Ngày 32

Chương 50


trướctiếp

tháng Mười, hồi VIII

Dịch A Lam ngồi xuống sô pha bên cạnh Châu Yến An. Y không bật đèn, mặc cho ánh trăng là tia sáng duy nhất, vậy thì không cần phải nhìn rõ một vài thứ.

Châu Yến An tuồng như vẫn còn mang theo cái se lạnh vào cuối tháng Mười.

Khoác chiếc áo ngoài mỏng manh, Dịch A Lam khẽ rùng mình: "Mấy ngày trước tôi có gặp Trình Tư Tư."

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, Dịch A Lam bỗng cảm nhận được sự kháng cự yếu ớt của Châu Yến An, hay nói chính xác là "trốn tránh".

"Tôi thắc mắc một điều." Dịch A Lam nói nghiêm túc. "Đáng lẽ có nhiều chuyện không nên xảy ra tuyệt đối như vậy. Chúng ta xui đến thế sao? Hay thực ra, là do đối phương quá may mắn?"

Châu Yến An nhìn y. Và rồi, bóng trăng dần xuất hiện trong đôi mắt như hồ nước trĩu mây của anh.

Hôm sau.

La Thái Vân tổ chức một cuộc họp, ngoại trừ Nghiêm Phi, những người khác đều tham dự, bao gồm "nhà khoa học mới" Mạnh Khởi và Lưu Kim Việt – viên phi công đã nghỉ hưu, tám mươi tuổi.

Nghiêm Phi vẫn đang túc trực trong Trung tâm nghiên cứu và phát triển vũ khí Không quân, hợp tác với cơ quan phản gián để điều tra gián điệp. Hướng đi ban đầu của Nghiêm Phi là xem ai có tiếp xúc mật thiết với Trình Tư Nguyên sau ngày 32. Tuy nhiên, do Trình Tư Nguyên và các thông tín viên không phải là nhà nghiên cứu khoa học có giờ giấc cố định, nên họ thường dành phần lớn thời gian thư giãn ở khu giải trí bên trái Trung tâm R&D để chơi bóng rổ hoặc poker; mối quan hệ khá tốt, đôi khi còn cùng nhau nghỉ phép lên thành phố.

Trong những đoạn video giám sát được ghi lại ở khu vực công cộng mấy tháng qua, thi thoảng có thể thấy vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Trình Tư Nguyên; một vài đồng nghiệp thấy vậy bèn an ủi anh ta, cũng có bạn bè mời Trình Tư Nguyên ra ngoài khuây khỏa. Thực sự không thể biết rằng ai trong số những người này ôm mục đích khác.

Chẳng phát hiện có gì bất thường; trên phương diện này hầu như không có đột phá, lại thêm một con đường nữa bị chặn.

Thời gian thấm thoát trôi qua, tờ đơn của Nghiêm Phi rốt cuộc được chấp nhận. Hắn đã có thể bắt đầu quá trình thẩm vấn sáu thông tín viên này.

Sáu người đều đến từ các đơn vị quân đội khác nhau, vì tính chất công việc nên đã được đào tạo chống thẩm vấn. Điều này có nghĩa khi thẩm vấn họ, đòi hỏi một thái độ cứng rắn và phương pháp tàn bạo hơn. Tuy nhiên, đây quả thật không công bằng với năm người còn lại; thậm chí rất có khả năng suy luận của Nghiêm Phi vốn sai từ đầu, sáu người đều vô tội. Một khi xử lý không khéo, hành vi này có thể bị xem là vô đạo đức. Mọi thứ bây giờ, từ lớn đến bé, đều đòi hỏi Nghiêm Phi phải suy nghĩ thấu đáo. Và nhỡ xuất hiện kết quả nằm ngoài khả năng kiểm soát, Nghiêm Phi sẽ là người trực tiếp gánh chịu.

Nghiêm Phi trong thời gian này hiếm khi được nghỉ ngơi, gương mặt mệt mỏi, cặp mắt sưng vù, bị tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần. Hắn từng thẩm vấn biết bao người, nhưng hắn biết họ đáng bị như thế. Giờ đây, Nghiêm Phi chỉ hy vọng sẽ tìm ra manh mối trước khi đến "lượt 32" kế tiếp, hoặc có thể nhặt được chút thông tin mà Trình Tư Nguyên để lại ở thế giới này.

Nếu Trình Tư Nguyên đã mạo hiểm tiết lộ cho Dịch A Lam trong ngày 32, vậy anh ta cũng rất có thể để lại thông tin về nội gián trong thế giới bình thường. Nhưng vấn đề là, Nghiêm Phi tìm hoài chẳng thấy. Nó làm hắn đôi khi tự nghi ngờ bản thân, rằng kỳ thực Trình Tư Nguyên không gợi ý gì cả, những lời đó chỉ là dăm ba câu tâm sự vu vơ trước khi chết.

Nhưng bây giờ mọi việc phát triển tới nước này, Nghiêm Phi chỉ có thể cắn răng "đâm lao theo lao".

La Thái Vân như thường lệ, trước tiên thông báo với mọi người về tình hình quốc tế hiện tại: Thỏa thuận miễn trừ nhà khoa học trong ngày 32 vẫn đang được đàm phán.

Sau đó, bà nói với Mạnh Khởi: "Cậu trở về nghỉ ngơi trước đi."

Mạnh Khởi gật đầu, thu dọn tài liệu đứng dậy. Anh ta bảo: "Tiếp theo nói cái gì thế? Tôi không nên nghe hả?"

La Thái Vân cười mỉm: "Đương nhiên có thể nghe. Bây giờ cậu vẫn còn chút tự do, nhưng cậu nên biết cái giá phải trả nếu muốn tiếp tục ngồi đây: điện thoại di động sẽ được giám sát 24/24; mọi lời nói và hành động đều được phân tích; mỗi một người cậu tiếp xúc, cũng sẽ được điều tra từ A đến Z."

Mạnh Khởi nhún vai: "Vậy tôi không muốn nghe đâu."

Dịch A Lam trầm ngâm nhìn bóng lưng anh ta rời đi.

Cửa phòng họp đóng lại, La Thái Vân nghiêm nghị nhìn mọi người rồi gõ bàn hai nhịp.

Cuối cùng, bà cũng nói về Trình Tư Tư.

"Gần Trung tâm R&D không có điểm mù radar, kể cả độ cao cực thấp." La Thái Vân bảo. "Tức đối phương biết trước khi nào các cậu đến, kể cả khi bay sát mặt đất." Trên thực tế, với thể trạng của Lưu Kim Việt và trình độ bay nghiệp dư của Châu Yến An, rất khó để họ bay sát mặt đất ở những vùng có địa hình phức tạp.

La Thái Vân nói tiếp: "Nhưng cũng có một tin tốt. Hệ thống vũ khí từ xa và hệ thống liên lạc của Trung tâm R&D tách biệt nhau, cần phải có mật khẩu ủy quyền mới mở được. Mật khẩu này do máy tính điều khiển chính tạo ngẫu nhiên, và gửi vào máy tính của người giám sát an ninh mỗi ngày. Có vẻ như đối phương không phải thiên tài máy tính, có thể bẻ khóa hệ thống tạo mật khẩu nội trong vài ngày. Bao gồm cả UAV, UAV có thể triệt tiêu tần số tín hiệu vệ tinh không được trang bị vũ khí. Và trước khi tới gần, đối phương cũng không thể tấn công các cậu từ xa. Nhưng hắn sẽ đề phòng, không cho các cậu đánh lén. Vì thế, khả năng cao là hai bên phải thương lượng qua mạng. Nếu hắn vẫn có kế hoạch B, nhất định sẽ dùng Trình Tư Tư làm điều kiện." (UAV, viết tắt của phương tiện bay không người lái)


trướctiếp