Ngày 32

Chương 53


trướctiếp

ngày 32, hồi XXV

Ngay cả khi cường điệu "robot và trí tuệ nhân tạo có thể làm tổn thương con người", cũng sẽ chẳng một ai lấy làm đề phòng những cỗ máy kim loại im thin thít đó. Xét cho cùng, điều mà con người sợ hãi chung quy vẫn là đồng loại của mình và những gì đồng loại nắm trong tay.

Người nọ ỷ y Dịch A Lam không mang súng, dao, kéo – tựu trung là những hung khí thường thấy, song không ngờ vũ khí trí mạng nhất của Dịch A Lam lại nằm khắp nơi trong chốn không gian này.

Dịch A Lam chưa bao giờ nghĩ đến việc sử dụng robot công nghiệp được cho là giải phóng loài người khỏi lao động tay chân, làm vũ khí giết chóc. Tựa như khi đối mặt với Hứa Tuấn Bân, y chỉ dùng robot như một công cụ để "dương đông kích tây". Nhưng chính hiện thực tàn khốc đã đẩy y đến bước này: nếu đồng hương là kẻ địch, vậy công cụ cũng có thể là vũ khí.

Dịch A Lam thở hồng hộc, tận đến khi dòng máu chảy xuống kính bảo hộ mới giơ tay lau đi. Song càng lau càng trây, mọi thứ trước mắt y như bị nhuộm một màu máu.

Giữa sắc đỏ nhạt như sương hồng, Dịch A Lam cúi thấp người, vén mặt nạ phòng độc của người nọ lên.

Một gương mặt đáng sợ nhầy nhụa máu thịt, nhưng vẫn có thể nhìn ra vài nét đặc trưng quen thuộc. Dịch A Lam đã xem hồ sơ của hắn, cũng biết tên người nọ là gì – Phương Diệp Nhiên, một trong sáu thông tín viên.

Buông tay ra, lùi lại hai bước, y dựa vào bệ người máy chờ Châu Yến An cùng Lưu Kim Việt trở về.

Y đã tận mắt trông thấy Châu Yến An và lão nhảy ra khỏi trực thăng.

Ngay khi chiếc trực thăng bay ra khỏi vùng phủ sóng của camera an ninh ngay lối vào Trung tâm R&D, nhân lúc ngọn núi phía trước còn cản tầm nhìn của kính viễn vọng, họ đã nhảy xuống bằng loại dù nhỏ đóng vai trò như đệm giảm xóc, còn trực thăng kia giao hẳn cho trí tuệ nhân tạo điều khiển.

Trí tuệ nhân tạo vốn chỉ là hệ thống phụ trợ, khó lòng đương đầu với những tập kích phức tạp hay thời tiết mưa giông; nhưng vừa rồi trời quang mây tạnh, họ có thể dễ dàng thiết lập đường bay thẳng tới điểm đích.

Rồi sau đó, chiếc trực thăng không người bị pháo phòng không bắn rơi.

Châu Yến An và Lưu Kim Việt tiếp đất an toàn, đang chạy trở lại.

Trước khi bước vào ngày 32 lần này, không chỉ bản thân họ, mà cả những chiến thuật gia tầm cỡ đã giúp phân tích mọi tình huống có khả năng xảy ra. Ví dụ, khi họ đến Trung tâm R&D, gián điệp đang ở trong hay bên ngoài; làm thế nào để buộc gián điệp đi ra khi hắn đang trốn trong Trung tâm và làm thế nào để dụ hắn khi người nọ đang nấp ở những ngọn núi kia... Mọi khả năng phân nhánh từ nút chính, tỏa ra và hướng đến những con đường khác nhau; hệt như một cái cây rậm rạp với những nhành lá chi chít trên thân chính, đang tiếp tục phân nhánh và phát triển.

Họ đã làm hết sức mình vì ngày 32.

Và có lẽ, tên nội gián cũng đang âm thầm nghĩ cách tận dụng lợi thế sân nhà hòng đối phó với "nhóm khách không mời" trong suốt một tháng dài.

Khi biết họ xả khí độc, tên nội gián đã cố tình gây nhiễu bằng việc liên lạc qua bộ đàm, khiến họ tưởng rằng hắn đang trốn trong Trung tâm R&D; tiếp đến cho hai người biết lái máy bay đi theo hướng đã định, cuối cùng rơi vào bẫy súng phòng không của hắn.

Dịch A Lam chẳng biết làm cách nào Châu Yến An và Lưu Kim Việt phát hiện ra gián điệp đang ẩn náu bên ngoài; hơn nữa theo dự đoán, nếu gián điệp không trốn trong Trung tâm thì tồn tại rất nhiều khả năng: Một là, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy bên ngoài an toàn hơn, vẫn muốn đàm phán và giao dịch; hai là, hắn ở bên ngoài vì thực ra đang tìm cơ hội tấn công.

Dịch A Lam nghĩ hoài vẫn không biết làm thế nào Châu Yến An và Lưu Kim Việt khẳng định là trường hợp thứ hai, đành chờ họ đến rồi giải mã sau vậy. Nhưng khi đứng giữa quảng trường và trông thấy hai người họ từ trên trực thăng lăn xuống như hai hòn đá, y biết sân khấu tiếp theo là màn độc diễn của mình. Y đi theo "nhánh cây": trốn thoát, bị bắt, hợp tác và sau đó ở trong không gian Kế hoạch S, giết đối phương bằng robot công nghiệp để tránh hậu họa về sau.

Trong kế hoạch phân nhánh này, La Thái Vân đã nhiều lần nhấn mạnh rằng không cần cố gắng tìm ra thân phận gián điệp và tổ chức mà hắn thuộc về, Dịch A Lam chỉ cần đảm bảo an toàn cho bản thân sau đó tiêu diệt đối thủ, đây đã là chiến thắng lớn nhất.

Khoảng mười phút sau, khi nghe thấy tiếng bước chân nhè nhẹ từ ngoài đường hầm, Dịch A Lam chợt bừng tỉnh rồi đứng phắt dậy. Không phải vì sợ hãi hay mừng rỡ, y chỉ muốn trông mình tươm tất hơn, để không làm tăng thêm gánh nặng tâm lý cho Châu Yến An.

Đương lúc lập kế hoạch, Châu Yến An đã lấy làm lo lắng khi Dịch A Lam phải một mình đối phó với gián điệp, không chỉ lo vì sự an toàn, mà còn vì trạng thái tâm lý của y.

Bởi, không phải ai cũng đủ can đảm chặt đầu người khác như chặt dưa hấu.

Y như dự đoán, tiếng bước chân ấy đến từ Châu Yến An và Lưu Kim Việt.

Châu Yến An bước nhanh đến chỗ Dịch A Lam, nhìn y vẻ lo lắng: "Cậu không sao chứ?"

Dịch A Lam lắc đầu tỏ ý "không sao", nhưng sợ Châu Yến An tiếp tục hỏi nên đã cắt ngang cuộc trò chuyện: "Làm sao anh biết hắn trốn bên ngoài?"

Châu Yến An giải thích: "Khi hắn giục chúng ta rời khỏi Trung tâm R&D, từ hắn dùng là tới, không phải ra."

Dịch A Lam giật mình.

Những gì người nọ nói khi thúc giục ba người họ rời đi quả thật là "Bọn mày tới mau đi, đừng câu giờ nữa".

Chỉ một từ khác biệt giữa "Bọn mày ra mau đi" và "Bọn mày tới mau đi", nhưng đã phản ánh một cách tinh tế về góc nhìn và vị trí.

Nếu nội gián trong Trung tâm R&D, dựa trên góc nhìn của hắn phải là "Bọn mày ra"; nhưng nếu bàng quan ở ngoài, nó đã trở thành góc nhìn Thượng Đế, hắn sẽ vô thức lấy mình làm tiêu chuẩn, để "Bọn mày tới".


trướctiếp