Dịch A Lam vừa mở mắt đã nghe thấy
âm thanh reo hò kinh ngạc, ngay sau đó là tiếng bước chân rộn ràng của
nhóm người lao về phía màn hình thiết bị.
La Thái Vân đứng giữa,
thoáng sững sờ; trong nhất thời không biết nên đi tới đội y sinh xem
phát hiện mới của họ, hay hỏi Châu Yến An về tiến độ hành động ở ngày
32. Chẳng qua, trong lúc lưỡng lự, bà đã vô thức hướng ánh mắt về phía
Châu Yến An đầu tiên.
Châu Yến An gật đầu – nghĩa là tình hình chung diễn ra suôn sẻ, chi tiết cụ thể sẽ được báo cáo trong phòng họp bí mật.
La Thái Vân bấy giờ mới đến chỗ đội trưởng, xem họ đang reo hò những gì.
Đội trưởng cho biết: "Máy dò sóng điện từ đã tìm thấy bức xạ ion bất
thường, song nó tồn tại rất ngắn rất nhẹ, liều lượng thậm chí còn nhỏ
hơn một microsievert. Như vậy tức là sao? Tức vẫn chưa biết do thiết bị
trục trặc hay thế nào, cần phân tích và nghiên cứu thêm ạ."
"Ừ. Được." La Thái Vân vỗ tay. "Có phát hiện còn hơn không có gì. Mọi người tiếp tục cố gắng, nhé."
La Thái Vân hôm nay tâm trạng rất tốt, vừa vào phòng họp bà đã cất tiếng hỏi: "Trung tâm R&D sao rồi?"
"Đã hủy." Châu Yến An nói. "Gián điệp cũng đã đền tội, là Phương Diệp Nhiên."
Nghe vậy, La Thái Vân buồn bã lắc đầu: "Quả là cậu ta. Trình Tư Tư đâu?"
"Giải cứu thành công, chúng tôi gửi cô bé cho Lương Phi."
"Tốt." La Thái Vân thở ra. "Các cậu đã cứu được một đứa trẻ khỏi thảm họa."
Một câu nói đơn giản, lại khiến cho tất cả bốn Người 32 có mặt ở đây phải
xúc động. Việc giải cứu thành công Trình Tư Tư, là thành quả chung sức
hợp tác của Châu Yến An, Dịch A Lam, Lưu Kim Việt và Mạnh Khởi. Họ đã
làm những việc mình không giỏi trong một thế giới hỗn loạn đầy bất lực,
song may mắn thay, họ đều hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ được giao.
Đến khi Mạnh Khởi và Lưu Kim Việt rời đi, Dịch A Lam mới báo cáo với mọi
người, chủ yếu là với Trần Nhữ Minh – bộ trưởng Bộ An toàn Thông tin,
những nội dung liên quan mang tính tối mật.
Đương lúc Dịch A Lam
đề cập tới việc phát hiện Phương Diệp Nhiên đăng nhập vào hệ thống liên
lạc bí mật và sao chép dữ liệu trong đó, thì Trần Nhữ Minh – người
thường xuyên gật đầu tỏ ý hài lòng, đột nhiên biến sắc.
Trần Nhữ
Minh ngồi đối diện với Dịch A Lam, hốt nhiên chúi người về trước gần như chất vấn y: "Cậu nói, cậu chuyển phần dữ liệu đó vào ổ cứng?"
Dịch A Lam giật mình, "Vâng."
Trần Nhữ Minh sẵng giọng: "Cậu còn nhớ ngày đầu tiên gia nhập Tổ công tác khẩn cấp, tôi đã nói gì với cậu không?"
Dịch A Lam đáp: "Dựa theo kế hoạch, nội dung hệ thống phải được định dạng và phá hủy cùng với ổ cứng ở tất cả nơi mà chúng tôi đi qua trong ngày 32. Trừ phi có mệnh lệnh khác, còn không phải tiêu hủy mọi số liệu và văn
kiện."
Dịch A Lam cứng họng, vội giải thích: "Lúc đó chúng tôi rất gấp, còn phải đi đón Trình Tư Tư. Tôi không có thời gian ngồi ở đó nghiên cứu, nên
mới..."
Trần Nhữ Minh lắc ngón trỏ: "Bất kể vì lý do gì, cậu cũng không nên phá lệ."
Dịch A Lam im lặng vài giây, trước khi trầm giọng hỏi: "Vậy dù biết đó là manh mối, cũng phải bỏ qua sao?"
Trần Nhữ Minh gằn từng tiếng: "Đúng vậy."
Nhìn Dịch A Lam có vẻ ấm ức, Trần Nhữ Minh tiếp tục chỉ rõ: "Cậu sai ở chỗ,
quá nhiệt tình. Ngay cả khi phần dữ liệu đó có ích, thì nó liên quan gì
đến nhiệm vụ của cậu? Đó là chuyện của Cơ quan Tình báo. Nghiêm Phi còn
chưa nhờ cậu đi điều tra thế lực đứng sau nội gián, cậu mắc gì lại ôm
việc vào người? Cậu chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của mình thôi, còn lại
không cần cậu lo. Nó vốn dĩ nhẹ nhàng vậy mà? Đúng. Đúng là Châu Yến An
và Lưu Kim Việt tận mắt trông thấy cậu chuyển nội dung vào ổ cứng, nhưng hai người họ có biết cậu chuyển cái gì không? Nhỡ đâu đó là cơ mật của
Trung tâm R&D thì sao? Nếu có kẻ đặt nghi vấn cho cậu, cậu tính làm
thế nào chứng minh mình vô tội đây?"
Dịch A Lam á khẩu, nhìn hắn trân trối.
"Thôi." La Thái Vân cất giọng, phá vỡ bầu không khí cứng nhắc. "A Lam cũng có ý tốt, tổ phó Trần đừng nên gay gắt như thế."