Tối đó, Lục Mạn Y về đến nhà bầu không khí có chút kì quái, ngay cả Thư kí Tô cũng phải thấy làm lạ. Con đường mòn lát đá phiến to xen kẽ còn có đá vụn, những khe hở mọc đầy rêu xanh nay lại có chút âm u đến một ngọn đèn cũng không thấy. Những bức tường
trắng dọc theo đoạn đường gần đó đã trải qua bao sự ăn mòn của thời gian cùng với tác động vật lí của thiên nhiên đã bị gió sương cùng với cát
bụi phủ đầy, loang lỗ biếng sắc còn xuất hiện vài vết rạn nứt khá lớn.
Đoạn đường lại thêm vắng vẻ khiến cho con người ta có chút lạnh. Đi thêm chưa được bao lâu thì đã về đến nhà. Đến người gác cổng tối nay cũng
không có, tòa nhà cũng không lấy nổi một ánh đèn nhỏ.
Mạn Y đôt nhiên có chút kích động, hơi cau mày nói: “ Không lẽ đường dây điện khu này bị hỏng rồi ư?”
Thư kí Tô bên này cũng cảm thấy có gì đó không đúng, lập tức lộ ra nét mặt
hoài nghi. Cô chậm rãi cho xe tiến đến phía trước, khôi phục lại điệu bộ lãnh đạm ban đầu để trấn an Lục Mạn Y.
“ Em ngồi trong này đợi, chị xuống xem xem tình hình thế nào.”
Tô uyển Ninh đậu xe ngay trước cổng, cô móc ra trong túi áo khoác là một
chiếc điện thoại, chỉ trỏ vài cái đèn flash bật lên, trước mặt dường như rõ ràng hơn nhiều. Kể cả có đèn xe lẫn ánh sáng của điện thoại vẫn
không đủ để sáng hết màn đêm đang tắt lịm, cô bước chân khập khiễng đi
thêm vài bước dò thám. Kì lạ, cổng biệt thự lại không hề khóa, thế nào
lại như vậy?
Uỵch!
Có tiếng động! Uyên Ninh cảnh giác nhìn xung quanh, hóa ra là tiểu thư nhưng lại đang ngồi bệt dưới đất với vẻ
mặt cau có trông có vẻ khá đau đớn.
“ Y Y sao em lại ra đây?”
“ A... chỉ là muốn xem thử tình hình thế nào.” Lục Mạn Y xoa mông, điêun
dáng khờ khạo trả lời. Sau cô đột nhiên nhớ đển gì đó: “ Em có đem theo
chìa khóa bên người. May thật!”
“ Không cửa không hề bị khóa. Ắt hẳn có người bên trong.”
Cô nheo mắt lại, đặt tay lên vai Uyển Ninh: “ Khoang đã! Nếu vậy trong đó
lẽ ra phải có động tĩnh. Chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ, đúng
thật là có người nhưng đáng ra họ phải làm ầm lên chứ không thể nào yên
tĩnh giống như bây giờ.”
“ Lẽ nào...”
“ Suỵt! Đi theo em.” Cô đặt ngón trỏ của mình lên môi Uyển Ninh, ra hiệu giữ im lặng.
Đại khái đã hiểu ra được ý định, Tô Uyển Ninh rọi đèn đi theo cô. Được một
lúc, hai người đi ngang qua một cây cổ thụ cao to quen thuộc, nhiều
nhánh chằng chịt đâm ra đan chéo vào nhau. Giữa không gian tối tăm tĩnh
mịch, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng lá khô xào xạc cùng với tiếng gió
vi vu đến lạnh cả sống lưng. Còn cả tiếng lá khô rột roạt bị giẫm nát
bởi những bước chân chậm rãi, nặng trĩu đè lên chúng. Quãng đường ngày
càng được rút ngắn, cả hai dường như đã sắp đến được cửa chính của căn
biệt thự. Khi chị em họ đến nơi, hai tay buông lỏng, khuôn mặt khuất sau bóng tối, họ đứng bất động chằm chằm nhìn vào tay nắm cửa.
Chưa
biết chuyện gì sẽ xảy đến với bọn họ tiếp theo nếu như cả hai đẩy cửa và đặt chân vào bên trong căn nhà. Lẽ nào nơi này lại có trộm sao? Do dự
một lúc lâu, Uyển Ninh mới quyết định đưa tay mình đặt lên mở khóa cửa
bằng vân tay.
Títtt! - Vân tay đã được xác nhận.
Cạch! Cửa lớn mở rộng ra.
Cùng tiến vào bên trong, cả hai giơ tay rọi đèn Flash ngó trừng thật kĩ xung quanh gian phòng, không hề có một dấu vết nào chứng minh rằng từng có
người xuất hiện ở đây.