Thoáng cái, từ căn phòng rực ánh đèn
đến khu rừng rậm nguyên sinh tăm tối lạnh băng, hệt như sự dịch chuyển
bí ẩn mà điện tử không thể bắt giữ.
Dịch A Lam đứng dưới bóng
cây, vết sưng tấy nơi mắt cá truyền cơn đau nhức ra khắp tế bào. Y bắt
đầu cảm thấy sự chênh lệch giữa hai thế giới càng ngày càng lớn: sau một thời gian nữa, thế giới bình thường phải khoác áo chống lạnh, còn ngày
32 lại bước vào một mùa hè oi ả.
Không có thời gian để mà ủy mị,
Dịch A Lam quan sát các vì sao giữa khoảng trống trên ngọn cây, xác định phương hướng rồi đi về phía ngọn núi đã thống nhất.
Sau khi khảo sát ở thế giới thực, khoảng cách đường thẳng giữa y và Châu Yến An
không xa lắm, chừng mười ki-lô-mét. Với tốc độ hành quân nhanh chóng của Châu Yến An, e rằng trong một hai giờ đã hoàn thành. Tuy nhiên, đường
núi hiểm trở và thảm thực vật sum suê đã hạn chế phần nào tốc độ; ít
nhất phải đến bình minh, hai người mới gặp nhau.
Cùng lúc đó, Lưu Kim Việt cũng xuất phát. Lão lôi bộ đồng phục cũ mèm ra, kiểu dáng và
chất lượng đã lỗi thời song vẫn còn khá mới; vốn đã chẳng phong độ như
trước, giờ mặc vào càng phóng đại thân hình ốm yếu mất cân đối của lão.
Bầu trời tối mịt.
Khi bước ra khỏi thung lũng hẹp, Dịch A Lam lờ mờ trông thấy ngọn núi mang
hình thù độc đáo kia. Đến gần hơn, y tuồng như có thể nhận ra một bóng
người trên sườn đồi thoai thoải. Là Châu Yến An ư? Sao anh đến sớm vậy?
Nơi đây cây cối thưa thớt, còn có dòng suối nhỏ – thoáng nhìn đã nhận ra
dấu vết của dã thú giẫm đạp. Trước ngày 32, những con thú lớn thường từ
trên núi xuống đây uống nước; đối với loài động vật nhỏ khác, đây có lẽ
là nơi cấm kỵ. Khi Dịch A Lam bước lên con đường mà lũ dã thú từng mon
men rồi đặt chân tới vùng đất bằng phẳng, bóng dáng trên đỉnh núi cũng
trông thấy và vẫy tay chào y.
Dịch A Lam nhảy cẫng lên, vẫy tay
đáp lại. Đoạn y lấy ống nhòm ra, dáng vẻ của Châu Yến An liền trở nên rõ ràng: dáng đứng cao thẳng, anh hẳn là không bị thương trong vụ va chạm
vừa rồi.
Dịch A Lam hạnh phúc vô bờ, vừa cười to vừa vẫy tay lia lịa.
Châu Yến An không đợi y ngay chân núi hay xuống dưới đón, thảm thực vật ở
khu vực thấp thoạt nhìn rậm rạp hơn, tầm mắt bị thu hẹp nên rất dễ dàng
trượt ngã nếu không chú ý. Nhưng Châu Yến An vẫn đang nhìn Dịch A Lam.
Dịch A Lam cũng cảm thấy ánh mắt của anh đang dõi theo mình. Dẫu có lúc
đi vào rừng cây, và bị che khuất bởi tán lá trùng trùng điệp điệp, song
Châu Yến An vẫn thu hết nhất cử nhất động của cái bóng thoắt ẩn thoắt
hiện giữa khe hở qua kính viễn vọng, và cả những tia phản chiếu nhẹ hẫng trên những phiến lá bụi ven lối đi... Mọi chuyển động tinh tế này, tựa
như những vỏ sò đẹp đẽ hiếm có nằm rải rác trên bờ biển, cũng là bằng
chứng cho sự tồn tại của Dịch A Lam.
Và đương lúc tia nắng mặt trời xuyên qua từng tầng lá, Dịch A Lam rốt cuộc đã tới gần đỉnh núi.
Càng lên cao, thảm thực vật càng ít, đa số là đất đá lồi lõm.
Châu Yến An đến đón y.
Giữa rừng cây bạt ngàn buổi sớm, Dịch A Lam nhìn Châu Yến An nhảy xuống từ
một tảng đá trên cao. Y nở nụ cười nhẹ nhõm, một cảm giác – có lẽ là cảm giác an toàn – cứ thế bao trùm y.
Châu Yến An: "Có mệt không?"
Dịch A Lam: "Anh có bị thương không?"
Châu Yến An lắc đầu.
Dịch A Lam thở ra, cười bảo: "Tôi cũng không sao."
Châu Yến An trước tiên khuỵu gối nhìn chân y; anh không đứng dậy, thay vào
đó đưa lưng về phía Dịch A Lam. Anh vỗ lên vai mình: "Đoạn đường còn lại không dễ đi. Để tôi cõng cậu."
Dịch A Lam ngượng chín mặt: "Thôi. Tôi nặng..."
"Cậu nặng bao nhiêu?"
"Hơn sáu mươi kí."
"Gầy nhé." Châu Yến An cười. "Lúc trước huấn luyện hành quân mang vác nặng,
thành tích tốt nhất của tôi có thể đạt tới cân nặng của cậu đó."
Dịch A Lam vẫn lúng ta lúng túng, Châu Yến An không còn cách nào khác ngoài
việc dìu y đứng dậy. Chẳng qua, Dịch A Lam kiên trì hơn nhiều so với
những gì anh tưởng tượng; ngay cả một chân không tiện, y vẫn leo núi đến nơi đến chốn.
Theo từng bước chân, dãy Thanh Vân dài vô tận dần
hiện ra trong tầm mắt. Châu Yến An ra hiệu cho Dịch A Lam ngồi xuống,
xem xét vết thương của y.
Mắt cá chân trái sưng vù, vùng da xung
quanh tím bầm, dù gì Dịch A Lam cũng đã cuốc bộ hơn mười giờ đồng hồ.
Châu Yến An bèn lấy thuốc mỡ trong áo chiến thuật thoa lên vết thương,
rồi dùng kỹ thuật xoa bóp của trường quân đội để hoạt huyết, loại bỏ máu bầm.
E rằng hơi đau đây.
Châu Yến An nói với y: "Lúc cậu leo lên, mặt trời vừa ló dạng ở chân trời."
"Tiếc thật," Dịch A Lam mặt mày tái nhợt, khẽ mỉm cười. "Tôi không thấy được cảnh mặt trời mọc rồi."
"Không có gì đáng tiếc cả." Châu Yến An nói bằng giọng trầm thấp rất đỗi bình
thường, nhưng thoạt nghe lại có vẻ khang khác. "Cậu có thể tưởng tượng
rằng mặt trời nhô lên từ phía Đông, trước mặt cậu. Ngọn núi cao hơn một
nghìn mét này tuy chắn rất nhiều tia nắng, nhưng mặt trời vẫn không
ngừng lên cao, bóng tối thăm thẳm rút dần về sau. Nơi cậu muốn đi, bóng
tối lui về. Và những nơi cậu bước đến, đều chầm chậm sáng lên."
Dịch A Lam nào còn tâm trí hình dung ra cảnh ấy, y chỉ nghe thấy tiếng tim
mình đập loạn xạ. Cơn đau từ mắt cá chân bùng lên thành ngọn lửa. Không
thể đốt cháy y, nhưng lại khiến y tan thành làn khói. Khô nóng. Hư ảo. Y khát khao một ngọn gió, một cơn mưa, để ôm trọn lấy mình vào vòng tay
lạnh giá.
Họng thắt lại, Dịch A Lam nói với tâm trạng không bút
nào diễn tả được: "Anh giỏi ăn nói thế này, chắc thu hút không ít cô gái nhỉ."