Hàn Thiên Ngạo nghĩ ngợi một lát mới chịu trả lời:
“ 86 55 90. Còn vấn đề quần áo từ đâu ra thì em không cần lo, thứ mà Hàn Thiên Ngạo anh muốn, chỉ cần một cái búng tay.”
“ Ách! A anh...anh làm sao biết được chứ? Nhưng mà là 89 chứ không phải 90 nhé!” Cô cúi đầu gượng gạo, nói.
“ Những thứ trên người em, tay tôi đều đã sờ qua, không chỉ một lần.” Hàn Thiên Ngạo vẻ mặt có chút lưu manh.
“...” Lục Mạn Y nghĩ đến chuyện lúc trước liền đỏ mặt, nhịn không nổi nữa bèn vươn cánh tay bẹo má anh: “ Hàn Thiên Ngạo, anh ngứa đòn phải không?”
Nhịn không nổi, anh đưa tay che lấy mặt mình. Còn không quên than thở kêu
đau: “ Ối! Đau anh! Em nhẫn tâm...á... tàn phá nhan sắc này sao?...”
“ Hừ...Đau chết anh.”
“ Đừng...a ây ya! Tôi sống khổ quá mà!”
Sau khi được nóc nhà chấn chỉnh lại bản thân, Hàn Thiên Ngạo chỉ biết ôm
mặt cười khổ, còn cô thì miệng cứ luôn tủm tỉm trông vô cùng hả dạ vì
cuối cùng cũng giáo huấn được một tên hống hách. Vả lại nhìn biểu cảm
xấu xí của anh làm cô không khỏi nhịn được cười.
Trên tầng thứ
mười hai của cao ốc, trong không gian có nhiều ánh đèn lộng lẫy, một
người phụ nữ trên nười là một chiếc đầm màu trắng bó sát người, vòng
ngực cực kì gợi cảm, đang di chuyển vào bên trong.
Tiếng giày cao gót va chạm với mặt sàn phát ra âm thanh: “ Cộc. Cộc. Cộc...”
“ Kính chào quý khách. Xin hỏi cô có đặt trước chưa ạ?”
“ Kiều Yến Ân, sáng nay thư kí của tôi đã gọi đặt phòng dưới tên này.”
Phục vụ quay lại mở máy tính tra lại thông tin khách hàng, xác nhận đúng
thật danh tính người trước mặt, bỗng chốc sắc mặt của người đó có chút
kinh hồn, lời nói có phần kiêng dè rõ rệt so với ban nãy:
“ Thật xin lỗi cô Kiều, đã để cô chờ lâu. Dạ mời cô đi hướng này ạ.”
Tầm mắt của người phụ nữ đảo một vòng nhà hàng trùng hợp hình trúng thân
ảnh quen thuộc. “Cơ mà tại sao hôm nay Thiên Ngạo cùng một người phụ nữ
đến đây, vừa hay trông cô gái đó cũng rất quen mắt, hình như cô ta đã
nhìn thấy ở đâu đó.” Cô ta cảm thấy có phần chưa thông, đứng ngẩn ngơ
một lát. Lắc đầu, đưa tay ngăn người phía sau dừng lại, rồi xoay đầu dặn dò cô nhận viên phục vụ:
“ Đứng đây đợi tôi.”
Cô ta tiến gần lại bàn của hai người: “ Anh Thiên Ngạo!”
Cả hai đang trò chuyện thân mật thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngọt ngào từ đằng xa truyền thẳng vào tai, vang dội ra xung quanh khiến mọi
người đồng loạt nhìn về hướng của họ. Nét mặt Hàn Thiên Ngạo trở nên
cứng đờ, anh nhận ra giọng nói này, là Kiều Yến Ân. Ánh mắt của anh kinh ngạc, quay đầu vừa ngay trông thấy người đó đang đến gần mình.
“ Thật trùng hợp, sao hôm nay anh lại có nhã hứng đến đây giờ này?”
“ Đúng là trùng hợp! Cô Kiều cũng thật rãnh rỗi, còn có thời gian ở đây
lo cho nhã hứng của tôi. Nghe nói bố cô mấy hôm nay còn đang tất bật
chuẩn bị chiến dịch tranh cử sắp tới. Đã là con gái lớn thì không phải
nên lo nghĩ giúp bố mình thắng cử hay sao?”
Sự xuất hiện của cô
ta làm ý cười trên mặt anh giảm đi không ít, khí chất của một người đã
lăn lộn trên thương trường từ thời thanh thiếu niên đã trở lại, giọng
nói nghe như dọa người khiến Kiều Yến Ân có chút sợ hãi mà im lặng.
Trong lúc Kiều Yến Ân đang còn bận giành lấy sự chú ý của anh, cô cũng tranh
thủ đánh giá cô ta vài lần. Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, cô đã có
thể khẳng định người phụ nữ này xuất thân không thể là con cái nhà tầm
thường. Bởi bộ trang phục mà người này đang mặc, túi xách cầm trên tay,
những phụ kiện mà cô ta đeo trên người và cả chiếc giày cao gót lần lượt đều đến từ các thương hiệu đắt đỏ trên thị trường. Cũng là một người có nhan sắc nhưng vẻ đẹp có hơi phổ biến nhưng lại là một người có vẻ khá
là kiêu căng, khinh rẻ người khác một cách trắng trợn.
Điều làm
Mạn Y để ý là đôi mắt của cô gái này luôn đặt hết lên trên người Hàn
Thiên Ngạo, cho nên cô cũng đoán ra được chút gì đó.
Nhưng mà cứ
để cô ta đứng như vậy, là người ngồi bên cạnh Mạn Y cũng thật khó xử.
Liền chủ động ngỏ ý muốn mời cô gái này ngồi đây cùng ăn với hai người.
Kết quả là cô vẫn chưa mở lời thì cô ta đã tự động thoải mái, nhẹ nhàng
ngồi xuống cái ghế còn lại cạnh Hàn Thiên Ngạo, đối diện với vị trí ngồi của cô. Còn nghênh ngáo ngẩng cao đầu, hất cằm tỏ vẻ đắc ý. Thái độ lòi lõm đó ở đâu ra vậy chứ! Sao trên đời lại có người mặt dày đến vậy?
Thật nực cười! Cuối cùng cô cũng chỉ là lo lắng dư thừa.