Ngày 32

Chương 52


trướctiếp

ngày 32, hồi XXIV

Hắn im lặng một lúc, "Mày nói nghe hay lắm. Nhưng tao chưa tin bọn mày đâu."

Châu Yến An hỏi: "Vậy làm thế nào mày mới tin?"

"Tao không thể cho phép bọn mày cung cấp thông tin về Kế hoạch S sau khi nhận được Trình Tư Tư. Cái tao muốn là hai việc này phải tiến hành cùng lúc. Tao sẽ định hướng chung chung cho bọn mày. Hai người biết lái máy bay thì đến đón Trình Tư Tư; người biết lập trình ở lại với tao, hơn nữa phải cho tao thấy nó thực sự xâm nhập được vào hệ thống mạng của Kế hoạch S. Chừng nào mày tới đó, bạn mày lại tiết lộ thêm một chút nội dung. Tao sẽ đối chiếu với tình báo của tao để xác định đúng sai, sau đó cho mày biết vị trí chính xác nếu nó không nói dối. Trong giai đoạn này, ba người bọn mày vẫn có thể giữ liên lạc."

Châu Yến An, Dịch A Lam và Lưu Kim Việt liếc nhìn nhau; sau khi nhỏ giọng thảo luận, Châu Yến An đáp: "Được, làm theo mày nói."

"Vậy giờ bọn mày đi ra Trung tâm R&D tới quảng trường, nhưng phải đứng ở vị trí trong phạm vi giám sát của camera, rồi cởi mặt nạ phòng độc xuống. Thằng bạn biết lập trình của mày thì cởi hết quần áo, chứng minh cho tao thấy nó không mang theo vũ khí."

Dịch A Lam suýt thì hét lên: "Cởi hết?"

Hắn gằn giọng: "Ừ. Có vấn đề gì không?"

"Có." Dịch A Lam cắn răng. "Tôi không quen trần truồng trước mặt người khác."

"Lôi thôi phiền phức như đàn bà. Được rồi, cho mày mặc đồ lót. Bọn mày tới mau đi, đừng câu giờ nữa."

Châu Yến An và Lưu Kim Việt đột nhiên ngó nhau, thể như muốn bật cười trước gương mặt khó xử của Dịch A Lam; nhưng trong bầu không khí căng thẳng này, họ vẫn ráng duy trì sự nghiêm túc dù chỉ là ngoài mặt.

Ba người đi xuống tầng trệt, rồi bước ra khỏi đại sảnh. Họ cởi bỏ mặt nạ phòng độc và trang phục bảo hộ: Châu Yến An cùng Lưu Kim Việt thả tất cả xuống đất; còn Dịch A Lam thì cởi hết, chỉ mặc quần áo bó sát.

Hắn cất giọng nghi ngờ: "Sao chân mày phồng lên?"

Dịch A Lam bất mãn tháo băng vải quấn quanh mắt cá chân, cho hắn thấy bên trong chẳng có gì ngoài vết sưng tấy.

Tên nội gián chẳng biết ở đâu, thở phào: "Hai bọn mày đi được rồi. Bay theo góc 130 độ, tốc độ 250 cây số trên giờ, thì sẽ tới khu vực đó trong khoảng hai tiếng. Đến lúc ấy, tao cho bọn mày biết thêm."

Châu Yến An và Lưu Kim Việt không quay lại con trực thăng cũ đã dùng mà đến nhà chứa máy bay của Trung tâm R&D chọn một loại mới. Sau khi đổ đầy nhiên liệu, họ chào tạm biệt Dịch A Lam.

Đứng chổng chơ giữa quảng trường trước Trung tâm R&D trong bộ quần áo mỏng manh, Dịch A Lam dõi mắt nhìn họ, và nhìn trực thăng hòa vào trời xanh biến thành con chim sắt bay lượn trên đỉnh núi nhấp nhô.

Bất thình lình, một đốm đen nom như "chim ruồi vồ mồi" bắn ra từ trong rừng. Nhỏ bé, nhưng trí mạng, nó va chạm mãnh liệt với chiếc trực thăng trong tích tắc. Giữa tiếng nổ của súng phòng không, trực thăng hóa thành một quả cầu lửa không ngừng rơi xuống. Chỉ chốc sau, một cột khói đen đặc quánh đã bốc lên từ hướng đó.

Dịch A Lam sững sờ; sau khi hoàn hồn thì tức tốc nhấn vào nút số 1, gầm lên: "Có phải mày làm không? Là mày, đúng không!"

Y chẳng nghe thấy tiếng phản hồi nào.

Dịch A Lam hốt hoảng, chợt nhận ra tên gián điệp vốn không ở Trung tâm R&D, mà đang trốn sau một ngọn núi gần đây. Hắn cầm súng phòng không, há miệng chờ sung (1). Các loại vũ khí tầm xa trong Trung tâm R&D đều cần nhập lệnh; trái lại, vũ khí tầm ngắn di động như súng phòng không thì chẳng cần gì.

(1) Há miệng chờ sung: Bản gốc là "Ôm cây đợi thỏ", cùng nghĩa nhưng "Há miệng chờ sung" thì quen thuộc với dân mình hơn.

Là họ sơ sót.

Dịch A Lam ném phăng bộ đàm, nhìn vào Trung tâm R&D. Không, đừng nói đến việc chưa mang mặt nạ phòng độc, một khi y trốn trong tòa nhà khổng lồ dưới lòng đất này, chẳng khác nào cho hắn cơ hội "bắt ba ba trong rọ".

Phải chọn hướng ngược lại!

Nhảy vọt qua hàng rào lưới, rồi chạy một mạch đến ngọn núi bên cạnh, Dịch A Lam hy vọng có thể dùng cây cối làm lá chắn. Nhưng băng đèo lội suối cả ngày trời, cộng với không nghỉ ngơi đầy đủ, đã khiến vết thương trên chân Dịch A Lam trầm trọng hơn. Từ quảng trường đến ngọn núi gần nhất, y chạy mất gần mười lăm phút. Quá muộn rồi. Y đã nghe thấy tiếng gầm rú khủng khiếp từ một con xe địa hình từ xa đến gần, buộc y phải đầu hàng trước số phận.

Một viên đạn nổ gần Dịch A Lam, đất khô bắn tung tóe thành bụi – nó quẩn quanh thân cây cành lá, quất ràn rạt vào da thịt, Dịch A Lam không dám chạy nữa.

Tiếng brừm brừm truyền thẳng vào tai, kích thích toàn bộ dây thần kinh. Con motor leo núi quân dụng lượn vòng quanh Dịch A Lam đầy khiêu khích trước khi dừng lại trước mặt y.

Người nọ đội mũ bảo hiểm, chống chân xuống đất. Hắn chĩa họng súng về phía Dịch A Lam: "Quay lại."

Dịch A Lam mím môi nhìn hắn.

"Ngoan ngoãn trở về nào." Hắn lặp lại. "Tao nghĩ mày nhất định không muốn đi theo vết xe đổ của bạn mình, đúng chứ?"

Dịch A Lam nói vẻ run rẩy: "Anh đã giết họ?"

"Quả đạn phòng không giết họ, cóc phải tao." Hắn mỉa mai. "Tao không biết tại sao mày muốn ở lại làm con tin. Có thể là mày cao thượng, có thể là mày bất đắc dĩ, hoặc cũng có thể là mày tin bọn họ sẽ quay về cứu mày. Nhưng hiện tại, mày đã mất tất cả."

Dịch A Lam lấy làm sợ hãi: "Liệu anh có giết tôi không?"

Hắn mỉm cười, nhìn Dịch A Lam từ trên xuống dưới: "Mày không phải bọn chính phủ, nhỉ? Ý tao là trước ngày 32 đấy."

Dịch A Lam nói: "Không. Tôi chỉ là một lập trình viên bình thường, phải thức khuya thức hôm làm việc ngoài giờ."


trướctiếp