"Anh không có." Châu Yến An cúi thấp người, vòng tay phải bế Trình Tư Tư lên.
Anh không khóc, trên khuôn mặt cũng không có nước mắt, nhưng nỗi buồn của
anh, ngay cả một đứa trẻ cũng có thể dễ dàng nhìn thấy. Trình Tư Tư nhìn Châu Yến An, đoạn choàng tay qua ôm cổ anh.
Tay trái Châu Yến An vẫn cầm súng, họng súng đen ngòm của anh ra hiệu gã buôn ma túy mau chóng xuống lầu mở cửa.
Châu Yến An cho phép gã đi, hoặc nếu sau này muốn trở về biệt thự sống tiếp
quãng đời còn lại cũng không hề gì, "Nhưng cậu phải nhớ rằng trên thế
giới này vẫn có trật tự và thẩm phán duy trì trật tự. Làm chuyện xấu,
tất bị trừng phạt."
Gã buôn ma túy vội gật đầu, run rẩy đi từng
bước một; đến khi thấy Châu Yến An không có ý định bắn sau lưng mình, gã liền vắt chân lên cổ bỏ chạy.
Châu Yến An bế Trình Tư Tư trở lại xe; Dịch A Lam và Mạnh Khởi từ xa trông thấy hai bóng người một lớn một nhỏ, bèn mỉm cười xuống xe chào hỏi.
Trình Tư Tư ngó dáo dác về phía sau hai người họ: "Anh của em không tới ạ?"
Dịch A Lam liếc nhìn Châu Yến An, không biết phải làm thế nào.
Trong khi đó, Mạnh Khởi đã thản nhiên nói: "Anh của em có việc quan trọng cần làm."
"À. Vâng ạ." Trình Từ Tư chun mũi, rồi ngước mắt nhìn lên bầu trời. Bé ngây ngô hỏi, "Anh của em lái máy bay trên đó là để bảo vệ cho mọi người ạ?"
"Đúng rồi." Mạnh Khởi ôm lấy Trình Tư Tư từ tay Châu Yến An cho vào ghế sau.
Anh ta quay đầu, hỏi Dịch A Lam. "Gửi con bé đi đâu, mấy người bàn bạc
chưa?"
Sau khi giải cứu Trình Tư Tư, việc sắp xếp cô bé như thế nào là câu hỏi khiến bọn họ trăn trở suốt thời gian dài.
Trình Tư Tư hiển nhiên không thể theo Châu Yến An và Dịch A Lam chạy khắp
trời nam biển bắc; để bé ở cạnh Lưu Kim Việt – một cụ già tám mươi tuổi
có nhiều bệnh nền, lại càng không thích hợp.
Ở cuộc họp trước,
khi mọi người đổ dồn sự chú ý vào Mạnh Khởi, anh ta đã suýt nhảy dựng
lên: "Tôi không biết chăm sóc trẻ con. Vả lại, những thí nghiệm của tôi
tuy vừa đơn giản vừa nhàm chán, nhưng vẫn có tính nguy hiểm nhất định;
rồi chất phóng xạ ở khắp nơi, nhỡ con bé đưa tay chạm vào thì biết sao
đây?"
Quả đúng là vậy.
Theo lý thuyết, hầu như trẻ bảy
tuổi đã có thể tự chăm sóc bản thân, miễn là em được cung cấp một phòng
an toàn, với đầy đủ thức ăn nước uống; song làm thế, chẳng khác gì mấy
kẻ vô nhân đạo.
Nghĩ đoạn, Dịch A Lam bỗng nhớ tới Lương Phi và chị y tá.
Trong lúc Châu Yến An lái xe đến nơi đỗ trực thăng, Dịch A Lam lập tức gọi vào số điện thoại của Lương Phi.
Thấy ID người gọi tới là Dịch A Lam, Lương Phi không khỏi ngạc nhiên: "Có chuyện gì vậy?"
Dịch A Lam nói lấp lửng: "Chuyện là thế này. Chúng tôi gặp một cô bé bảy tuổi, không tiện chăm sóc cho lắ..."
"Được. Cậu gửi con bé cho tôi, chúng tôi vẫn đang ở bệnh viện."
Thái độ dứt khoát của Lương Phi làm Dịch A Lam nghẹn họng một hồi. Y ngượng
ngùng, "Cô còn có Tiểu Hàm cần chăm sóc, chúng tôi lại tạo thêm phiền
phức cho cô."
"Không sao." Lương Phi nói thẳng. "Tôi cũng vì mình thôi. Con bé mới bảy tuổi, đúng không? Nhỏ hơn tôi tận hai mươi tuổi.
Xét về tuổi thọ trung bình ở trạng thái lý tưởng, khi tuổi thọ tôi hết,
con bé có thể sống lâu hơn tôi hai chục năm. Tuy hai chục năm đó chỉ
bằng một năm trong ngày 32, nhưng cũng đủ cho con bé chăm sóc Tiểu Hàm
từ ba lên bốn tuổi. Một đứa trẻ bốn tuổi tuy vẫn còn rất nhỏ, nhưng ít
nhiều gì cũng có thể tự sinh tồn trong một thế giới vắng người hơn trẻ
ba tuổi. Đây là cuộc giao dịch công bằng, cậu nói đúng không? Nếu có một bước đột phá trong tương lai ở công nghệ y sinh, biết đâu có thể tăng
tuổi thọ cho con bé. Vậy trong cuộc giao dịch này, tôi hời to rồi."
Giọng điệu gần như đùa cợt của Lương Phi khiến trái tim của Dịch A Lam như
tắc lại, y biết đây không phải một lời nói suông mà là niềm hy vọng chân thành nhất của cô. Hơn nữa, cách biểu đạt thẳng thắn tự nhiên như thế
đã xua tan phần nào nỗi lo trong Dịch A Lam: không phải ngại Lương Phi
nảy ý đồ xấu, mà ngại đứa bé mới vài ngày tuổi, cộng với một Trình Tư Tư bảy tuổi sẽ gây thêm không ít rắc rối cho Lương Phi.
Dịch A Lam ngỏ lời cảm ơn, rồi cúp máy.
Trình Tư Tư từng gặp Dịch A Lam ở thế giới bình thường, thành ra lấy làm thân thiết với y. Bé hỏi Dịch A Lam, giọng tủi thân vô cùng: "Anh ơi, anh
tính đưa em đi đâu vậy ạ?"
"Một nơi rất an toàn, có hai chị lớn và một em bé cỡ này nè." Dịch A Lam diễn tả bằng tay.
"Quaoooo." Trình Tư Tư cũng duỗi tay bắt chước Dịch A Lam, làm động tác ôm em bé vào lòng.
Dịch A Lam bỗng thấy xúc động. Trình Tư Tư hãy còn quá nhỏ; sau khi bé và
Lương Tiểu Hàm đã thân thiết, ở tương lai của mấy chục năm sau, khi thế
giới chỉ còn lại Trình Tư Tư và Lương Tiểu Hàm, họ sẽ là điểm tựa duy
nhất cho nhau trong ngày 32. Điểm khác biệt là khi đó, Lương Tiểu Hàm
trở thành đứa trẻ bốn tuổi, còn Trình Tư Tư mười một tuổi (ở ngày 32)
lại mang trong mình linh hồn của bà cụ tuổi tám mươi. Có lẽ lúc ấy,
Trình Tư Tư mới thực sự là người cần Lương Tiểu Hàm – một người bầu bạn
cho tháng năm về sau.