng trĩu, nhưng vừa đẩy cửa nhìn thấy Hứa Dục Duy chạy về
phía mình, sự mệt mỏi của chuyến đi dài lập tức tan biến.
Tôi buông hành lý, đón lấy thân hình bé nhỏ của em, không nén được nụ cười.
"Chị đã trở về!" Hứa Dục Duy vui vẻ nói.
Thế này tôi mới biết mình chỉ trông mong có bấy nhiêu thôi. Cảm giác có
người chờ mình trở về, thật là tốt. Tôi bế Hứa Dục Duy lên, khoé mắt
thấy nét mặt dịu dàng và bình thản của Hứa Nhân Ninh, lòng tôi hoá mềm
như ngọn cỏ sau mưa.
Túi rung lên, tôi cầm lên nhìn thì thấy là điện thoại của dì.
"Alo?" Tôi bước sang một bên nghe máy, bà gọi điện hỏi xem tôi đã an toàn về đến nhà chưa, trò chuyện thêm đôi câu mới cúp máy.
Lơ đãng xoay người, tình cờ bắt gặp ánh mắt chưa kịp thu lại của Hứa Nhân
Ninh. Chị ấy chưa từng tò mò tôi trò chuyện với ai, nhưng khi người đó
là dì thì lại quan tâm hơn ai hết. Nghĩ thế này, tôi dời tầm mắt, thở
dài rồi lên lầu sắp xếp hành lý.
Tôi nằm trên giường, lơ mơ buồn ngủ trong mùi hương quen thuộc. Loáng thoáng nghe tiếng bước chân lên
lầu, tiếng cười non nớt, dường như Hứa Nhân Ninh đang nói chuyện với Hứa Dục Duy, chỉ chốc lát sau tôi đã nghe tiếng đóng cửa sắt dưới lầu.
Mưa rơi ào xuống, không bao lâu sau thì Hứa Nhân Ninh ra ngoài.
Lắng nghe tiếng mưa rả rích, tôi cố gắng mở mắt ra nhìn đồng hồ báo thức
trên tủ đầu giường, nghĩ xem vừa rồi Hứa Nhân Ninh ra ngoài lúc mấy giờ.
Tôi nheo mắt, đưa tay cầm di động lên thấy có thông báo cuộc gọi nhỡ của
Hứa Nhân Ninh. Tôi bật dậy, bước nhanh ra khỏi phòng gọi Hứa Dục Duy.
"Mẹ em về chưa?" Tôi hỏi.
Hứa Dục Duy lắc đầu, "Mẹ vẫn chưa về, em đi tìm mẹ được không?"
Tôi xoa đầu em nói: "Không sao đâu, để chị đi tìm thử xem, em ngoan ngoãn giữ nhà được không?"
Tôi nhanh chân bước xuống lầu, thấy ngoài trời mưa dần lớn, không khỏi nhíu mày, cầm ô vội vã ra khỏi nhà.
Rốt cuộc là Hứa Nhân Ninh một thân một mình chạy đi đâu? Tôi không nói cho
Hứa Dục Duy biết mình muốn đi đâu, xe vẫn đỗ trong gara, chẳng biết nên
cảm thấy may mắn vì chị không đi xa hay tức giận vì đến giờ này chị vẫn
chưa trở lại.
Tôi quay về gọi điện thoại, Hứa Nhân Ninh không
nghe máy, tôi đành phải đi thẳng tới trước không mục đích. Tôi không
biết rốt cuộc Hứa Nhân Ninh đi đâu, chỉ có thể dạo một vòng quanh những
nơi bình thường chị hay đi, ví như công viên, quán cà phê, siêu thị, thư viện... nhưng không thu hoạch được gì.
Đi một hồi, hai chân mỏi nhừ, một tay tôi cầm ô, tay kia chống gối thở phù phù, nhìn đường phố
mênh mông không biết mình nên đi đâu, cũng không đoán được rốt cuộc Hứa
Nhân Ninh đã đi đâu.
Dù nghĩ đến vỡ đầu tôi cũng chưa từng có ý
định trở về nhà bỏ mặc chị ấy, đành phải nén tiếng cười khổ, cam chịu
tiếp tục đi về trước.
Lần thứ hai lấy điện thoại ra xem, vô tình lướt qua ngày tháng, tôi bất chợt sửng sốt.
Một suy nghĩ hoang đường xẹt qua đầu tôi, tôi chạy nhanh ra phía mấy con
phố bên ngoài. Mỗi khi đạp lên một vũng nước, bọt nước lại bắn tung toé
như những con sóng dữ đang dội lên trong lòng tôi.
Đèn đỏ, tôi
dừng lại trước vạch kẻ đường, thở hồng hộc. Khi dòng xe dừng lại, tôi
nhìn thấy bóng dáng quen thuộc bên kia đường, hô hấp như ngừng lại,
không thể nào tin.
Toàn thân Hứa Nhân Ninh ướt đẫm, trong tay
dường như đang cầm một hộp giấy được áo khoác che lại phía trên. Chị
nhìn xung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng trên người tôi, lập tức hoảng
loạn xoay người đi về hướng ngược lại.
"Hứa Nhân Ninh!" Tôi hét lên với bóng lưng của chị, khi đèn báo chuyển màu, tôi vội chạy nhanh về hướng Hứa Nhân Ninh biến mất.
Tôi không đuổi kịp Hứa Nhân Ninh nên chỉ có thể cố sức nghĩ xem mình sẽ đi
đâu khi muốn trốn mọi người, tôi đi vào một con hẻm khuất nhìn thấy cạnh đó, lập tức bắt được bóng dáng xanh nhạt cách đó không xa.
Tôi
cắn răng, ném chiếc ô nặng nề trên tay xuống và chạy về hướng chị. Có vẻ Hứa Nhân Ninh cũng cảm thấy không ổn, một mực chạy thẳng không quay đầu lại, nhưng giày xăng-đan của chị sao có thể chạy nhanh bằng giày thể
thao của tôi? Tôi gọi tên chị, chị phớt lờ, tôi đau lòng vươn tay ôm chị từ phía sau.
Thân mình Hứa Nhân Ninh chấn động, cơ thể chẳng
biết đã dầm mưa bao lâu run nhè nhẹ, nhiệt độ hạ thấp. Tôi lại đang
trong cơn tức giận, không kìm được nóng nảy mắng chị: "Chị làm gì vậy!
Chạy đi đâu thế!"
Hai tay chị run lên, món đồ ôm trong tay theo
đó rơi xuống đất, tôi sững sờ. Khi cúi đầu định nhìn cho rõ thì chị đã
ngồi xổm xuống, dùng tay chặn tầm mắt của tôi.
Tôi cũng ngồi
xuống theo, Hứa Nhân Ninh liếc nhìn tôi, cắn môi dưới, vẻ mặt hoảng sợ
hiếm thấy, tôi dịu đi một chút, chầm chậm kéo tay chị ra, nhìn thấy một
hỗn hợp kem tươi và nước mưa lầy lội.
"Đừng nhìn... xấu, xấu lắm..." Giọng Hứa Nhân Ninh run run.
Tôi phớt lờ chị, vừa nhấc áo khoác trên hộp liền nhìn thấy một chiếc bánh
kem đã vỡ nát, trên đó có cắm ngọn nến số hai mươi. Tôi nhìn nó chằm
chằm, cảm xúc ngập tràn trong tim.
Mưa rơi chậm lại, là một cơn mưa phùn.
Tôi quay lại nhìn Hứa Nhân Ninh, chị cúi đầu không nói lời nào. Tôi cởi áo
khoác lông khoác lên người chị, chị ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn tôi, trên khuôn mặt mờ mịt không biết là nước mưa hay nước mắt.
Tôi kéo
chị đứng lên đi tới dưới một mái hiên trú mưa. Tôi bình thản nhìn vẻ mặt bối rối của chị mà lòng trào dâng những cảm xúc khó tả.
Trong
mắt chị, tôi bắt gặp một thứ cảm xúc rõ ràng, không khỏi áy náy, lồng
ngực ấm lên. Tôi vươn tay, dùng ống tay áo lau đi nước mưa trên mặt chị, nhìn khuôn mặt chị, tôi vẫn không khỏi động lòng.
Quả nhiên, hết lần này đến lần khác tôi sẽ động tâm vì chị, dù chị tổn thương tôi như thế, tôi vẫn muốn thử...
Tôi nói nhỏ: "Chị biết không? Em biết làm bánh kem, các bước rất đơn giản, em sẽ dạy cho chị, nhất định chị sẽ làm được..."
Hai mắt Hứa Nhân Ninh mở to.
"So với bánh kem tinh xảo đắt tiền ở cửa hàng, em càng muốn nhận chiếc bánh bị chị làm thất bại, còn có thể cười nhạo chị." Ánh mắt Hứa Nhân Ninh
dịu đi một chút, vẻ u ám trên mặt cũng tiêu tan ít nhiều.
"Nên." Tôi bước ra khỏi mái hiên, nhặt áo khoác và bánh kem rơi dưới đất rồi
trở lại bên cạnh Hứa Nhân Ninh. Tôi trả lại chiếc áo khoác ướt sũng cho
chị, nhìn bánh kem dịu dàng nói: "Em không quan tâm nó xấu hay đẹp, chị
phải biết rằng sinh nhật năm nay của em chỉ có mình chị nhớ được thôi."
"Lê Thần..."
Tôi và Hứa Nhân Ninh nhìn nhau, cảm xúc hiện rõ trong đáy mắt chị.
Tôi thầm hít sâu một hơi, hỏi: "Em có thể cầu nguyện trước được không?"
Hứa Nhân Ninh cười gật đầu.
"Điều ước thứ nhất, hi vọng chị có thể nói cho em biết, Chu Phương Phi là ai đối với chị."
Chị sững sờ, nụ cười đọng lại trên khoé môi.
"Điều ước thứ hai, hi vọng em có thể biết được, có phải từ đầu chị đã biết em là cháu gái của Chu Phương Phi hay không."
Hứa Nhân Ninh thu lại nụ cười, ngẩn ra.
Tôi không lên tiếng thúc giục chị, chỉ dán chặt mắt vào chị.
Tôi thừa nhận trong lòng vẫn ôm theo chút hi vọng, hi vọng rằng chị sẽ nói cho tôi biết; chỉ cần chị nói, có lẽ tôi...
"Xin lỗi."
Mưa tạnh.
Tôi nhìn thẳng vào chị, tim chết lặng.
Vẻ mặt của Hứa Nhân Ninh rất phức tạp, nhưng lại không có chút dao động nào vì tôi.
"... Xin lỗi."
Đối với tôi, có nói ra điều ước thứ ba hay không cũng không có gì khác biệt —— Dù nói hay không, cũng sẽ không được thực hiện.
Tôi chậm rãi đi đến bên cạnh ném chiếc bánh kem vào thùng rác.
Điều ước thứ ba của tôi, là hi vọng mình có thể tiếp tục tin tưởng Hứa Nhân Ninh.
- ------------------------
*Bài Sóng ngầm (暗湧) của Vương Phi
**Nguyên văn: 为赋新词强说愁: Vì phú tân từ cường thuyết sầu. Câu này xuất phát từ bài
thơ Sửu nô nhi - Thư Bác Sơn Đạo Trung Bích của nhà thơ Tân Khí Tật thời Nam Tống. Trong bài có câu:
Thời niên thiếu không biết thế nào là tư vị ưu sầu, lại thích đến tửu lầu tụ hội văn nhân mặc khách.
Thích đến tửu lầu tụ hội văn nhân mặc khách, để viết ra những câu từ mới mà phải cố diễn tả tâm cảnh sầu khổ.
Hiện tại đã nếm hết tư vị ưu sầu, muốn miêu tả loại ưu sầu này nhưng rồi lại không biết nói thế nào.
Diễn giải theo ý hiểu của editor thì ngày xưa nhân vật trong truyện nghe bài nhạc này chỉ nghĩ nó quá phóng đại, không thật, nhưng nay nếm trải nỗi
đau không thể diễn tả bằng lời rồi, lại thấy chua xót.