Sở dĩ chiếm được ưu thế trong quá trình đấu trí là vì họ không để Trình
Tư Tư trở thành điểm yếu của mình, bằng không, dẫu Dịch A Lam có điều
khiển toàn bộ người máy trong Trung tâm R&D thì chưa chắc đã giết
được Phương Diệp Nhiên một cách dễ dàng – nhất là khi, Dịch A Lam cần
moi tung tích Trình Tư Tư từ miệng hắn.
Có lẽ, chính Phương Diệp Nhiên cũng tự tin hóa tự phụ vì điểm này.
Dịch A Lam không chơi hệ tâm linh, lần trước khi trở lại thế giới bình
thường và nghe Nghiêm Phi phân tích lời trăn trối của Trình Tư Nguyên,
Dịch A Lam đã không ngừng suy nghĩ một vấn đề.
Tên nội gián đó, thực sự may mắn đến vậy ư?
Sau khi gián điệp biết được em gái Trình Tư Nguyên vẫn tồn tại trong ngày
32 ở một thành phố xa xôi, tại sao hắn lại có thể nhanh chóng cử đồng
phạm đến bắt cóc Trình Tư Tư và lợi dụng cô bé hòng uy hiếp Trình Tư
Nguyên? Phải biết rằng đây mới chỉ là lần thứ ba xảy ra "hiện tượng"
ngày 32, hầu hết mọi người vẫn còn hoang mang sợ sệt; chưa kể, tỷ lệ lưu giữ dân số trong ngày 32 khá thấp, nếu Phương Diệp Nhiên có thể dễ dàng liên hệ bạn bè (hơn nữa không bị hạn chế bởi giao thông, có khả năng
lập tức đến bên cạnh Trình Tư Tư), thì có vẻ lực lượng của hắn trong số
những người hãy còn tồn tại là quá dày đặc. Mọi người sẽ không khỏi tự
hỏi, rằng liệu ngày 32 phải chăng là trò đùa dai đến từ thế lực của
Phương Diệp Nhiên? Song điều này cũng thật khó tin, nếu họ có thể tạo ra ngày 32 thì cớ gì cứ bám lấy Kế hoạch S?
Dịch A Lam cũng đặc
biệt hỏi ý kiến Nghiêm Phi, được biết các hoạt động gián điệp có tính
bảo mật cao, hơn nữa bản thân điệp viên cũng chỉ liên lạc với người giám sát trực thuộc. Ngoài các nhà lãnh đạo có liên quan và liên hợp hành
động, các nhân viên của cùng một bộ phận tình báo về cơ bản không biết
gián điệp nào trực thuộc dưới đồng nghiệp khác, hay hoạt động bí mật nào đang được tiến hành. Là một điệp viên mới được tuyển dụng, Phương Diệp
Nhiên không thể biết nhân viên của bộ phận tình báo bên kia, chứ đừng
nói đến việc liên lạc với họ khi thảm họa xảy đến.
Cũng không có
khả năng liên lạc thông qua hệ thống bảo mật, vì cơ sở dữ liệu cho thấy
Phương Diệp Nhiên lần đầu gửi tin nhắn là sau khi đã bắt cóc Trình Tư
Tư.
Lên kế hoạch trong thế giới bình thường càng là việc bất khả
thi; dưới mi mắt của Trung tâm R&D, Phương Diệp Nhiên há có thể gửi
tin tức ra ngoài.
Vậy, ai đã giúp Phương Diệp Nhiên? Phương Diệp Nhiên liên lạc với gã bằng cách nào?
Phải chăng là bạn bè của hắn? Nhưng vấn đề cốt lõi vẫn là câu hỏi ấy, làm
thế nào mà Phương Diệp Nhiên liên lạc được với một người bạn (còn tồn
tại) trong thời gian ngắn, nhất là tại ngày 32 hỗn loạn như vậy? Chẳng
lẽ hắn gửi tin nhắn hàng loạt trong danh bạ, rồi chờ xem có ai trả lời?
Dịch A Lam nghĩ mãi vẫn không thấu, liệu tất cả thực sự chỉ do may mắn của Phương Diệp Nhiên và thế lực đằng sau hắn thôi sao?
Khi đó, Dịch A Lam đã vắt kiệt óc với câu hỏi này, mãi không tìm ra lời
giải nên trong tiềm thức y muốn mượn năng lực của Joker trên Internet để tìm ra danh tính tên nội gián và đồng bọn. Nhưng y cũng biết, rằng với
phong cách làm việc tuyệt đối trung lập của Joker, hắn chắc chắn sẽ
không can thiệp vào cuộc tranh chấp giữa các quốc gia. Cộng đồng Ngày 32 chính là bằng chứng tốt nhất. Joker cung cấp một diễn đàn giao lưu an
toàn, không cho phép bất kỳ ai sử dụng các phương pháp hack hòng đánh
cắp thông tin người dùng, nhưng hắn cũng không hạn chế quyền tự do ngôn
luận trong đây. Họ có thể cổ xúy tà giáo, có thể lăng mạ chỉ trích, có
thể tiết lộ thông tin và liên hệ ngoại tuyến...
Tiết lộ thông tin! Liên hệ ngoại tuyến!
Dịch A Lam nhớ lại các bài đăng mà mình từng thấy trong cộng đồng Ngày 32,
một số người đã để lại thông tin liên hệ của họ. Bất kỳ ai đăng nhập vào cộng đồng cũng xem được cả!
Dịch A Lam vẫn nhớ rõ: một tên đàn
ông giàu sụ, có người vợ "chằn tinh" trong thế giới bình thường nhưng
lại muốn tìm tình nhân ở ngày 32, gã ta đến từ nước ngoài; một người
khác là thợ điện ở thành phố Đông Lĩnh, gã ta để lại số tài khoản cho cư dân Đông Lĩnh để thanh toán phí dịch vụ duy trì cơ sở phát điện vào
định kỳ hàng tháng; còn có tên lâu la buôn heroin, ông chủ thình lình
biến mất đâm ra khối ma túy kia trở thành tài sản riêng của gã, vì thế
gã để lại số điện thoại, hy vọng những người "có lòng hảo tâm" sẽ liên
hệ "giải cứu ma túy".
Từ việc này, Dịch A Lam đã nảy ra ý tưởng
táo bạo: Là một thông tín viên, gián điệp ắt để mắt đến mạng lưới
Internet sau sự cố ngày 32. Hắn có thể là một trong những người đầu tiên ở Hoa Quốc gia nhập cộng đồng (Ngày 32), và rất hiển nhiên, hắn sẽ
trông thấy các bài viết chứa thông tin liên hệ ấy.
Tên gián điệp
nhận ra có thể khống chế Trình Tư Nguyên thông qua Trình Tư Tư, song
phải nhất định khiến Trình Tư Tư thực sự nằm trong tay mình, chỉ có vậy
thì Trình Tư Nguyên mới ngoan ngoãn vâng lời, không dám tự tiện lái máy
bay đi lung tung. Vì thế hắn nghĩ ra một cách, đó là liên hệ đến người
từng để lại số điện thoại trên cộng đồng Ngày 32, rồi hối lộ đối phương
làm việc cho mình – nghiễm nhiên, hắn sẽ không nói rõ cần phải làm gì.
Phản quốc không phải là tội mà ai cũng dám cáng đáng; phỏng chừng đối
phương cũng chẳng quan tâm, dẫu sao cũng chỉ chăm sóc một đứa bé, còn có thể gây ra chuyện lớn gì.
Khi đoán được tới đây, Dịch A Lam đã
vội vội vàng vàng nộp đơn lên La Thái Vân, xin phép được gặp riêng Trình Tư Tư. Y đã hỏi chi tiết về tên đồng lõa ấy: bao gồm ngoại hình, tính
cách và phong thái hành xử của gã. Trình Tư Tư đã bảo: rằng người nọ da
ngăm, nấu ăn dở tệ, ưa thích chơi game, không tỏ thái độ hằn học với cô
bé mà còn kiên nhẫn nhường nhịn – nói chung là một người đàn ông trẻ
tuổi không đáng tin cậy. Có lẽ, gã cũng chẳng ý thức được mình đang thực hiện nhiệm vụ trông chừng con tin, tâm thế vẫn còn khá thoải mái.
Điều này càng khẳng định suy đoán của Dịch A Lam, rằng gián điệp hẳn thích
gã buôn lậu ma túy hơn là tên thợ điện Đông Lĩnh. Nước da ngăm đen, âu
là vì phơi nắng trong quá trình giao dịch đàm phán ở đất nước nhiệt đới – quốc gia M. Các tên lâu la của tổ chức buôn lậu hàng cấm vốn không đến
mức hung ác độc địa, họ sẵn sàng bán mình cho tư bản bất kể lý do gì.
Nếu là thế, bọn họ không nhất thiết phải hoàn toàn đầu hàng trước tên nội gián!
Dịch A Lam đã chia sẻ suy nghĩ của mình với Châu Yến An. Anh thực sự không
biết rằng có nhiều điều thú vị đã xảy ra trong cộng đồng Ngày 32; sau
khi nghe Dịch A Lam phân tích đâu ra đấy, Châu Yến An cũng cảm thấy có
lý.
Và thế là, họ đã lập một kế hoạch mới dựa trên suy luận này.
Bao gồm cả sự giúp đỡ của Mạnh Khởi.
Dịch A Lam đã nhờ Mạnh Khởi sau khi bước vào ngày 32, đừng vội vùi đầu trong các thí nghiệm vật lý mà hãy đăng nhập vào cộng đồng và tìm một vài bài đăng tiết lộ thông tin liên hệ trên diễn đàn; sau đó, gọi một cuộc cho
gã buôn heroin, giả vờ bản thân có ý muốn mua rồi đi tới điểm giao dịch
theo lời gã.
Mạnh Khởi hành động theo kế hoạch; và may mắn thay, điện thoại di động của đối phương vẫn liên lạc được.
Sau khi Mạnh Khởi nói muốn mua một ít dùng thử trong ngày 32, đối phương đã tỏ vẻ khó xử: "Tôi không đi xa được á, chả biết phải gửi cho anh sao
nữa."
Mạnh Khởi nói: "Cậu đang ở đâu? Tôi ở thành phố Nam Nguyệt, nếu gần chỗ cậu thì để tôi lái xe tới lấy hàng được không? Ngày nào
cũng phải tăng ca mệt bỏ mẹ, tôi đang cần thư giãn đây. Yên tâm, tôi vẫn trả đúng giá."
Đối phương mừng rơn: "Nam Nguyệt hả? Ôi trời! Gần lắm, tôi đang ở Nam Tinh nè! Anh lái xe chừng một giờ là tới rồi! Vậy,
chúng ta gặp nhau ở quảng trường Nam Tinh Thập Tự nha."
Mạnh Khởi nào ở Nam Nguyệt, nhưng họ đều biết nhà Trình Tư Tư ở thành phố Nam
Tinh. Anh ta cố ý nói một nơi gần đó (Nam Tinh); giả như đối phương đúng thật là đồng lõa của nội gián, vậy với cái tính tham tiền ấy, chắc chắn người nọ sẽ cắn câu.
Và sau khi Lưu Kim Việt thay đồng phục khởi động trực thăng, lão không lập tức đến dãy Thanh Vân đón Dịch A Lam và
Châu Yến An mà thay vào đó, lão bay đến nơi Mạnh Khởi đang ở và đưa cho
anh ta một bộ thiết bị định vị mini dạng nút. Tiếp đến, Lưu Kim Việt chở Mạnh Khởi đến thành phố Nam Nguyệt; hai người họ mỗi người mang theo
một máy liên lạc lượng tử, rồi chia nhau hành động.
Xét thấy gián điệp là thông tín viên, có khả năng theo dõi các tín hiệu vô tuyến gần
Trung tâm R&D, họ bèn sử dụng máy liên lạc lượng tử với độ bảo mật
cao hơn thay cho loại điện thoại vệ tinh thông thường.
Thiết bị
liên lạc lượng tử mà Lưu Kim Việt có được cũng chẳng phải phiên bản hoàn thiện, không thể truyền thông tin phức tạp cho nhau. Nhưng chẳng sao
cả, họ đã thống nhất nếu mọi thứ suôn sẻ chỉ cần gửi đi một tín hiệu cố
định.
Khi Lưu Kim Việt đương lái trực thăng tới đón Châu Yến An
và Dịch A Lam, máy liên lạc hình vuông đã nhận được tín hiệu từ Mạnh
Khởi – mọi thứ diễn ra suôn sẻ như mong đợi.
Tìm một chiếc xe có
biển số thành phố Nam Nguyệt, Mạnh Khởi lái tầm một giờ đến Nam Tinh, và thành công gặp được gã buôn lậu ma túy. Vẻ ngoài của tên này trông y
hệt với miêu tả của Trình Tư Tư, và sau rốt, Mạnh Khởi đã nhét thiết bị
định vị mini vào túi đối phương trong lúc giao dịch.