Khi Dịch A Lam và Châu Yến An nghỉ ngơi, cũng là lúc mọi người đang tán loạn ở bên kia bán cầu.
Thành phố đã không còn là nơi sinh sống lý tưởng, khói đen từ loạt phương
tiện cháy trên đường đã giảm rất nhiều sau bao ngày, chẳng qua đường dây điện dần dần bị quá tải rồi chập mạch dẫn đến cháy nổ, ngọn lửa đã lan
ra các tòa cao ốc bên cạnh. Mọi người cũng dự đoán đến tình trạng này từ lâu, thành phố càng phát triển thì nổi lửa càng nhanh, dù gì cơ sở hạ
tầng điện khí hóa chi chít như mạng nhện, nhà cửa cao tầng đông đúc càng đổ thêm dầu vào lửa.
Người dân đã thảo luận rất lâu trong cộng
đồng Ngày 32, tất cả đều nhất trí rằng trừ phi có thể sống mà không cần
điện – trong trường hợp đó, bạn có thể sống rất tốt trong một ngôi nhà
nông thôn bất kỳ ở vùng dân cư thưa thớt nào – còn không, nơi có máy
phát điện mới là nơi sinh sống lý tưởng. Tuy nhiên, mọi người vẫn không
tin rằng các nhà máy điện hạt nhân vẫn có thể vận hành an toàn nếu thiếu đi sự giám sát chuyên nghiệp, chúng luôn đòi hỏi một nguồn nhiên liệu
ổn định; thành thử các nhà máy thủy điện thân thiện với môi trường, an
toàn và đỡ tốn công sức trở thành nơi mà mọi người hướng về.
Trên thực tế, một số căn cứ quan trọng của quốc gia thường tọa lạc ở vùng
hoang dã hoặc núi non trùng điệp, sở hữu các cơ sở sinh hoạt và phát
điện khép kín. Đây vốn là một lựa chọn lý tưởng hơn, nhưng họ đều biết
những nơi như thế sẽ chẳng bao giờ mở cửa công khai. Do đó, người dân ở
bán cầu này đã tập trung tại các nhà máy thủy điện gần nhất với nguồn
cung dồi dào. So với thiểu số sống rải rác ở bán cầu đêm, nơi này đã
hình thành cảnh tượng làng mạc thôn xóm: tốp người đến sớm nhất cứ vào
thẳng ký túc xá nhân viên đầy đủ tiện nghi; muộn hơn thì chiếm một văn
phòng, nhưng với điều kiện không được làm hỏng các trang thiết bị; tệ
nhất thì dựng lều, dựng nhà kho ngoài trời, chịu khó đi bộ vài phút vào
trong nếu muốn dùng điện. Ngoài việc có thể lướt điện thoại trước khi
ngủ, chất lượng cuộc sống còn tệ hơn nhiều so với ở làng mạc hay ngoại
ô. Cũng "may", chẳng bao nhiêu người tồn tại trong ngày 32. Hơn nữa, họ
không hề coi cuộc sống nơi đây là một chuyện nghiêm túc – khả năng cao
còn thích đốt lửa trại, ngủ ngoài trời; ngày nóng thì tụ tập tán dóc
chơi game trong phòng máy lạnh, chẳng hề có áp lực sinh tồn gì cả. Họ
nhiệt tình lãng phí thời gian thừa từ trên trời rơi xuống, còn thi
thoảng tìm một nơi vắng người làm "chút chuyện ít người", tựu trung bầu
không khí chan hòa thân ái không phát sinh mâu thuẫn. Quan trọng hơn,
Joker bắt đầu tỏ rõ sự hiện diện chân chính tại các khu định cư này, hắn còn mang đến tầm ảnh hưởng nhất định chứ chẳng đùa. Khi mọi người lần
lượt vào nhà máy điện, Joker đã sắp xếp cho nhiều robot quá giang. Chúng là những người máy đa hệ, một số trong đó được sản xuất dành riêng cho
thị trường nhà máy công nghiệp, với cánh tay robot đa chức năng, có thể
thực hiện bảo trì đơn giản thiết bị trong nhà máy điện sau khi được sửa
đổi chương trình và thuật toán. Một số là robot hướng dẫn dịch vụ thường gặp trong ngân hàng, không thông minh lắm; sau khi qua tay Joker, chúng sẽ chỉ canh gác ở những vị trí quan trọng trong nhà máy điện và có
nhiệm vụ nhắc nhở người khác "Đừng chạm vào". Ngoài ra còn có một số
robot chống nước, thường xuyên dọn dẹp thực vật thủy sinh gắn liền với
các thiết bị trong nhà máy thủy điện, để tránh ảnh hưởng tuabin vận
hành; vài nhà máy thủy điện lớn đã tự trang bị robot chống nước, nhưng
các cơ sở nhỏ không đủ kinh phí thì giao hẳn việc này cho công nhân.
"Anh có thấy thứ này đáng sợ không?" Roger chỉ người máy đang bò lên khỏi
mặt nước đằng xa, nói với người bạn đang hút thuốc bên cạnh.
Người nọ thở ra một vòng khói lạ mắt: "Thứ này tốt mà? Không có nó, tụi mình phải tự xuống đấy."
Roger đăm chiêu: "Ý tôi là, có vẻ như chúng ta ở đây phải phụ thuộc vào nó."
"Có vấn đề gì sao? Nó ở khắp mọi nơi trong cuộc sống thực kia mà? Khi anh ở khách sạn, người máy mang nước và khăn tắm cho anh. Trong nhà hàng cũng có người máy bưng thức ăn. Chúng thậm chí còn hát cho anh nghe đó
thôi."
"Đó là vấn đề đấy. Khách sạn và nhà hàng đều kiếm tiền từ
chúng ta. Nhưng đám người máy này, hay nói cách khác là Joker – cha đẻ
đằng sau nó, muốn gì chứ?"
Người nọ sửng sốt, "Chắc người ta có lòng hảo tâm. Dầu gì ngày 32 cũng chán thật."
Roger lắc đầu: "Anh đọc bài đăng mới nhất trong cộng đồng chưa? Của ID Thuyền trưởng ấy."
"Xem rồi. Sao thế? Anh cũng muốn đi Đông bán cầu à?"
Vị Thuyền trưởng đăng bài quả quyết mình là một thuyền trưởng thực thụ, đã chiêu mộ được bốn thuyền viên, cũng đã tìm thấy một chiếc tàu du lịch công nghệ cao
mới được trang bị hệ thống thông minh trong xưởng đóng tàu; dự định vượt đại dương đến Đông bán cầu. Hắn ta cảm thấy môi trường ở bán cầu bên
kia tốt hơn, ít nhất cơ sở hạ tầng vẫn còn nguyên vẹn, bầu không khí
cũng trong lành sạch sẽ. Mọi người đều được chào đón lên tàu, nhưng trên đời nào có bữa cơm miễn phí, tiền vé phải được chuyển trong thế giới
thực.
Roger nói: "Ý của tôi là, bất kỳ ai có công nghệ
đều muốn kiếm tiền trong ngày 32. Joker giỏi đến mức có thể sửa đổi
chương trình robot. Hắn làm thế, chỉ vì chán thật ư?"
"Sao cũng
được." Người nọ rít một hơi cuối cùng, rồi ném mẩu thuốc xuống sông.
"Anh phải lạc quan lên. Đừng suốt ngày nghĩ hắn muốn gì ở mình, mà hãy
nghĩ mình đang có những gì. Nếu một ngày nào đó Joker tính phí, thậm chí đưa ra cái giá cao ngất ngưỡng, tôi nhất định đéo bỏ tiền đâu. Cùng lắm thì ăn bánh quy nén, chui vào rừng hái đào hái quả, cỡ nào cũng sống
được. Không có điện thì thôi, dù sao mỗi tháng chỉ có một ngày, cuộc
sống thực sự của chúng ta là ở thế giới bên kia."
Người nọ bỏ đi, còn Roger ở lại thở dài. Anh thực chất là nhân viên chính phủ, nhưng
anh chẳng làm được gì. Vừa không biết lái máy bay, vừa không thạo dùng
súng, những kỹ năng khác thì thôi chẳng buồn nhắc.
Lần này, cấp
trên yêu cầu anh thu thập quan điểm và lượng hóa sức ảnh hưởng của Joker trong lòng dân chúng. Anh đã khơi mào chủ đề này lắm lần, nhưng mọi
người chẳng thèm đoái hoài đến sự tồn tại của Joker. Có người kinh ngạc
cảm thán "sao hắn giỏi thế", "sao hắn tốt thế", nhưng về cơ bản là không ai đưa ra quan điểm sâu sắc cả. Anh chẳng thu thập được cái mình muốn,
cũng chưa gặp ai được Joker "ưu ái" như Dịch A Lam. Mà tất cả cũng không lo lắng chút nào về mục đích của Joker, e rằng đối với những người bình thường như họ, ngày 32 giống như một câu chuyện viễn tưởng, một niềm
hân hoan mới, nhưng dù sao cũng khác xa cuộc sống thực.
Nhưng
Roger biết nó nào đơn giản như vậy. Ảnh hưởng của ngày 32 đã chạm đến
nhiều lĩnh vực quan trọng ở thế giới thực. Về mặt chính trị, các quốc
gia đang ra sức tăng cường phòng, chống gián điệp vào ngày 32; các cuộc
đấu tranh quyền lực nội bộ và khủng hoảng niềm tin chẳng còn hiếm nữa.
Trong lĩnh vực kinh tế, cũng có những dữ liệu hữu hình cho thấy kể từ
khi xuất hiện ngày 32, thị trường tài chính đã có những bước chuyển biến mạnh mẽ, đặc biệt là thị trường chứng khoán; nguồn gốc của sự hỗn loạn
thì khó truy ra, có lẽ đến từ một cổ đông nào đó lẻn vào cơ sở dữ liệu
nội bộ của công ty trong ngày 32, sau đó tung những tin tốt xấu không
thể kiểm chứng, hệt như hiệu ứng bươm bướm – đập cánh mà cũng tạo nên
một cơn lốc. Mà những cá thể nhỏ bé kia, có người chết oan uổng ở ngày
32, có người chịu cảnh tù tội, có người bị làm nô lệ tống tiền; cũng có
người vì ngày 32 mà tái sinh, cuộc sống đảo lộn... Xét cho kỹ, những
người có thể cùng nhau tụ tập tại nhà máy thủy điện, phần lớn đều là dân bình thường, nhưng họ ít nhiều cũng may mắn hơn khối người khác.
Và ngay lúc này có một kẻ không gặp may, đang lọt vào tầm ngắm của súng bắn tỉa.
Hắn cũng đi thực hiện nhiệm vụ liên quan đến Joker, song nguy hiểm hơn
Roger nhiều. Hắn cần đến một số căn cứ trang bị siêu máy tính được cấp
trên giao cho, và chịu trách nhiệm tìm ra tung tích của Joker hoặc phá
hủy các máy tính mà Joker dựa vào. Bấy giờ, hắn đang tới viện nghiên cứu máy tính của một trường đại học nổi tiếng ở nước A.
"Tôi không có ác ý!" Hắn lập tức giơ hai tay lên, lùi về bãi đất trống bên ngoài cổng viện để tay súng bắn tỉa thấy rõ hơn.
"Trên người anh có vũ khí." Đáp lại hắn là một âm thanh máy móc vô cảm, phát
ra từ hàng chục cái loa trong hành lang, không thể phân biệt vị trí cụ
thể của người nói.
"Tôi chỉ tự vệ thôi!" Hắn nói nhưng lòng nghĩ, là Joker ư? Tại sao phải che giấu giọng thật? Chẳng lẽ sợ mình nhận ra
thông qua giọng nói, rồi tìm được trong thực tế? Vậy ít nhất cho thấy,
Joker không phải là kẻ vô danh.
Tiếng nói lạnh lùng ấy lại vang lên: "Nhưng anh vừa phá hỏng một máy chủ quân sự."
Hắn vội bảo: "Tôi là người của quân đội, siêu máy tính kia thực ra là tài
sản của quân đội chúng tôi. Tôi được lệnh phá hủy chúng, kẻo bị người
khác lợi dụng."
"Cho nên tôi đã không ngăn cản anh. Vậy anh tới đây làm gì?"
Hắn lảng đi: "Anh là Joker hả? Anh cũng là người nước A đúng không? Tôi đang muốn tìm a..."
"Đừng thử tôi." Âm thanh máy móc cắt ngang. "Tôi không có hứng thú gì với mục đích của anh. Tôi chỉ muốn nhờ anh chuyển lời."
"Lời gì? Chuyển cho ai?"
"Chuyển lời cho người có thể đưa ra quyết định. Điều tôi muốn nói là trong ngày 32, siêu máy tính và máy tính lượng tử bất kể sử dụng cho mục đích quân sự, dân sự hay nghiên cứu đều thuộc về tôi. Để bồi thường, tôi sẽ giữ
gìn chúng thật tốt, sẽ không cho phép kẻ nào lợi dụng gây rối. Hơn nữa
tôi cam đoan, sẽ không tham gia vào các cuộc đấu tranh chính trị trong
nước lẫn ngoài nước. Tôi vốn chẳng thích mấy chuyện này."
Hắn tỏ vẻ khó xử: "Nhưng..."
Người nọ lại cắt ngang: "Tôi thông báo đúng một lần thôi. Anh hẳn đã biết,
tôi có khả năng bảo vệ thứ mình muốn. Tôi chỉ không thích rước lấy phiền toái."
Hắn bỗng nhiên nghe thấy tiếng sột soạt, rồi bắt gặp một cảnh tượng khiến da đầu ngứa ran.
Hàng trăm con chó robot xám ngoét chạy ra từ cổng viện nghiên cứu, bãi cỏ và con đường sau rừng, chúng đều là những chú chó robot rà bom bình
thường. Hơn hai mươi năm trước, hắn đã từng nhìn thấy loại robot rà bom
đặc biệt này, còn tận mắt chứng kiến các linh kiện nổ tung tứ tán. Hắn
từng cảm thấy chúng vừa linh hoạt vừa thông minh, đã giúp nhiều chiến sĩ tránh hy sinh vô ích, thậm chí khi nhìn những chú chó robot bị gãy chân chật vật leo lên khu vực rà bòm tiếp theo, hắn cũng chẳng cảm thấy gì.
Nó vốn chỉ là một công cụ mà thôi.
Tuy nhiên, khi trông thấy những con chó này bắt đầu vây quanh mình, hắn không thể coi chúng là công cụ rà bom như trước nữa.
Hắn tự nhủ rằng những nhãn cầu đen ngòm đó chỉ là mô-đun trực quan được cấu thành từ các dụng cụ quang học và chương trình phần mềm, không việc gì
phải sợ, không việc gì phải... Sao chân hắn run thế?!
Đây chỉ là
một chú chó robot rà bom, mặc dù tranh cãi gắt gao nhưng nhiều năm qua
các quốc gia vẫn tiếp tục nghiên cứu về "tự chủ hóa vũ khí sát thương".
Thân phận không cho phép tiếp xúc đến những thông tin cấp cao hơn, nhưng hắn vẫn có thể dự đoán phần nào tiến độ. Sẽ không quá ngạc nhiên ngay
cả khi một vũ khí tự hành hình người với đầy bụng súng đạn xuất hiện
trong giây tiếp theo, và ngay cả những con chó rà bom trước mặt hắn cũng khác xa so với đống công cụ kim loại ngu ngốc của hai mươi năm trước.
Khi đàn chó robot đã vây thành một vòng tròn kín kẽ, giọng nói máy móc lạnh lùng cất lên: "Hôm nay anh ở lại đây đi. Chỉ cần anh ngồi yên, tôi sẽ
không để đàn chó làm tổn thương anh. Chờ hai ngày 32 trôi qua, anh báo
với bọn họ những gì mình thấy, và tôi mong rằng trong ngày 32 kế tiếp sẽ nhận được câu trả lời thỏa đáng."
Hắn nuốt nước bọt gật đầu. Ở
thời đại mà vũ khí sát thương đã có đầy đủ trí tuệ, sức mạnh của con
người rồi cũng trôi vào dĩ vãng. Thế giới này trước sau gì cũng sẽ bị
kiểm soát bởi một số ít cá nhân. Chỉ có mặt trời là tuần hoàn từ Đông
sang Tây, mang ánh sáng đi mất, mang bóng tối trở lại; nhưng rồi nó cũng xé toạc màn đêm, nghênh đón tia sáng khác, dù chỉ là mỏng manh.
(...)
Những cánh đồng bát ngát đón ánh ban mai, không khí thiếu đi con người quả
tình trong lành hơn hẳn, thể như còn ngửi thấy một mùi thơm thoang
thoảng.
Dịch A Lam và Châu Yến An ra khỏi lều, mở còng tay rồi rửa mặt trong một vũng nước nhỏ.
Dịch A Lam chỉ có thể nhìn rõ Châu Yến An, đôi mắt ánh lên ý cười: "Hôm nay chúng mình đi đâu?"
"Lần này không bố trí nhiệm vụ, lần trước còn một căn cứ chưa phá."
"Đi thu dọn tiếp à?"
"Nghiêm khắc mà nói, em vẫn chưa được thả ra ở thế giới bên kia, anh không thể dẫn em đến căn cứ bí mật."
Dịch A Lam gật đầu: "Nói cách khác, cả ngày hôm nay đều là thời gian riêng của mình?"
Châu Yến An cười: "Ừ, đúng vậy."
Dịch A Lam cũng cười: "Tuyệt thật."
"Em muốn làm gì nào?"
Dịch A Lam nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt dần dần hiện lên tia sáng nho nhỏ: "Hẹn hò?"
Châu Yến An bật cười: "Được. Anh còn chưa từng hẹn hò bao giờ."
"Em cũng chưa."
Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Học lẫn nhau, cùng tiến bộ."
Rồi cả hai cười phá lên.
Chiếc Swift 10 bắt đầu trượt trên đường cao tốc. Qua ô cửa sổ, Dịch A Lam
trông thấy một xe tải lật nghiêng bên đường, với những quả táo nằm rải
rác xung quanh thùng hàng. Chúng vốn đã héo rũ, nhưng ngâm trong nước
mưa suốt đêm lại phản chiếu ra sự căng mọng và rực rỡ dưới ánh nắng sớm, dẫu chỉ là vẻ đẹp giả dối.
Dịch A Lam nhìn lên bầu trời phía Đông, nơi ôm tia nắng đầu tiên.
Y bỗng nói: "Mình thường dùng vệt trắng bạc (1) để miêu tả mặt trời mọc từ hồi tiểu học. Sau nhiều năm, tính từ này đã trở thành một khuôn mẫu. Nó có nét gì đó na ná "bản năng", giống như phản ứng có điều kiện mỗi
khi miêu tả mặt trời mọc, không còn cái hay cái lạ nữa. Nhưng khi trông
thấy chân trời hửng sáng, một cảnh tượng đột nhiên hiện lên trong đầu
em: Con cá chết trong biển, bị biển cả xa lánh. Nó chậm rãi nổi lên,
bụng hướng lên trên. Vì thế cái bụng trắng là thứ đầu tiên trồi lên khỏi mặt biển đen kịt. Mới đầu chỉ một chút, nhưng từ từ bụng cá càng lúc
càng lớn, lớn nữa, lớn nữa... Rồi con cá bỗng sống lại, vùng vẫy dữ dội, để lộ phần lưng phủ đầy vảy cá đỏ au. Bình minh, chính là khi cá hồi
sinh."
Tiếng cười dịu dàng của Châu Yến An truyền đến từ hệ thống liên lạc trên máy bay: "Rất lãng mạn."
"Lãng mạn ở đâu cơ? Ở chỗ cá chết hả?"
"Hồi sinh."
Không có gì lãng mạn hơn là hồi sinh từ cõi chết.
Swift 10 bay vút lên trời.
Dịch A Lam mỉm cười. Vâng, em cảm thấy mình như được hồi sinh, anh à.
(1) Vệt trắng bạc (鱼肚白): Hình như đúng nghĩa là "bụng cá trắng", vì thế Dịch A Lam mới nghĩ đến hình ảnh con cá hồi sinh.