Sau cùng, Dịch A Lam cũng bước vào tòa
nhà hình tròn ở trung tâm khuôn viên: nhìn từ ngoài vào thì giống một
sân vận động có mái che, bên trong hóa ra cũng là một không gian rộng
rãi; có nhiều dụng cụ khổng lồ được dựng lên, dây dẫn xanh xanh đỏ đỏ
quện vào nhau trông hệt rễ cây thắt nút.
Đây là một phòng thí nghiệm lớn vẫn không từ bỏ việc nắm bắt ngày 32 bằng các phương tiện vật lý.
Sau này, mỗi khi Dịch A Lam và Châu Yến An bước vào ngày 32, họ sẽ phải
trải qua nhiều công đoạn kiểm tra khác nhau tại đây. Mặc dầu những
phương pháp đó từng sử dụng trên Châu Yến An và không nhận được bất kỳ
phản hồi nào, song họ chẳng còn cách nào khác ngoài việc lặp đi lặp lại
các thực nghiệm. Một số giáo sư suy đoán, rằng hiện tượng vật lý do ngày 32 gây ra quá mức tinh vi đến nỗi không thể bắt giữ tín hiệu bằng các
dụng cụ hiện tại; nhưng cũng chẳng thể loại trừ, rằng mẫu nghiên cứu lớn hơn thì hiện tượng tương quan sẽ rõ hơn. Với việc liên tục tuyển dụng
các thành viên, ước chừng sẽ càng có nhiều mẫu thực nghiệm trong tương
lai.
Dịch A Lam cũng phát hiện nơi đây đã xuất hiện một gương mặt mới: anh ta không phải nhân viên mà cũng giống với y, dán trên người
các miếng xung điện và được hàng loạt chuyên gia vây quanh.
Đội
trưởng Trịnh Đạc giới thiệu với y và Châu Yến An: "Mấy ngày qua ở bên
ngoài, chắc hai cậu chưa biết nhỉ? Người kia là thành viên mới, cũng có
thể đi vào ngày 32. Anh ta tên là Mạnh Khởi, bây giờ sống tầng dưới ký
túc xá. Quan trọng nhất, anh ta là một nghiên cứu sinh vật lý chất rắn
từ Viện Vật lý."
Những người có chuyên môn trong bất kỳ lĩnh vực
nào, hiện đều thuộc hàng khan hiếm trong thế giới ấy. Với Mạnh Khởi, rốt cuộc cây cầu giao tiếp vật lý đã có thể được xây dựng giữa thế giới
bình thường và ngày 32.
Nhiệm vụ lần này của Mạnh Khởi cũng gian
nan chẳng kém: một mặt, phải vận dụng tất thảy các công cụ có thể sử
dụng bằng chính sức mình để quan sát xem thế giới bình thường có tồn tại hay không; mặt khác, anh ta phải nỗ lực nhằm khám phá bản chất của ngày 32.
Xem xét nền tảng của Mạnh Khởi về vật lý chất rắn, phương án nghiên cứu của các giáo sư là cho phép anh ta bắt đầu với chu kỳ bán rã của các nguyên tố kim loại mà mình quen thuộc nhất; sau đó đến phòng
thí nghiệm vào ngày 32, đo lường chu kỳ bán rã của một số nguyên tố đã
được xác định trong thế giới thực. Có rất nhiều nguyên tố kim loại như
thế trong viện nghiên cứu của anh ta, từ uranium 235 và kali 40 với chu
kỳ bán rã hàng trăm triệu năm; plutonium 239 và radium 226 trong hàng
nghìn năm; đến cesium 137 và strontium 90 trong nhiều thập kỷ, v.v., dữ
liệu sẽ được sử dụng để đối chiếu với thế giới bình thường.
Những giá trị này ít nhất có thể chứng minh rằng ngày 32 chỉ giống với thế
giới bình thường trên bề ngoài, hay giống từ lịch sử tồn tại của Trái
Đất đến chi tiết như các yếu tố vật chất.
Dịch A Lam đưa mắt nhìn Mạnh Khởi cách đó không xa, quả giống với một nghiên cứu sinh. Anh ta
đeo kính cận, dáng thiên gầy, nước da trắng, trông khá hiền lành. Mạnh
Khởi đã ngoài ba mươi, nhưng năm tháng chẳng để lại gì trên gương mặt
ấy; dẫu bước vào khuôn viên trường đại học, anh ta cũng sẽ không phá
hỏng bầu không khí thanh xuân ngào ngạt của thiếu niên.
Nhìn
những vị tất bật xung quanh Mạnh Khởi, hầu hết họ đều luống tuổi, trên
thái dương đã điểm bạc. Một số gương mặt thậm chí còn khá quen mắt, e
rằng Dịch A Lam đã từng nhìn thấy trên trang bìa của tạp chí khoa học
hay tin tức thời sự.
Dịch A Lam bỗng dưng thổn thức, y chưa bao
giờ tưởng tượng rằng một ngày nào đó cuộc đời mình lại thay đổi hoàn
toàn, hệt như giấc mộng vậy.
Dịch A Lam, Châu Yến An và
Mạnh Khởi lần lượt nằm trên giường thí nghiệm. Khi cột mốc 2 giờ 34 đến, nhiều điều kỳ diệu như đã hứa lại đến với họ.
Một giây sau, ba người cách nhau chưa đầy một thước nay đã phân tán trên khắp cả nước.
Dịch A Lam mở mắt tại khoa Sản của Bệnh viện Nhân dân thành phố Nam Lâm, mặt đối mặt với Lương Phi và chị y tá.
Ba người nhìn sững vào nhau, có cảm giác như trùng phùng sau nhiều kiếp luân hồi.
Dịch A Lam do dự, "Hôm nay tôi phải đi. Rời khỏi Nam Lâm."
Lương Phi đã đoán trước được ngày này, vẻ mặt không hề biến sắc. Chỉ có chị y tá tỏ ra kinh ngạc: "Anh đi đâu thế?"
"Châu Yến An đến đón tôi." Dịch A Lam cố tình lảng đi. "Nhưng đừng lo. Tôi đã thảo luận với Châu Yến An rất lâu, chúng tôi sẽ bảo đảm khi mình rời
đi, các cô đều an toàn."
Chị y tá còn muốn hỏi thêm, song Lương Phi đã nắm tay áo chị.
"Em ơi, Tiểu Hàm hình như hơi nóng. Chẳng lẽ nó sốt rồi?"
Chị y tá nghiễm nhiên đặt tình trạng đứa nhỏ lên trước, dù sao đã nhận mười vạn của Lương Phi. Chị vội vàng sờ đứa nhỏ trong ngực cô: "Có vẻ không
nóng lắm. Thôi, để em lấy nhiệt kế đo cho chính xác."
Chị y tá bận rộn với trách nhiệm của mình, đâm ra quên mất có chuyện cần hỏi Dịch A Lam.
Dịch A Lam mỉm cười cảm ơn Lương Phi, "Tôi về ngủ trước nhé."
Trong ngày 32, tình trạng thể lý không tiếp nối với thế giới bình thường, vì
vậy dẫu thời gian eo hẹp đến đâu cũng phải đảm bảo chế độ nghỉ ngơi cơ
bản. Châu Yến An cũng sẽ chợp mắt ở thành phố Bắc Sơn, đến khi trời hửng sáng mới lên đường đón Dịch A Lam ở Nam Lâm.
Dịch A Lam cài đồng hồ báo thức, tỉnh dậy sau khi ngả lưng được hai giờ. Y lê cái chân trật khớp mà mình suýt quên xuống lầu, bỗng nghĩ: chẳng may tổn thương đến
xương khớp phải dưỡng bệnh mất trăm bữa, liệu khi y chết già chết mòn ở
thế giới bình thường thì cái chân này đã khỏi hẳn trong ngày 32 chưa
nhỉ.
Dịch A Lam vào bếp và tìm thấy một số thực phẩm mốc men
trong góc. Nhìn vào độ tươi, có thể khẳng định rằng nấm mốc bắt đầu sau
ngày 32. Ừ, vậy vi khuẩn vẫn tồn tại trong thế giới này. Y cũng muốn tìm xem liệu có con kiến nào không, nhưng đắm mình trong đây hơn nửa giờ
đồng hồ cũng chẳng thấy vật sống nào cả; tuy nhiên loài kiến thích ẩn
nấp, điều này vẫn chưa thể chứng minh nó không tồn tại trong ngày 32.
Dịch A Lam đành phải cuốc bộ đến siêu thị nhỏ trước bệnh viện, lấy bánh kẹo, chocolate và nước ngọt, rồi rắc ở góc sân tập thể dục, chờ xem có bắt
được con kiến hay các loại côn trùng nào không.
"Ruồi muỗi cũng được nữa", Dịch A Lam nhủ bụng.
Đoạn y quan sát hệ thống camera trong tòa nhà khoa Sản, sau đó đến phòng bảo an thay đổi thiết bị đầu cuối nhận nội dung giám sát sang máy tính trên tầng bốn. Bằng cách này, Lương Phi và chị y tá có thể biết ai ra vào
viện mà không cần xuống lầu, đồng thời cũng có sự chuẩn bị trước.
Một lúc sau, Dịch A Lam nhận được tin nhắn từ Châu Yến An: Tôi đi đây, hẹn gặp lại sau một giờ nhé.
Dịch A Lam trả lời: OK, tôi chờ anh.
Phóng mắt ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã khoác lớp áo xanh xám nhạt.
Dịch A Lam ngồi trên bậc thềm nghỉ ngơi chốc lát, nhớ lại cảnh tượng đầu
tiên khi gặp Châu Yến An. Nhưng chưa kịp nhớ lại bao nhiêu, đầu óc y đã
bị chiếm cứ bởi ý nghĩ khác.
Dịch A Lam vội tìm chiếc xe đẩy nhỏ, khập khiễng tới đồn cảnh sát bên hông bệnh viện. Y chuyển một chiếc máy tính về đây, lắp lên tầng bốn nơi Lương Phi và chị y tá sinh hoạt.
Chiếc máy tính này có thể được kết nối với cơ sở dữ liệu nhận dạng khuôn mặt của chính phủ; nếu có người lạ xông vào bệnh viện, camera an ninh
có thể nhận dạng và trích xuất thông tin thông qua hệ thống ấy. Giả
người nọ từng có tiền án, hệ thống cũng sẽ hiện lên thông báo nhắc nhở.
Mặc dù vào ngày 32, việc có tiền án hay không vẫn chưa đủ chứng minh phẩm
chất của họ, song những kẻ đi ngược với trật tự xã hội thì khả năng thực hiện hành vi trái đạo đức trong thế giới này ắt cao hơn.
Nội
thành không đủ không gian cho máy bay chiến đấu hạ cánh, Châu Yến An
đành đáp xuống sân bay quân sự, rồi lái chiếc bán tải đến Bệnh viện Nhân dân thành phố.
Vừa nghe thấy tiếng bánh xe lăn rầm rập, Dịch A
Lam đã biết đích thị đó là Châu Yến An. Y đi cà nhắc lên đón, và rồi
dáng dấp khi Châu Yến An bước xuống xe khiến y phải ngỡ ngàng bật thốt.
"Ngầu quá à!"
Châu Yến An gói mình trong đồng phục không quân ngát màu biển, mỏng nhẹ theo phong cách xuân thu; thắt lưng đen điểm xuyết ngay eo ngoại trừ làm đậm hơi thở gai góc, còn tôn lên đôi chân dài và bờ hông rắn rỏi của anh;
chất liệu từ da nhân tạo được làm thủ công đặc biệt, vừa chống lạnh,
giảm áp lại vừa thoáng khí; chiếc kính râm phi công gác trên sống mũi,
khúc xạ tia nắng ban mai thành một vệt mờ nhạt; và khi anh vịn một tay
nhảy xuống từ chiếc bán tải quân sự đậm màu lục hoang dã, hầu như chẳng
ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn đầy nam tính của anh.
Châu Yến An tháo kính râm, bỏ vào túi áo khoác: "Đừng ghen tỵ, cậu cũng có."
"Anh đẹp giai! Anh đẹp giai ơi!" Trên tầng bốn, chị y tá và Lương Phi ghé vào cửa sổ nhìn xuống.
Châu Yến An vẫy tay với họ.
Ngay sau khi thành lập Tổ công tác khẩn cấp không lâu, cuộc họp nội bộ đầu
tiên đã tập trung thảo luận về cách ứng phó với người "bình thường" như
Lương Phi và chị y tá – những đối tượng khác có thể bước vào ngày 32.
Nếu có thể tiếp nhận thì đương nhiên tốt, song theo kết quả điều tra,
Lương Phi là phóng viên kinh tế tài chính; còn chị y tá tuy thông thạo
về y học hơn đa số, nhưng hiện tại tổ chức lại chưa thực sự cần gấp. Đối với một số vết thương nhẹ, quân nhân từ Binh chủng Đặc công là Châu Yến An có thể xử lý tốt. Vả lại, còn đứa bé sơ sinh tội nghiệp kia, hơn ai
hết cần sự săn sóc của Lương Phi và chị y tá. Mặt khác, những người làm
công ăn lương bình thường trong xã hội có thể tiến vào ngày 32, cũng cần xem xét đến tỷ lệ "đầu tư" và "lợi tức". Do tính bảo mật cao, tổ chức
cần hành động kín kẽ – hay nói cách khác, đây đồng nghĩa với việc phải
đầu tư khá lớn. Nếu mỗi người được tuyển dụng đều cần đầu tư nhiều nhân
lực và vật lực để đảm bảo tính an toàn như Dịch A Lam, tổ chức tuyệt
nhiên không đủ sức chi trả. Hơn nữa, một khi số lượng thành viên càng
nhiều thì khả năng bị xâm nhập càng lớn; trong khi đó, định hướng tuyển
dụng của tổ trưởng La Thái Vân những luôn là: trừ phi thực sự cần, bằng
không tránh lạm dụng.
Bởi vậy khi kết thúc cuộc họp, mọi người đã thống nhất sơ bộ rằng: đối với những cá nhân khác bước vào ngày 32, trừ phi có bằng chứng xác định họ đủ sức gây hại đến an ninh quốc gia hoặc
có thể góp vai trò quan trọng nào đấy đối với hàng rào bảo vệ tổ quốc,
còn lại cứ để mặc. Tổ chức sẽ cử người giám sát và theo dõi (vừa phải)
trong thế giới bình thường, đảm bảo họ không bị lợi dụng bởi những cá
nhân hoặc tổ chức có động cơ đặc biệt.
Thùng xe bán tải mà Châu
Yến An lái chứa đầy những thùng diesel. Anh hướng dẫn chị y tá và Lương
Phi cách sử dụng máy phát điện trong bệnh viện, còn mang đến cho hai
người lượng lớn dầu có thể dự trữ lâu dài; ngay cả khi dùng hết, họ cũng có thể lấy thêm nhiên liệu từ cây xăng gần đó, tựu trung rất là tiện
lợi.
Anh còn mang đến thuốc nổ, đạn khói và bom xăng; tất thảy
đều đặt trong một căn phòng cuối hành lang trên tầng bốn, xem như tạo
một ngôi nhà an toàn cho họ. Những vũ khí này không đòi hỏi nhiều kỹ
năng sử dụng, có thể giúp hai người phụ nữ đối phó với hầu hết các mối
nguy hiểm rình rập trong ngày 32.
Nhìn Châu Yến An và Dịch A Lam
sắp xếp mọi sự tỉ mẩn, Lương Phi đoán chừng bọn họ e rằng khó gặp lại.
Chị y tá cũng thôi dò hỏi hai người họ đi đâu, chỉ lặng lẽ trốn vào góc
rưng rưng nước mắt.
Trước khi rời đi, Châu Yến An nói với Lương
Phi một địa chỉ kèm một chuỗi mật khẩu. Đây là nơi ẩn náu dưới lòng đất
an toàn nhất tại thành phố Nam Lâm, vừa chống hạt nhân vừa có đủ lương
thực và năng lượng dự phòng.
"Nếu," Châu Yến An nói. "Cảm thấy ngày 32 quá đỗi khó khăn, hai cô có thể trốn nơi đó."
Trên thực tế, nếu không suy xét đến đứa bé mới sinh năm ngày trước hãy còn
quá yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng cần các loại thiết bị y tế trong bệnh
viện, thì Châu Yến An thực sự hy vọng Lương Phi cùng những người khác
đều trốn vào hầm trú ẩn dưới lòng đất, dẫu rằng nó cực kỳ tối tăm buồn
tẻ, song lại là nơi duy nhất giúp họ bình an vô sự trải qua ngày 32. Chỉ là sự ổn định mà nhiều người thèm muốn này, cũng bị rất nhiều kẻ chủ
động vứt bỏ.
Lương Phi im lặng một lúc, "Cảm ơn cậu. Tôi thực
lòng cảm thấy may mắn, vì hai cậu là người đầu tiên Tiểu Hàm trông thấy
khi đến thế giới này. Có lẽ, nó sẽ không bao giờ gặp được ai tốt hơn các cậu nữa. Chờ Tiểu Hàm lớn rồi, tôi nhất định cho nó biết tên của hai
cậu."
Bồi hồi trước khi chia tay, Dịch A Lam không biết
làm gì hơn đành cúi nhìn viên kẹo mà mình để lại giữa đêm. Chúng gần như đã tan thành vũng nước đường lấp lánh, chỉ là chẳng có lấy một con côn
trùng nào chịu sa vào mật ngọt.
Y bỗng dưng cảm thấy, sao mà cô đơn quá.
"Đi thôi." Châu Yến An vỗ vai Dịch A Lam.
"Ừm!" Dịch A Lam đi cà nhắc đến ghế phụ xe bán tải.
"Chân cậu vẫn ổn chứ?"
Dịch A Lam hiểu, rằng Châu Yến An đang hỏi y có thể lên xe được không. Lốp
xe bán tải cao hơn dòng xe thường rất nhiều, gần bằng thắt lưng người
lớn. Ngay cả khi Châu Yến An sở hữu đôi chân dài miên man, thì cũng phải nhảy xuống thay vì khoan thai chậm rãi. Đối với người chẳng khác gì tật một chân như y, đi lên bước xuống hẳn nhiên là một công việc đầy tính
thử thách.
"Chắc được mà, thực ra tôi trật khớp không nặng lắm.
Thoa nhiều thuốc giảm đau chống sưng, tôi cảm th..." Đột nhiên, Dịch A
Lam thấy cả người mình lơ lửng giữa không khí.
Thời điểm hỏi câu
ấy, Châu Yến An đã bước tới cúi thấp người xuống. Anh bỏ ngoài tai câu
trả lời của Dịch A Lam mà quàng một tay qua đùi y, bế y lên vai rồi nhẹ
nhàng đặt xuống ghế lái phụ.
Mãi đến khi Châu Yến An ngồi vào ghế lái và khởi động máy, tiếng nổ ầm ầm nhức óc kia mới kéo hồn Dịch A Lam quay về, cũng mới khiến cho việc lưu thông máu của hai chân trở lại
trạng thái vốn là. Phút này đây, y đã cảm thụ rõ nét sự tê dại và ngứa
ngáy đang chạy dọc khắp từng tế bào.