Nói không mặc gì là hơi quá. Thật ra thì cô cũng có mặc nội y. Nếu thật sự không mặc chắc là ngại chết mất.
Rất nhanh Ôn Nhược Hi đã bưng lên ly nước chanh nóng. Hạ Tử Hiên rất nhanh
liền giả vờ yếu đuối nằm vật vờ lên giường, cô thầm cảm ơn đội trưởng
nhiều lần giao cho cô vai say sỉn. Để bây giờ cô có thể nhanh chóng nhập vai.
Ôn Nhược Hi ngửi được mùi sữa tắm thì biết người này đã
tắm rửa. Cô đặt ly nước chanh xuống bàn, lay lay kẻ đang giả bộ say kia. Cô biết cô ấy không say thậm chí còn tỉnh táo hơn cô.
"Hiên dậy uống nước đi"
Đáp lại cô vẫn là sự im lặng, Hạ Tử Hiên quyết tâm diễn phải diễn đến cùng, Ôn Nhược Hi mặc kệ cô, cô đứng dậy xoay người đến tủ quần áo lấy đồ đi
vào phòng tắm.
Hạ Tử Hiên ngồi dậy một hơi uống sạch ly nước rồi lại chui vào mền làm ổ. Lúc Ôn Nhược Hi đi ra nhìn thấy ly nước đã hết
thì cười cười. Cô ngồi xuống bàn trang điểm lau tóc, thoa kem dưỡng da.
Đến khi xong cô trở lại ngồi trên giường, thật ra người muốn câu dẫn
không chỉ có mình Hạ Tử Hiên.
Ôn Nhược Hi chỉ mặc một cái áo sơ mi
trắng, phía trên không mặc gì, bên dưới chỉ mặc nội y. Nhiều lúc bạn ăn mặc nữa kín nữa hở còn chọc người hơn là không mặc gì .
Nhưng
cô lại không muốn cho người này được lợi, lạnh giọng nói "Tôi biết Hiên
không say, tôi muốn ngủ. Hiên mau về phòng mình đi".
Con sâu giả chết Hạ Tử Hiên đương nhiên là không chịu rồi. Cô nhất quyết hôm nay dù phải ngủ trong toilet cũng không ra khỏi phòng này.
Ôn Nhược Hi biết rõ dù cô có ngồi đây gọi cả tối thì cô ấy cũng không chịu đi, kéo
thử cái mền đang đau khổ bị người nào đó túm chặt. Quả nhiên, là kéo
không ra.
Hết cách cô chỉ đành nằm xuống nửa giường bên cạnh.
Cảm nhận được động tác của Ôn Nhược Hi, Hạ Tử Hiên nhích nhích lại gần
cô một chút. Nhưng không hề hé một lỗ nhỏ nào, Ôn Nhược Hi nhẹ cong môi, cô hắng giọng "Lạnh ".
Liền sau đó nữa mãnh chăn ấm áp được phủ lên người cô. Còn người đắp chăn vẫn không chui ra khỏi đó, Ôn Nhược Hi
không tin cô ấy có thể kiên nhẫn hơn mình.
Cô nhắm mắt cứ như
thường ngày mà ngủ. Bên này Hạ Tử Hiên thì khó lòng mà yên, bên cạnh là
người cô thích, quanh người toàn là hương thơm của cô ấy. Cô không phải
thần thánh cộng thêm men say thì khó mà kiềm lòng.
Hai người bất động hơn 10 phút, người chịu không nổi trước vẫn là Hạ Tử Hiên. Cô
nhích một nhích 2cm, ba phút sau lại nhích thêm một chút. Sau năm lần
bảy lượt cuối cùng cô cũng nằm kề sát người Ôn Nhược Hi.
Một
người giả vờ, một người đóng tròn vai. Nhưng hành động kế tiếp của Hạ Tử Hiên làm Ôn Nhược Hi phải giật cả mình ngồi bật dậy. Một cơ thể toàn
thịt và thịt ôm lấy cô.
"Hạ Tử Hiên, Hiên làm gì ? Sao không mặc đồ ?".
Do động tác ngồi dậy vừa nhanh vừa mạnh cho nên áo soe mi bị kéo lên trên, cái mền cũng theo đó tuột xuống. Để lộ cái bụng trắng noãn khiến người
nhìn không thể rời mắt.
Hạ Tử Hiên nhìn mà há miệng thiệt to.
Không phải là lần đầu cô nhìn thấy cơ thể người khác, thậm chí là thấy
hết, bạn đừng hiểu lầm, nhìn thấy cũng chỉ là nhiệm vụ bắt buộc nhìn
thôi, nhưng người này là Ôn Nhược Hi thì lại làm cô cứng đờ tay chân.
Ôn Nhược Hi cũng phát hiện tầm mắt nóng rực kia đang nhìn chăm chăm bụng
mình. Cô vội kéo áo mình xuống, quăng cái gối sau lưng lên mặt Hạ Tử
Hiên "Lưu manh".
Cái con người này đã không mặc đồ đàng hoàng
thì thôi đi, còn nhìn bụng cô như muốn ăn tươi cô vậy. Nhưng cô đoán
không sai, người này đúng là đang muốn ăn cô.
Ôn Nhược Hi muốn nằm xuống nhưng Hạ Tử Hiên vẫn ngây ngốc ngồi đó, bất đắt dĩ cô đành tiếp tục nói "Tránh chỗ cho tôi nằm".
Hạ Tử Hiên nuốt nuốt nước miếng, tiếu ừng ực nghe rõ một một. Cô nhào tới
đè Ôn Nhược Hi nằm xuống, hai tay cô đè lấy hai tay Ôn Nhược Hi, tuy
khống chế nhưng không dùng quá nhiều sức, cô sợ cô ấy đau.
Trong lòng Ôn Nhược Hi cười thầm, cái bẩy cô giăng còn chưa kịp mở mồi nhử thì con mồi lại tự mình dâng hiến.
Hai chữ "Làm gì" cô còn chưa hỏi xong trên môi đã bị môi người nọ chiếm
hữu. Lúc nói chuyện môi cô hở ra nên đầu lưỡi Hạ Tử Hiên rất biết tranh
thủ mà tiến vào.
Lần nào cũng vậy, lúc bị Hạ Tử Hiên hôn cô rất
nhanh liền xuôi tay thua cuộc. Cả thân thểm mềm mềm, da thịt nóng hỏi
chạm lên người mình, còn hơi thở nóng bỏng kia thiệt là đòi mạng mà.
Hạ Tử Hiên cũng không biết ngoài hôn ra thì bước tiếp theo nên làm cái gì, cô để Phan Đình Khải ăn chay thì chính mình cũng đâu được ăn mặn. Thầy
chùa tu chẳng lẽ ni cô lại không ?!.
Nhưng theo bản năng tay cô liền muốn chạm đến nơi muốn chạm. Cô mở từng chiếc nút áo của cái áo sơ mi
kia ra. Lúc cởi đến cái thứ hai liền không kiềm được mà đưa tay sờ lên
nơi đầy đặn trước ngực kia.
Cô còn tưởng phải còn một tầng ngăn
cách, ai ngờ lại bất ngờ chạm đến một mãnh mềm mại nhô lên. Ôn Nhược Hi
vậy mà không mặc áo ngực nha. Qua kinh ngạc cô cảm thấy thiệt mắc cười,
cô thì ngoại trừ áo ngực thì không mặc áo ngoài, còn cô ấy ngoại trừ một cái áo lại không mặc bên trong.
Nếu như vậy để công bằng cô
quyết định để cả hai đều không mặc gì. Cô cơi hết nút áo kia. Sau đó đưa tay ra sau lưng cởi cái para áo ngực của mình. Lúc này cả hai cô chỉ
mặc qυầи ɭóŧ.
Hạ
Tử Hiên nhìn thấy hai bầu ngực no tròn, trăng trắng kia thì lại lần nữa
nhìn mà cứng người. Chỉ mới nhìn thôi cô đã cảm thấy bên dưới đã tràn ra thứ gì đó là lạ.
Mà lúc này cô vẫn còn dang dạng hai chân ngồi
trên đùi người ta. Ôn Nhược Hi bị nhìn đến mức đỏ cả mặt, cô chòm người
dậy dùng tay che mắt Hạ Tử Hiên lại "Không cho nhìn". Giọng nói mang
chút hung dữ lại mang chút ngượng ngùng.
Hạ Tử Hiên lấy lại tinh thần nắm bàn tay kia đưa lên môi hôn hôn "Không nhìn nữa, ngoan".
Cô cuối đầu hôn xuống đôi môi kia, lần nữa đỡ Ôn Nhược Hi nằm xuống, hai
người bên trên không mặc gì chạm vào nhau. Dòng điện truyền từ cây cột
điện cao áp qua các sợ dây điện cao tốc, truyền qua các cộng dây sạc pin trong nhà rồi bắn thẳng đến người các cô.
Làm hai người co giật một phen. Tay Hạ Tử Hiên nhào nhài bóp bóp ngọn núi nhỏ kia, xúc cảm
thật dễ chịu. Ôn Nhược Hi đỏ chính cả người, hơi thở dồn dập. Cô vòng
hai ray ôm lấy lưng Hạ Tử Hiên kéo người gần sát mình.
Cô không biết cái loại nước đang chãy dưới chân mình là gì, 22 tuổi đầu đây là lần
đầu cô cảm nhận qua. Nhưng đột nhiên cô nhớ ra cô gái này vẫn còn là học sinh cấp 3, lấy đâu ra kinh nghiệm nhiều như vậy, hay là ,,,,,,?!
Động tác vuốt ve lưng Hạ Tử Hiên của cô liền ngừng lại, đầu nghiêng qua một
bên tránh nụ hôn nóng bỏng kia. Môi Hạ Tử Hiên liền rơi xuống mặt cô.
"Sao vậy ?". Hạ Tử Hiên thắc mắc, vừa rồi còn đáp lại cô đất kịch liệt mà.
Ôn Nhược Hi nhìn cô, ánh mắt chất vấn "Hiên xem ra rất có kinh nghiệm?"
Hạ Tử Hiên liền hiểu ra vấn đề, oan ức cho cô quá mà. Cô nào có kinh
nghiệm như cô ấy nói, suốt hơn 4 năm chính thức yêu nhau cô và Phan Đình Khải nhiều nhất cũng chỉ là hắn hôn má cô, còn cô chỉ là nắm lấy bàn
tay hắn.
Vậy cho nên Ôn Nhược Hi nói cô có rất nhiều kinh
nghiệm, cô còn oan hơn Thị Mầu mà. Hạ Tử Hiên hôn lên khóe môi cô, sau
đó nằm xuống cạnh Ôn Nhược Hi.
Cô thở dài "Tôi ngoại trừ em chưa từng chạm vào ai. Cho nên hoàn toàn là tay mơ".
"Em ?"
Hạ Tử Hiên xoay người ôm Ôn Nhược Hi vào lòng, tay vuốt ve lưng cô ấy. Ôn Nhược Hi vùi mặt vào cổ cô.
"Ừm. Từ nay lúc chỉ có hai đứa tôi sẽ gọi là em".
Ôn Nhược Hi không phản đối, lại không quên vấn đề kia "Vậy sao lại cảm
thấy Hiên rất có nhiều kinh nghiệm ? Không giống lần đầu,,, thân mật ".
Hai chữ cuối cô nói rất nhỏ.
Hạ Tử Hiên hôn lên đỉnh đầu cô "Là cảm xúc".
"Vậy Hiên với bạn trai không ,,,,,,? "
"Hoàn toàn không, tôi với anh ấy chỉ giới hạn ở nắm tay. Tôi không cho anh ấy đi quá giới hạn". Hạ Tử Hiên rất nhanh đã trả lời
Ôn Nhược Hi nhẹ thở ra một hơi. Cô thật ra không có thành kiến nhưng sẽ
rất khó chịu. Hạ Tử Hiên lại tiếp tục nói "Em cho tôi thêm chút thời
gian, tôi sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh duy nhất thuộc về em".
Ôn Nhược Hi lại do dự "Em có phải đang là Tuesday không ?". Tiếng em này của cô Hạ Tử Hiên nghe thật êm tai.
"Không , trong tình yêu cảm xúc là quan trọng nhất". Hạ Tử Hiên xoay người cô
lại mặt đối mặt nhau trịnh trọng nói "Ôn Nhược Hi, tôi yêu em".
Ôn Nhược Hi ngây ngẩng cả người, đây không phải là lần đầu cô nghe có
người nói yêu mình. Nhưng ở tình huống như vậy, thân thể không mặc gì,
ôm chặt lấy nhau. Quá mức chọc người .
Ôn Nhược Hi mỉm cười chủ
động ôm lấy cổ cô, rồi hôn lên môi cô. Tay chọc chọc vào nơi ngực trái
cô "Hiện tại em không nhận lời yêu này. Chờ sau này Hiên hoàn toàn độc
thân rồi nói tiếp".
Không nhận lời yêu của cô lại chủ động ôm hôn cô. Vậy có phải là ngầm thừa nhận không?!.
"Được. Tôi biết rồi". Trong lòng cô thầm cảm thấy vừa hạnh phúc vừa lo lắng.
Chuyện cô gạt cô ấy còn quá nhiều, không biết khi cô ấy biết được thì
liệu có giận, hận hay thậm chí là biến mất khỏi cuộc sống của cô. Nghĩ
đến đây cô không dám nghĩ nữa.
Hai người ôm chặt nhau vẫn chỉ mặc
duy nhất hai cái qυầи ɭóŧ. Vậy cho nên trong cuộc sống này chuyện gì
cũng cần có kinh nghiệm.
Ôn Nhược Hi đã suy nghĩ rất nhiều, cảm
nhận từng cảm xúc trải qua khi chiến tranh lạnh với Hạ Tử Hiên, rồi nhớ
lại cảm giác vui vẻ hạnh phúc lúc bên cạnh cô ấy.
Cuối cùng cô
suy ra một đáp án. Cô thật sự đã yêu thích Hạ Tử Hiên, nếu trốn không
được xóa không xong, thì đành đối mặt vậy. Cô phải để cô ấy chỉ thuộc về một mình cô, yêu duy nhất cô. Cô sẽ dùng cả đời để đối đáp.
Vậy cho nên, Hạ Tử Hiên, Hiên chạy không thoát đâu.