Khi chia tay gia đình và ngồi trên một chiếc xe thương mại trang bị kính chống đạn đặc biệt, cuối cùng Dịch A Lam cũng cảm thụ được nỗi cô quạnh của các đặc vụ trong phim điện ảnh.
Có thể trông thấy muôn đám
đông đầy sắc màu bên ngoài cửa sổ; những tòa nhà chọc trời đan xen cùng
dòng xe cộ vô tận, tất thảy đều phản ánh nét sống động độc đáo của thành phố Bắc Sơn. Nhưng xét cho kỹ, những điều này đều quá xa vời với Dịch A Lam.
Châu Yến An ngồi vào ghế bên cạnh y. Chừng như nhận ra cõi
lòng thắc thỏm của Dịch A Lam, anh bèn nghiêng người về phía y và hỏi
khẽ: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Anh ngồi lệch nhẹ vào trong, đến rất gần
Dịch A Lam. Song nó không có tí gì khiếm nhã khi khoảng cách của hai
người thu hẹp, mà tựa như anh đang dùng cơ thể mình để tách người và
khung cảnh ra. Anh thể như giữ một mình Dịch A Lam ở đấy, hỏi chuyện
bằng một giọng không quá nhỏ nhưng lại mang đến cảm giác bình an như khi chuyện trò trong một không gian riêng.
Dịch A Lam bơ phờ lắc đầu. Y nhìn Châu Yến An, "Lúc đó anh cũng thấy khó chịu sao?"
"Ừm?"
"Khi nhập ngũ hoặc đi làm nhiệm vụ. Anh không được gặp gia đình trong một
thời gian dài, cũng không được phép nói với họ mình đang làm gì."
Mặt mày Châu Yến An đượm nét cười: "Tôi không có gia đình."
Dịch A Lam ngỡ ngàng.
Châu Yến An nói: "Hồi còn nhỏ, cha mẹ tôi qua đời vì một cuộc tấn công khủng bố khi đi du lịch nước ngoài."
Dịch A Lam vội nói: "Tôi xin lỗi."
Châu Yến An cười: "Có gì đâu mà phải xin lỗi."
Dịch A Lam len lén nhìn vẻ mặt của Châu Yến An. Anh trông thật dịu dàng và
cương nghị; từ khí chất của một người đàn ông đã ngoài ba mươi này, vết
thương mà anh phải chịu trong thời thơ ấu đã gần như không còn thấy nữa.
Y chợt nhớ đến lời mẹ, "A Lam từng trải qua nhiều biến cố, nhưng cũng chưa gặp phải tình huống nào ngoài sức tưởng tượng". So với Châu Yến An, y quả thật là thế.
Dịch A Lam lấy làm nhẹ lòng; đấy chẳng phải vì nghĩ rằng Châu Yến An trải
qua nhiều biến cố nên thấy mình được an ủi, mà là sức sống từ Châu Yến
An khiến y vô thức thả lỏng tâm trí.
"Chúng tôi biết hoàn cảnh
gia đình của cậu." Châu Yến An nói từ tốn. "Tôi biết cha cậu mất trong
một vụ tai nạn giao thông hồi cậu còn bé, nhưng tôi có thể thấy mẹ cậu
đối xử với cậu rất tốt. Còn bà nội của cậu nữa, cụ vẫn luôn nhìn cậu
bằng ánh mắt đầy trìu mến. Hmm, cậu có biết ánh mắt đó như thế nào
không? Đó là kiểu e sợ. Là e sợ bản thân nói năng không đúng; cảm thấy
mình chẳng hiểu gì cả, vậy nên không dám cất lời. Cụ không muốn làm cậu
mất mặt, nhưng lòng của cụ thì luôn hướng về cậu."
Tuyến lệ của
Dịch A Lam chừng như sôi trào, từng giọt nước mắt ứa ra miên man. Châu
Yến An đưa khăn giấy cho y, song Dịch A Lam đang chìm trong cơn xúc động nào có trông thấy. Châu Yến An bèn đưa tay, lau khô hàng lệ trên gương
mặt kia.
Dịch A Lam hoảng hốt lùi lại; nhưng đằng sau là ghế da cứng, y đã không còn đường thoái lui.
Châu Yến An cười khẽ, bỏ khăn giấy vào thùng rác trong xe: "Thế nên, cậu
phải bảo vệ những người yêu thương cậu và những người cậu yêu thương.
Không ai biết ngày 32 sẽ mang đến những thay đổi như thế nào, cũng không ai có thể trốn tránh mãi mãi. Cậu phải đối mặt, đó là cách duy nhất bảo vệ chính mình và gia đình. Nỗi đau cậu đang trải qua lúc này, là điều
kiện đủ khi cậu muốn bảo vệ người khác."
Dịch A Lam gật đầu: "Cảm ơn anh."
"Đừng lo, tôi sẽ bảo vệ cậu." Châu Yến An vỗ vai y, mỉm cười ngồi về chỗ cũ.
Nhưng con tim ngu si của Dịch A Lam dẫu thế nào cũng không thể trở về trạng
thái vốn là, vì Châu Yến An đã thật tài tình, khi không dùng bất kỳ câu
chữ mập mờ nào cũng khiến nó lỗi nhịp.
Văn phòng của Tổ công tác
khẩn cấp Ngày 32 ban đầu là một khu phức hợp kiểu nhỏ mới được xây dựng, dự định dùng làm Viện nghiên cứu vật lý. Vì sự xuất hiện đột ngột của
ngày 32, nơi đây tạm thời cải tạo thành một cơ quan được bảo vệ nghiêm
ngặt – nơi các thành viên thuộc tổ chức sinh sống, giao lưu và tham dự
hội nghị. Kiến trúc ngay trung tâm – thoạt tiên được sử dụng cho các thí nghiệm vật lý quy mô lớn, cũng được giữ lại; họ sẽ tiếp tục sử dụng các công cụ vật lý này để phát hiện và theo dõi sự tồn tại của ngày 32 từ
bên trong.
Dịch A Lam quan sát chiếc xe mình đang ngồi đi qua
nhiều tầng kiểm soát nghiêm ngặt; mọi người trên xe được kiểm tra luân
phiên bằng mắt người và mắt điện tử, sau cuối mới được phép lái vào khu
trung tâm.
Đến trạm dừng chân, Lư Lương Tuấn xuống xe trước: "Yến An, cậu giúp A Lam nhận phòng. Cần gì cứ nói. Tôi và Trịnh Đạc đi báo
cáo với tổ trưởng La trước, tối nay chúng ta sẽ mở cuộc họp đầu tiên."
Châu Yến An gật đầu, đoạn dẫn Dịch A Lam lên thẳng tầng năm khu ký túc xá –
nằm trong tòa cao ốc văn phòng Tổ công tác, tầm nhìn tương đối rộng. Môi trường ở đây cũng thiên về dạng ký túc xá đơn vị điển hình: từng căn
một, với năm phòng ngủ lớn trên mỗi tầng.
Châu Yến An mở phòng
ngủ đầu tiên ngay bên trái lối ra thang máy. Dịch A Lam phát hiện ra anh mở cửa bằng thẻ căn cước của mình; khi đi qua kiểm tra an ninh ở cổng
trước, Dịch A Lam cũng trông thấy anh dùng tấm thẻ màu bạc này.
Đập vào mắt đầu tiên là một phòng khách lớn, với cách trang trí tương đối
tối giản nhưng đã có sẵn sô pha, bàn trà, TV và các vật dụng hàng ngày
khác; cũng như nhà bếp đầy đủ tiện nghi. Phòng tắm bên trong phòng ngủ,
diện tích chung ít nhất từ bảy mươi đến tám mươi mét vuông. Một ký túc
xá dành cho nhân viên, vậy đã tương đối sang trọng.
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Dịch A Lam trông thấy hai chiếc giường đơn cách nhau chỉ bằng
một chiếc tủ nhỏ dài nửa thước. Chăn trên cả hai giường đều được gấp gọn thành hình vuông, song vẫn có thể nhìn ra một trong hai đã có người ở.
Dịch A Lam ngoái nhìn Châu Yến An: "Tôi ở đây ư?"
"Ừ. Được không?"
"Được chứ." Dịch A Lam đưa mắt nhìn lại phòng ngủ. "Phòng ngủ ở đây đều là phòng đôi?"
Châu Yến An: "Cũng không hẳn, phụ thuộc vào tổ chức."
"À, tôi hiểu rồi." Sau một đỗi im lặng, Dịch A Lam kiềm lòng chẳng đặng cất tiếng hỏi. "Anh cũng ở đây sao?"
Châu Yến An mỉm cười, chỉ vào phòng bếp bên phải: "Ừ. Khi nào rảnh rỗi, tôi có thể dạy cậu nấu ăn."
Sau khi nhân viên an ninh mang hành lý đến, Châu Yến An đóng cửa lại, ra
hiệu cho Dịch A Lam đi theo mình đến tủ quần áo trong phòng ngủ. Anh mở
tủ ra, trong đó chỉ có vài trang phục thường ngày của Châu Yến An.
Bỗng, Châu Yến An giẫm nhẹ lên một phần nào đấy của tấm ván dưới cùng trong
tủ quần áo. Nó chầm chậm bật lên khỏi mặt phẳng, lộ ra lối dẫn dọc dài
phía dưới.
Hệt như một cái giếng, tròn và sâu.
"Đây là lối thoát hiểm khẩn cấp." Châu Yến An giải thích, rồi nghiêng đầu
nhìn lướt qua xung quanh. Anh lấy một cuốn sách trưng bày ném xuống
"giếng".
Một cuốn sách dày lại rơi từ từ như chiếc lông vũ, với một tốc độ vô lý.
Dịch A Lam lập tức nghiệm ra: "Phản trọng lực (1)?"
Châu Yến An gật đầu: "Đúng vậy. Bên dưới lắp đặt thiết bị phản trọng lực
tiên tiến nhất, có thể chịu được vật nặng lên tới một trăm kí. Nếu gặp
nguy hiểm, cậu có thể nhảy xuống đây chạy trốn; tuy rằng chiều sâu năm
mươi mét, nhưng bảo đảm không gây tổn thương. Sau khi chạm đáy sẽ thấy
một đường hầm song song, cậu có thể lái con Maglev (2) đến nơi trú ẩn an toàn."
(1) Phản trọng lực: là một hiện tượng giả
thuyết về việc tạo ra một địa điểm hoặc vật thể không chịu tác dụng của
lực hấp dẫn. Phản trọng trường là một phản lực được cho là nhằm dập tắt
hoàn toàn hoặc thậm chí vượt quá lực hấp dẫn bằng lực đẩy trọng trường.
(2) Ô tô maglev: Công nghệ maglev giúp ô tô di chuyển mà bánh xe không chạm mặt đất.
Hiện Trung Quốc đã cho thử nghiệm ô tô maglev (theo VnReview, ngày
13/09/2022).
Dịch A Lam gật gù, như được mở mang kiến thức.
Kỳ thực y mới chỉ xem nghiên cứu liên quan về thiết bị phản trọng lực
trên một số tạp chí khoa học; đây là lần đầu tiên y trông thấy tận mắt
một ứng dụng cụ thể, quả là kỳ diệu như phép thuật.
Dịch A Lam
nhìn chăm chăm vào nó, cố lắng tai nghe tiếng sách rơi xuống đất. Y buột miệng, hỏi: "Nhỡ người sống ở tầng dưới cũng nhảy cùng lúc với tôi,
liệu có bị va vào nhau không?"
Châu Yến An bật cười khẽ: "Không.
Lối thoát hiểm phản trọng lực ở mỗi phòng đều khác nhau, sẽ không xảy ra tắc đường hay quẹt xe nhé." Thoáng dừng, Châu Yến An nói thêm. "Do đặt
lối thoát hiểm phản trọng lực, nên dữ liệu thiết kế của tòa nhà này là
một bí mật lớn. Bất cứ ai có lòng riêng đều hoàn toàn có thể mạnh dạn
phỏng đoán tòa nhà này chứa không gian mật, bằng cách so sánh kích thước của các căn phòng bên trong với chiều dài – rộng – cao bên ngoài tòa
cao ốc. Vì vậy, nơi này không phải là một địa điểm mà người bình thường
có thể mua vé đi vào tham quan. Ngay cả khi chúng ta sống trong đó, tốt
nhất cũng không nên tỏ ra quá quan tâm đến các chi tiết kiến trúc."
Dịch A Lam vội nghiêm nét mặt, bày tỏ mình đã hiểu. Hễ tò mò về thứ gì, y
thường nhìn chăm chú và dồn hết sự chú ý vào nó; đặt trong tình huống
này, y có lẽ được xem là một "người có lòng riêng".
Châu Yến An
bổ sung: "Tòa nhà này được cải tạo sau khi xuất hiện ngày 32; tức trong
ngày 32, nó chỉ là một ký túc xá bình thường cho các nhà nghiên cứu khoa học và, chưa có lối thoát hiểm phản trọng lực. Miễn không để lộ bí mật
trong thế giới bình thường, lối thoát hiểm này vẫn được tính là an toàn. Có thể coi đây là một đường lui đáng tin cậy."
Dịch A Lâm gật
đầu. Y thầm nghĩ, rằng có lẽ đang tồn tại hằng hà tòa nhà đặc biệt với
không gian ẩn và thiết kế tương tự như lối thoát hiểm phản trọng lực;
nhưng với ngày 32, chúng đều trở nên vô dụng. Trước đây, khi bí mật như
thế bị lộ ra ngoài, đủ cho cơ quan an ninh căng thẳng trong một khoảng
thời gian dài nhằm điều tra kỹ lưỡng những kẻ khả nghi. Còn bây giờ,
những bí mật như thế chỉ đáng xếp sau ngày 32.
Qua đó, ta có thể hình dung ngày 32 đã mang lại biết bao hỗn loạn cho con người và đất nước.
Chẳng trách vì sao trên dưới tổ chức đều lâm vào tình trạng căng thẳng kéo dài.
Đêm đó, Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32 tổ chức một cuộc họp toàn thể khá hiệu quả.
Tòa hội nghị và tòa lưu trú ban đầu được nối với nhau bằng một hành lang
trên không, song hiện đã bị tháo dỡ. Dịch A Lam phải lấy thẻ căn cước từ tòa lưu trú và trải qua nhiều công đoạn kiểm soát ra vào, mới có thể
bước vào tòa hội nghị. Phải nói rằng, thủ tục quá ư là nhiều và nghiêm
ngặt.
Thần kinh Dịch A Lam liên tục bị kéo căng bởi những gương
mặt hình sự nọ, như thể không khí ở đây khi và chỉ khi được phép mới
tiến hành lưu thông. Trái lại, Châu Yến An thoạt trông đã quen với những điều này.
Không bao lâu sau, Dịch A Lam trông thấy tổ trưởng La
Thái Vân mà Châu Yến An từng đề cập, một người phụ nữ trung niên có thân hình thon thả đầy khỏe khoắn. Dịch A Lam bỗng nảy sinh một ý nghĩ táo
bạo, rằng bà chỉ cần dùng một đấm đã đủ làm mình ngã chổng vó.
La Thái Vân ôm Dịch A Lam, nở nụ cười hòa nhã: "Chào mừng cậu đến với
chúng tôi. Mặc dù tôi thường bận rộn, nhưng nếu có bất kỳ câu hỏi nào,
bất kỳ vấn đề gì, cậu đều có thể đến gặp tôi. Suy cho cùng, những gì tôi bận rộn đều quay xung quanh các cậu và ngày 32."
Thần kinh căng như dây đàn của Dịch A Lam rốt cục có cơ hội thả lỏng.
Sau đó, một người đàn ông tiến lên bắt tay và tự giới thiệu là Trần Nhữ Minh, nguyên bộ trưởng Bộ An toàn Thông tin.
Trần Nhữ Minh rõ là rất thích Dịch A Lam. Vì xét đến cùng, Dịch A Lam là
người duy nhất trong tổ chức hiểu về ngôn ngữ lập trình, có thể trao đổi với hắn mà không mang cảm giác cách biệt chuyên môn. Hơn nữa về sau,
hắn và cậu trai trẻ này hẳn phải thường xuyên giao lưu vì tính chất công việc.
Trần Nhữ Minh choàng tay qua vai Dịch A Lam, nhíu mày vẻ hoạt bát: "Nhóc có mang máy tính theo không?"
Dịch A Lam đáp: "Có mang ạ, để ở phòng ngủ. Có cần tôi trở về lấy không?"
"Thôi, thôi." Trần Nhữ Minh xua tay lia lịa. "Có tí thủ thuật nhỏ à. Mấy hôm
trước, có phải máy tính của cậu suýt nữa bị nhiễm virus?"
Dịch A
Lam nhìn sững vào hắn trong giây lát, quả tình là thế. Khi vẫn còn ở Nam Lâm, y đã bị tấn công bởi Ngựa Troia (3) khi đang sử dụng máy tính.
Thời điểm bị chặn ngoài tường lửa, y cũng đã phát hiện "con ngựa" này
khá tinh ranh – nó cố tìm cách sửa đổi dữ liệu. Nhưng sau cùng, chính
tay Dịch A Lam giết chết, y chắc rằng mình đã giết nó đến tận gốc rễ.
(3) Ngựa Troia (tiếng anh là Trojan Horse): là một loại phần mềm ác tính. Không giống
như virus, nó không có chức năng tự sao chép nhưng lại có chức năng hủy
hoại tương tự virus. Một trong những thứ giăng bẫy của Ngựa Troia là nó
tự nhận là giúp cho máy của thân chủ chống lại các virus nhưng thay vì
làm vậy nó quay ra đem virus vào máy.
Thấy Dịch A Lam nhìn
mình trân trối, Trần Nhữ Minh cười khoái chí: "Lát nữa về phòng, mở ổ C
của máy tính rồi nhập 0907, có bất ngờ cho cậu đấy."
0907, là ngày hôm nay.
Dịch A Lam thoáng bối rối, nhưng y sẽ nhớ kỹ con số này.
///
Tác giả nói:
Trạng thái không được tốt lắm, sắp tới tôi không thể cập nhật chương mới mỗi ngày.
Tôi nói sương sương về giả thiết nhé. Mặc dù tác phẩm này thuộc thể loại
khoa học viễn tưởng, cũng tồn tại một số giả thiết hơi cao siêu, nhưng
sẽ không có quá nhiều khác biệt to lớn so với hiện tại. Do đó, để tránh
các vấn đề nhạy cảm, về sau các cơ quan chính phủ khác sẽ không xuất
hiện trừ phi cần thiết; tất cả những phát ngôn viên quốc gia đều thuộc
Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32. Tổ chức này nhìn một cái là biết ngay
không tồn tại, tôi viết cũng yên lòng hơn.
Các quốc gia
trong đây cũng hư cấu cả. Để dễ nhớ, ngoại trừ quốc gia có nhân vật
chính, các nước còn lại được xếp dựa trên thực lực toàn diện của họ, và
theo bảng chữ cái. Ví dụ như nước A, nước B, nước C, nước D,... rồi nước Y và nước Z, chứ không tuân theo chữ số như 25, hay 26.