Mãi Ái
Ngón tay linh hoạt như rắn, cực kỳ xấu xa cọ cọ lên vách tràng, liên tục ma sát ra vào một cách dồn dập. Bỗng ngón tay xẹt qua một chỗ nào đó
trong vách tràng khiến Chung Nghị cả người run rẩy, dương v*t dưới
bụng cứng lại dựng lên, trong miệng phát ra tiếng ngâm khẽ run, hắn
không hiểu mình tại sao lại cảm giác được khoái cảm, nhưng từng đợt từng đợt khoái cảm mơ hồ từ trong cơ thể truyền đến, giống như từng đợt sóng xô đẩy hắn, làm hắn loạng choạng.
Ngón tay ở trong cơ thể kia
tìm được điểm mẫn cảm, toàn lực tập trung công kích, không lâu sau,
Chung Nghị nhịn không được phát ra từng đoạn rên rỉ, giống hệt một con
mèo nhỏ nức nở kêu to, câu dẫn lòng người. Cúc huyệt vì bị mạnh mẽ xâm
phạm mà trở nên co chặt lại, kẹp ngón tay đang ra vào tùy tiện kia,
dương v*t đằng trước đang cố gắng gượng cũng bắn ra chất lỏng màu trắng
đục, nhiễm ướt chăn gấm sáng màu, Chung Nghị xụi lơ như mất hồn.
Hồn phách như đang nhẹ nhàng bay lên, lúc Chung Nghị tỉnh táo lại, đập vào
mắt chính là nụ cười đáng ghét kia. Nụ cười đó giống hệt hồi nhỏ, làm
cho người ta giận đến đỏ mắt, cảm thấy khổ sở vì không có sức phản kháng rồi tự dưng sinh ra ấm ức, nước mắt không kìm được mà đong đầy hốc mắt.
Chung Nghị hít một hơi thật sâu, nghẹn nước mắt lại, ra vẻ bình tĩnh: “Cởi ra!”
“Nghị đệ, thoải mái không? Cũng không thể chỉ có mình ngươi thoải mái được,
đúng không?” Hoàng Phủ Lãng dùng ngữ điệu ôn nhu mang chút trêu chọc,
cùng một chút ma quái.
“A ——” Bỗng nhiên một cơn đau kịch liệt
kéo tới khiến Chung Nghị kêu ra tiếng, một vật cứng chui vào cúc huyệt
tương đối nhỏ hẹp, màng ruột cảm nhận rõ được cảm giác cứng rắn mà trơn
nhẵn. Sau khi Chung Nghị nhận ra cái thứ đang nhét vào trong cơ thể hắn
chính là thứ kia, nước mắt liền một hạt tiếp một hạt rơi xuống, cả người trống rỗng thả mình nằm sấp xuống, như một chú chim vàng tuyệt vọng bị
gãy cánh.
Hoàng Phủ Lãng ấm áp mà ướt át đưa lưỡi liếm những giọt nước mắt đang rơi. Động tác đang làm nhưng không bởi vì thương tiếc mà
ngừng lại, bốn viên trân châu liên tiếp bị nhét vào trong cúc huyệt nóng mềm lại co dãn. Chung Nghị thậm chí có thể nghe thấy âm thanh những
viên trân châu trong cơ thể hắn va vào nhau, một tiếng “Cạch” nhẹ nhàng
lại giống như tiếng sấm ầm vang, kích thích sự nhục nhã, Chung Nghị phát điên giãy dụa.
“Đừng sợ! Sẽ khiến ngươi thoải mái hơn nữa.”
Hoàng Phủ Lãng ngăn hắn lại, từng nụ hôn nhỏ vụn đặt lên sống lưng trơn
mềm như mỡ đông, cuối cùng ngậm lấy vành tai đỏ lừ, xuôi theo vành tai
liếm mút xung quanh.
Chung Nghị liều mạng dùng sức giãy, cẳng
chân, cánh tay được nuông chiều từ bé sao có thể làm được gì. Mắt thấy
không tránh được Hoàng Phủ Lãng, cảm giác ấm ức trào dâng, một tiếng
“Không muốn” như tiếng khóc than khẽ, đáng tiếc không lay động được sự
kiên định của Hoàng Phủ Lãng.
Đóa hoa Diên Vĩ được nâng niu mà
vận mệnh đã đưa đến trước mặt hắn, đã rơi vào tay hắn thì nên được hắn
che chở, dạy dỗ. Hoàng Phủ Lãng ở trong lòng nghĩ như vậy.
Sau khi xoa thêm chút cao (kem bôi) vào cúc huyệt dù đã nuốt bốn viên trân châu vẫn đang vô cùng ngượng ngùng
mà đóng chặt, Hoàng Phủ Lãng hai tay nâng eo Chung Nghị lên, để hắn quỳ
sấp lên chăn gấm, đút dương v*t như sắt nóng của mình vào trong Chung
Nghị.
Chung Nghị phát ra tiếng khóc mơ hồ, chỗ mẫn cảm trên thân
thể bị một vật thật lớn xâm nhập, cảm giác đau đớn đến khác thường đánh
sụp thần trí hắn. Hắn chỉ có thể cảm thụ được cái ‘gậy sắt’ nóng hổi
cứng rắn kia từng chút từng chút chui vào, đẩy bốn viên trân châu kia
vào càng sâu bên trong. Cảm giác dâm loạn khi màng ruột bị ép phải chứa
dị vật, khiến hắn nhịn không được mà vặn vẹo thân thể dịch tới phía
trước, thầm nghĩ trốn tránh.
Phát giác được ý đồ của Chung Nghị,
Hoàng Phủ Lãng nắm lấy eo nhỏ của hắn đột nhiên kéo về sau, dương v*t
chui vào toàn bộ, cú va chạm gần như sắp đâm xuyên nội tạng. Chung Nghị
phát ra tiếng kêu hoảng sợ hàm chứa run rẩy và tiếng khóc, giống một con vật nhỏ bị thương, muốn cuộn thân mình lại, nhưng người phía sau đang
giữ thân thể của hắn trong tay rất nhanh liền phát động công kích. Không để cho hắn có thời gian cứng ngắc cùng trốn tránh, dương v*t to lớn ra
vào trong cúc huyệt nhỏ hẹp, chặt chẽ, liên tục ma sát vùng da ướt át,
mẫn cảm trong cúc huyệt.
Trong lúc ra vào, va chạm mạnh mẽ như
vây, Chung Nghị khóc lên, hắn chịu không nổi cái loại cảm giác bị đụng
chạm kịch liệt trong cơ thể như thế. Đúng là có đau nhưng lại trộn lẫn
cả khoái cảm, cả người và hồn phách đều giống như bị phân thành từng
mảnh nhỏ.
Hoàng Phủ Lãng mặc sức rong ruổi, còn xấu xa mà cố ý ma sát điểm mẫn cảm kia trong cơ thể Chung Nghị. dương v*t Chung Nghị
trong lúc đó dần dần dựng thẳng, qua từng đợt rồi lại từng đợt sóng tình mà phun ra chất trắng đục.
Tứ chi Chung Nghị phát run, cả người
hư không, mềm nhũn thở hổn hển. Hoàng Phủ Lãng nắm chặt eo hắn, phát ra
một tiếng thở dài thỏa mãn, cảm nhận được cúc huyệt bởi vì triều cường
mà không ngừng mấp máy co rút. dương v*t đang xâm nhập bên trong cảm
nhận được không gian càng ngày bó hẹp, và có một lực hút mình lại như
không muốn rời xa. Khác với khoái cảm chủ động xâm phạm ma sát, yên lặng mà bị động hưởng thụ như thế cũng có mùi vị mất hồn riêng.
Khi
Chung Nghị nghĩ rằng đã xong thì Hoàng Phủ Lãng lại tiếp tục đưa đẩy.
Chung Nghị rúc mặt vào trong chăn gấm, mấy dấu vết ẩm ướt của nước mắt
khi bị đâm kích thích ra, cảm giác tê ngứa làm cho người ta phát điên từ trong mông lan khắp cơ thể, thân thể mỏi nhừ đến không có nửa điểm sức
lực, chỉ có thể lắc lư theo hành động của Hoàng Phủ Lãng.
Còn
đang trong dư âm thoải mái đã bị xâm phạm một cách cuồng bạo, một người
chưa từng nếm qua mùi vị tình dục như Chung Nghị không hề chuẩn bị liền
rơi vào sự kích tình vừa đau vừa thích kia. Sự sung sướng dần dần chiếm
cứ cả người hắn, suy nghĩ sớm đã hỗn loạn rốt cuộc không thể chống cự,
chỉ có thể cảm thụ khoái cảm, sự thỏa mãn từ những lần va chạm, ra vào
mạnh mẽ ở phía sau.
Cảm giác được Chung Nghị nhấc cao eo phối hợp tiết tấu ra vào, Hoàng Phủ Lãng lộ ra nụ cười xấu xa, đưa tay cởi dây
trói, rồi sau đó nhấc Chung Nghị lên ôm từ phía sau đặt vào lòng mình.
Hoàng Phủ Lãng ngồi xổm trên giường, Chung Nghị ngồi trên đùi hắn, ngửa đầu
dựa vào bả vai cường tráng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, đôi mắt nhắm
chặt, hàm răng khẽ cắn môi chịu đựng mà rên rỉ. Đôi mày vì làn sóng tình dục mà nhíu lại, một đầu tóc đen trơn bóng vì lắc đầu mà rối loạn.
Chỗ tiếp giáp giữa hai người vừa ướt át vừa nóng rực, bởi vì sức nặng của
Chung Nghị mà tiến vào càng sâu. Đột nhiên vì đổi tư thế mà dừng lại
động tác, Chung Nghị lại sinh ra cảm giác hư không, hắn không tự chủ
được mà khát vọng càng nhiều hơn, khát vọng nam nhân phía sau xâm phạm
kịch liệt hơn nữa.
Chính là nam nhân xấu tính kia cũng không lập
tức chuyển động ngay, rất chu đáo hôn lên da thịt trần trụi, dùng ngón
tay vân vê hai quả anh đào trước ngực, tuy rằng cũng có vui thích, nhưng vẫn không đủ, hắn muốn nhiều hơn nữa ——
“Ưm a! Ưm!” Cuối cùng
Chung Nghị nhịn không được liền tự mình đung đưa eo, nâng thân lên, nặng nề hạ xuống. Khi cúc huyệt bị dương v*t to lớn ma sát, khoái cảm thỏa
mãn dâng lên, Chung Nghị phát ra tiếng rên rỉ triền miên, âm thanh tinh
tế lan tỏa trong không khí, khơi gợi lên vô hạn mộng tưởng.
Đến
khi Chung Nghị mệt, Hoàng Phủ Lãng mới giữ thân hắn, từ bị động chuyển
sang chủ động, từ dưới hướng lên trên, động thân đẩy lên, dương v*t nặng nề rút ra lại nặng nề đâm vào. Chung Nghị khó có thể thừa nhận kích
thích đến nhường này liền giống cá rời nước, vặn vẹo không ngừng, trong
miệng phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, muốn chạy trốn ra xa nhưng lại luyến
tiếc khi phải rời đi, phức tạp đến khó có thể hiểu rõ, tâm trí vỡ nát
rơi đầy đất. Chung Nghị lay động theo Hoàng Phủ Lãng, hai người như đang cùng cưỡi trên một con thuyền nhỏ, trong khi mưa gió bão bùng kịch
liệt, dựa sát vào nhau, quấn lấy nhau, cuối cùng hòa tan như kết lại
thành một.