Trong phòng máy lạnh lẽo, Dịch A Lam cụp mắt xuống – đôi khi người khác có thể nhận ra vẻ u sầu như nước hồ thu
phẳng lặng giữa chúng, thậm chí ánh sáng xanh của màn hình máy tính còn
tôn lên nét lãnh đạm trong đôi mắt đen láy của y. Tuy quyến rũ là vậy,
nhưng đôi mắt người thường sao có thể trông thấy tên lửa đang đến gần
ngoài kia.
Mãi đến khi, tiếng còi cảnh báo phòng không trong căn cứ lục quân vang lên inh ỏi.
Dịch A Lam kinh ngạc ngẩng phắt đầu. Y không rõ lắm ý nghĩa của âm thanh báo động này. Y chỉ ngỡ rằng đã xuất hiện vấn đề trong quá trình xâm nhập
hệ thống dẫn đến vô tình kích hoạt chương trình bảo mật. Y vội kiểm tra
nhật ký máy chủ, dù sao thì âm thanh chói óc này quả là đáng lo ngại.
Khi radar phát hiện tên lửa, hệ thống phòng thủ của căn cứ phản ứng ngay
lập tức. Chương trình điều khiển chung ra chỉ thị để giếng tên lửa vào
trạng thái phản kích, đánh chặn vật thể bay tới. Nhưng thật không may,
hệ thống phòng thủ đã bị Dịch A Lam vô hiệu hóa, chẳng thể tạo thành một chuỗi vận hành hoàn chỉnh. Tín hiệu bị ngắt giữa chừng, không tài nào
đến được thiết bị đầu cuối thực thi.
Tên lửa im lìm, ẩn sâu trong lòng đất.
Hai tên lửa thù địch kia xé gió tiến về căn cứ lục quân thành phố Trung Hà, tạo ra nguồn nhiệt khổng lồ trong "mắt" vệ tinh quân sự.
Hầu hết các tòa nhà trên mặt đất sụp đổ ngay tức khắc, rồi sau đó thì hoàn toàn đổ rạp trong dư chấn. Khi vụ nổ kinh hoàng truyền đến tầng thứ năm dưới lòng đất, các lớp bê tông dày đã chặn lại phần lớn lực va chạm. Dịch A
Lam chỉ cảm thấy rung lắc nhè nhẹ, tiếp sau là hai tiếng nổ như sấm rền
và đèn đóm nhấp nháy trong vài giây rồi tắt hẳn; tầm nhìn chìm trong
bóng tối tuyệt đối, nhưng chẳng mấy chốc ánh sáng đã trở lại – thiết bị
phát điện khẩn cấp tiến vào trạng thái hoạt động.
Dịch A Lam
thoáng sững sờ, lòng tuy bất an song vẫn có thể duy trì được tri giác. Y lập tức đăng nhập vào máy chủ đã được bật lại, gọi ra loạt video giám
sát mặt đất tự động lưu cuối cùng. Thông qua nhãn cầu điện tử, y trông
thấy quỹ đạo bay của hai tên lửa tầm trung, cũng trông thấy vỏ tên lửa
đầu tiên bắn tung tóe khi phát nổ. Mặc dù không thể xem phần còn lại từ
hệ thống an ninh, song loạt động tĩnh vừa rồi đã phản ánh mức độ nghiêm
trọng của vấn đề.
Lòng bàn tay Dịch A Lam rịn mồ hôi lạnh; nghĩ
đoạn, y vội vã xoay người chạy ra ngoài. Thang máy nhất định không hoạt
động, cách duy nhất là leo thang bộ. Càng lên cao càng hỗn loạn: vật
dụng trong phòng bị hất tung; trần nhà rơi xuống từng mảng; tường biến
dạng, khói bụi mịt mù. Khi leo lên tầng B3, toàn bộ phần trần rơi thẳng
đứng xuống dưới cản đường y. Qua khe nứt, y có thể nhìn thấy cơ man là
gạch sỏi, bàn ghế và đống đổ nát phía sau. Dịch A Lam rốt cục nhận ra
một sự thật nghiệt ngã: rằng lối ra đã bị chặn — thang máy và thang bộ
từ dưới lên mặt đất đều bị chặn bởi đống gạch vỡ nặng nề phía trên.
À, còn lối thoát hiểm! Dịch A Lam gấp rút trở lại B4, chạy đến cuối hành
lang tòa nhà – nơi có cửa thoát hiểm, dẫn đến đồng cỏ cách căn cứ hai
cây số.
Nhưng đi được chưa đầy trăm mét, Dịch A Lam gặp phải đống bê tông đổ sập. Con đường phía trước cũng bị chặn mất rồi.
Xem ra, một trong hai tên lửa tầm trung kia là loại xuyên đất. Mục đích của nó có lẽ là phá hủy công trình quân sự ngầm mà một tên lửa bình thường
không đủ sức công phá, nhưng sau cùng quỹ đạo lại chệch hướng, phát nổ
dưới lòng đất bên ngoài tòa nhà. Lối thoát hiểm tình cờ nằm trong phạm
vi sát thương, đâm ra cũng trở thành "nạn nhân".
Dịch A Lam tự hỏi, có nên gọi đây là may mắn chăng?
Y bỗng thấy hẫng hụt, gương mặt như vô hồn dưới đèn báo thoát hiểm màu
xanh lá cây. Dịch A Lam lần mò tìm điện thoại vệ tinh trong túi, đoạn
bước từng bước nặng trĩu về phía tòa nhà.
Châu Yến An nhanh chóng bắt máy, "Tôi đây."
"Châu Yến An ơi, tôi..." Dịch A Lam ngạc nhiên, trước giọng điệu của mình hãy còn bình tĩnh. "Tôi bị trúng tên lửa rồi."
Họng anh bỗng thắt lại, "Có chuyện gì thế?!"
"Tôi cũng không biết." Dịch A Lam nói. "Hai tên lửa chẳng biết xuất phát từ
đâu đã phát nổ tại căn cứ, tôi vẫn còn ở dưới lòng đất. Tôi cũng không
biết chúng mang đầu đạn thông thường hay đầu đạn hạt nhân."
Đoạn Dịch A Lam chạm tay lên mũi, sợ rằng mình đã chảy máu do bức xạ hạt nhân.
Châu Yến An thầm nghĩ, sao Dịch A Lam lại có thể nói về chúng (liệu có phải
đầu đạn hạt nhân) một cách bâng quơ như thế? Tim anh đập loạn xạ, "Tình
hình hiện tại của cậu thế nào? Có bị thương không? Có bị mắc kẹt không?
Có thể chạy ra khỏi đó bằng lối thoát hiểm không?"
"Tôi không sao. Nhưng lối thoát hiểm bị chặn rồi."
Dịch A Lam dừng chân trước một phòng máy tính. Y đứng yên một hồi, rồi cất
bước vào nghiên cứu các thiết bị bên trong, song chẳng tìm thấy dấu hiệu nào của việc bị ảnh hưởng bởi bức xạ hạt nhân. "Hẳn là đầu đạn bình
thường..."
"Không bị thương là được rồi. Bây giờ cậu đến phòng ẩn nấp ngay đi! Cậu nhớ không, tầng B5 đó. Thông số kỹ thuật của phòng
lánh nạn này cho thấy chống được hạt nhân. Bên trong có đủ bình oxy,
thức ăn nước uống. Đừng sợ, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài càng sớm càng tốt."
Châu Yến An – người vẫn đang ở trên trực thăng, không quan tâm đến câu
hỏi của Mạnh Khởi mà lật đật lấy điện thoại vệ tinh khác gọi cho Tiêu
Hạo.
"Ừm." Dịch A Lam toan bước xuống cầu thang. Chợt, y nghe
thấy tiếng rè rè từ điện thoại vệ tinh. Có vẻ như tín hiệu không tốt,
mất kết nối liên tục.
Âm thanh nhiễu thoạt nghe yếu ớt làm sao,
nhưng nó hệt như tiếng móng tay cào ngay ngắn vào bảng đen, nện thật
mạnh vào màng nhĩ của y.
Dịch A Lam dừng bước trước phòng lánh
nạn, nỗi sợ hãi ngay khoảnh khắc khi nghe thấy tiếng rè rè còn khủng
khiếp hơn so với việc bị mắc kẹt bởi hai tên lửa. Mặc dù tín hiệu vệ
tinh có thể bao phủ cả những khu vực hoang tàn vắng vẻ, song rất khó xâm nhập vào các môi trường khép kín như núi hay lòng đất. Vốn căn cứ đã
lắp bộ chuyển tín hiệu, có thể nối liền tín hiệu vệ tinh trên mặt đất và tầng hầm, để tránh gây trở ngại khi liên lạc. Nhưng hiện tại, các bộ
chuyển tín hiệu liên tục bị phá hủy, thậm chí còn cháy đường dây ngắt
nguồn điện.
Các tòa nhà trên mặt đất đã bị tên lửa công phá tàn
nhẫn, có thể thấy trước là những phương tiện liên lạc, bao gồm cáp thông tin và cáp quang, cũng bị hư hại nghiêm trọng.
"Tôi không thoát ra được rồi..." Dịch A Lam tuồng như đã tê liệt, khi những lời này được rút ra từ trái tim ngột ngạt của y.
"Tôi sẽ tìm cách." Tiêu Hạo không nhấc máy, Châu Yến An ngày một lo lắng, song anh vẫn an ủi Dịch A Lam bằng giọng kiên định.
"Tôi biết mình không thể thoát ra được." Dịch A Lam lắc đầu, với gương mặt
tái mét. "Chúng ta không đủ nhân lực để khai quật những tòa nhà chôn vùi tôi trong ngày 32. Chúng ta sẽ mất liên lạc trong vài phút nữa thôi.
Rồi tôi sẽ bị mắc kẹt dưới lòng đất mãi mãi, không ai có thể nghe thấy
tôi nói gì nữa."
Điều thực sự khiến Dịch A Lam hoảng loạn chính
là vế sau. Nó tuồng như là sự cô đơn tuyệt đối ở trung tâm Trái Đất:
Không còn bầu trời trên cao; một mình ẩn nấp giữa những inch vuông, ăn
bánh quy nén và đồ hộp dở tệ; thở oxy do máy tạo ra, và hoàn toàn bị cô
lập với thế giới ngoài kia.
"Về phòng lánh nạn! Có lẽ sẽ còn một
đợt tấn công nữa." Châu Yến An gằn giọng. Ngắt liên tưởng bi quan của
Dịch A Lam, anh gần như ra lệnh. "Tôi sẽ đổi sang máy bay chiến đấu và
đến chỗ cậu ngay lập tức. Mất chưa đầy một giờ thôi."
Châu Yến An quyết định thôi chờ Tiêu Hạo. Mặc dù anh biết việc lái máy bay chiến
đấu vào khu vực bị tên lửa bắn trúng là cực kỳ nguy hiểm, nó đồng nghĩa
rằng hệ thống giám sát của đối phương có thể quét được bất cứ lúc nào;
hơn nữa, trên bầu trời trong ngày 32, chiếc máy bay chiến đấu quá dễ
thấy dưới mạng lưới giám sát của radar và vệ tinh, nó tương đương với
con đom đóm duy nhất trong đêm tối.
Dịch A Lam không trả lời anh.
Giữa sự im lặng này, Châu Yến An bỗng nhận ra giọng điệu cứng rắn vừa rồi
của mình đã bộc lộ vẻ yếu ớt bên trong. Anh quả thật không có cách nào
tốt hơn để đối phó với tình huống hiện tại.
"Nếu..." Châu Yến An
nhắm mắt lại, giọng anh bỗng dịu dàng lạ thường. "Nếu thực sự không còn
cách nào cứu được em, thì cũng chẳng thành vấn đề đúng không? Chỉ có một hai ngày 32 trong mỗi tháng; ở thế giới bình thường, em vẫn tự do. Vậy
nên, em đừng sợ, cũng đừng lo lắng, cứ đến phòng lánh nạn và bảo vệ mình trước nhé. Chỉ cần chịu đựng một hai ngày, cuộc sống của em vẫn rất
tuyệt vời."
Điều khiển trực thăng hạ cánh xuống một căn cứ không
quân nhỏ ở ngoại ô thành phố Nam Thiên, Châu Yến An không giải thích bất cứ điều gì với Mạnh Khởi – người đang đi cùng mình.
Mạnh Khởi
vừa nhìn vẻ mặt của Châu Yến An đã biết có chuyện không hay xảy ra. Anh
ta không lắm lời, ra hiệu với Châu Yến An rồi lấy đi một điện thoại vệ
tinh, khôn ngoan tìm chiếc xe tự lái đến trạm thiên văn.
Tín hiệu vệ tinh ngày càng kém, Dịch A Lam phải hết sức tập trung mới nghe rõ Châu Yến An nói gì.
Y nghe thấy sự lo lắng của anh.
Dịch A Lam cười khẽ, song tràn đầy bất lực và buồn bã: "Em hiểu. Em hiểu tất cả những gì anh nói. Chỉ là..." Khi em mắc kẹt trong một góc dưới lòng
đất ở ngày 32, em sẽ chỉ còn là kẻ vô dụng. Tổ công tác khẩn cấp sẽ cho
em tự do, để em rời đi; không cần bôn ba khắp nơi tìm hiểu cách xâm nhập hệ thống an ninh hiếm có; không cần liên tục bị nghi ngờ về lòng trung
thành, và đó có vẻ là một dấu hiệu tốt khi em có thể trở lại cuộc sống
trước đây. Xét đến thực tế, em làm việc cho tổ chức được một thời gian,
họ có lẽ sẽ cho em khoản thù lao hậu hĩnh hoặc một khoản bí mật nào đấy, cũng có thể cho em một công việc tốt, chẳng hạn như thực tập tại Bộ An
toàn thông tin của Trần Nhữ Minh – tất nhiên, còn phải phụ thuộc hắn có
muốn hay không.
Nhưng, em không thể ở lại Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32.
Em và anh sẽ chẳng còn liên quan, rất có thể sẽ không bao giờ gặp lại anh
nữa; cùng những ngày tháng bên nhau khiến em cảm thấy mãn nguyện, sẽ trở nên xa vời và hư ảo như một giấc mơ. Anh có thể đổi một bạn cùng phòng
mới, có thể sống một mình, có thể quá bận rộn đến mức không nghỉ ngơi
đàng hoàng, cũng có thể vào bếp khi rảnh rỗi như trước. Rồi anh sẽ tiếp
tục bay lên bầu trời bao la mà hiu quạnh vào ngày 32. Và tại một thời
điểm nào đấy, anh sẽ chợt nhớ ra rằng mình từng có một bạn đồng hành.
Chỉ là trong mọi trường hợp, nó chẳng còn liên quan gì đến em nữa.
Trên thực tế, ngày 32 vốn chẳng liên quan đến em.
"Châu Yến An à." Dịch A Lam gọi tên anh, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống. "Em
muốn nói với anh, em rất biết ơn anh, em thực sự rất biết ơn anh. Em
từng nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ thích một người đàn ông, mặc dù em
biết rõ mình chỉ... với đàn ông. Nhưng em sợ cảm giác đó, như thể không
còn đường quay lại. Em chưa bao giờ tưởng tượng được cảm giác khi ở bên
người mình thích như thế nào. Nhưng... ngày anh dạy em làm bánh, cách mà mỗi ngày mình dành cho nhau trước đó, đã vượt quá khả năng tốt nhất mà
em có thể tưởng tượng."
Trời ơi, mày đang làm gì vậy Dịch A Lam?! – Y tự hỏi. Đây không phải là lời từ biệt. Ngày kia hai người sẽ cùng
nhau mở mắt trong đại sảnh Tổ công tác, mày sẽ đối mặt với thế giới thực đã bị mày làm cho tồi tệ và xấu hổ thế nào đây?
Nhưng y, không kiềm được nỗi đau và những xúc cảm đang dâng trào trong lòng.
Châu Yến An vừa lắng tai nghe Dịch A Lam trải lòng, vừa chạy lên sân bay của lực lượng không quân, cuối cùng tìm được con Swift 10 mình quen thuộc
nhất. Anh nhanh chóng kiểm tra bình xăng, bình điện, lắp vũ khí, rút
chốt an toàn.
Giọng Dịch A Lam đã run lên. Y bật khóc, "Ý em là,
em rất hạnh phúc. Em thậm chí đôi khi còn đánh giá cao sự xuất hiện của
ngày 32. Mặc dù nó đã mang đến vô vàn rắc rối, tranh chấp và chết chóc,
nhưng nó khiến em được biết đến anh." Cảm ơn anh, vì đã đưa em
bay qua núi sông, xuyên qua mây trắng dịu dàng và ánh ban mai. Chúng
mình đã từng sánh bước bên nhau trên những cung đường vắng, đã từng động viên nhau dưới nỗi cô đơn lặng lẽ trong chiều hoàng hôn. Cảm ơn anh, vì đã cùng em tận hưởng bầu trời đầy sao. Những vì sao đổi ngôi ấy sẽ ngày càng chói lọi và dày đặc, trong một đêm rất khác.
Châu Yến An leo lên cabin, đội mũ bảo hiểm. Anh đẩy cần lái về trước, thu lại thiết bị hạ cánh rồi chuẩn bị cất cánh.
"Dịch A Lam..."
Châu Yến An đang nói điều gì đấy, song Dịch A Lam không nghe thấy, và không bao giờ nghe thấy được nữa.
Dịch A Lam ngẩng đầu, theo âm thanh phát ra từ đó có thể suy đoán một vụ sập nhỏ vừa xảy ra ngay giữa tầng B2 và B3 do sức ép của mảnh vỡ trên mặt
đất. Có lẽ vụ sập này đã phá hủy hoàn toàn dây dẫn của bộ điều hợp vệ
tinh.
Ánh đèn nhấp nháy cùng với bức tường, kéo theo vầng hào quang nom như dải ngân hà xoay tròn.