Alpha Vị Hoa Hồng
11.
Thanh âm thở dốc trong phòng tắm dần dần tăng cao, gương mặt Phó Lê phiếm đỏ, cuối cùng, thể lực bắt đầu chống đỡ hết nổi, cả người
đều phải dựa vào người Liễu Ngạn.
Liễu Ngạn đỉnh vào sâu tận
cùng, dùng sức ôm chặt lấy Phó Lê, tựa như là sợ Phó Lê sẽ đột nhiên bỏ
đi, hàm răng nhẹ nhàng cắn xuống phía sau cổ, trong giọng nói mang theo
vài phần khẩn cầu.
“Đừng rời khỏi tôi, cầu xin em.”
Phó
Lê đối với tình cảm dối trá của Liễu Ngạn chỉ cảm thấy ghê tởm, thân thể bởi vì đau đớn mà khó chịu đến gắt gao, tuyến thể sau cổ còn bị Liễu
Ngạn không ngừng gặm cắn, một trận lại một trận, cơ thể liền lạnh
xuống...
Không biết khi nào, thân thể Phó Lê bắt đầu ngăn không
được mà run rẩy, mới đầu Liễu Ngạn còn cho rằng là phản ứng động tình
của Phó Lê, nhưng càng lúc càng cảm thấy không thích hợp, thẳng đến khi
mùi tanh của máu tươi phủ qua tin tức tố của hai người, Liễu Ngạn mới
dừng lại, cúi đầu nhìn xuống, máu tươi hỗn độn không ngừng từ giữa hai
chân Phó Lê chảy xuống, đem sàn nhà nhuộm đỏ một mảng lớn.
“Phó Lê!” Thanh âm Liễu Ngạn như sư rống hổ giận, vội vàng đem người bế lên chạy ra khỏi phòng tắm.
Tình huống của Phó Lê không lạc quan lắm, máu vẫn chảy không ngừng, sắc mặt
trắng bệch như tờ giấy, Liễu Ngạn không dám trì hoãn, trực tiếp đem
người đưa đến bệnh viện.
Bác sĩ nhìn thoáng qua tình huống của
Phó Lê, lập tức đem người đẩy vào phòng giải phẫu, Liễu Ngạn cũng định
theo vào, liền bị bác sĩ cản lại.
Liễu Ngạn đè thấp tiếng nói, tận lực tỏ ra là mình thực bình tĩnh.
“Rốt cuộc là làm sao?”
Vị bác sĩ này cùng hắn cũng không có giao thoa gì, cho nên liền không giữ cố kỵ.
“Cậu ấy mang thai, nhưng hiện tại đứa nhỏ đã không còn.”
Dứt lời liền mang lên khẩu trang, xoay người đi vào phòng giải phẫu.
Liễu Ngạn như bị sét đánh trúng, đứng ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, thẳng
đến khi trợ lý đuổi tới, hắn mới từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần
lại.
Alpha mang thai ý nghĩa là gì hắn biết rõ, Alpha sinh non ý nghĩa là gì hắn cũng rõ ràng.
Khoảng thời gian ở chung này, bệnh kén ăn cùng bệnh trầm cảm của Phó Lê đều có chuyển biến tốt đẹp, quan hệ của cả hai cũng trở nên hòa hoãn hơn. Vốn
tưởng rằng hận ý của Phó Lê đối với hắn đã nhạt đi, thật không nghĩ
tới……
A, nguyên lai mục đích là để dụ dỗ hắn, là muốn để cho hắn tự tay giết chết con của mình.
Phó Lê, đến tột cùng là em đã quá tàn nhẫn, hay là hận ý của em đã quá nồng?
12.
Đèn phòng giải phẫu tắt, thực mau liền có hộ sĩ đẩy Phó Lê ra tới.
Liễu Ngạn đứng trước cửa hai giờ đồng hồ, một giây cũng chưa xoay chuyển lần nào, lúc này hai chân đã chết lặng, thời điểm nhìn thấy người ra tới,
hắn cơ hồ là theo bản năng mà nhào qua.
Phó Lê mang mặt nạ bảo
hộ dưỡng khí, sắc mặt so với lúc đi vào còn muốn kém hơn, hộ sĩ đẩy
người ra, rồi đem người đưa về phòng bệnh.
Bác sĩ nói, Phó Lê đã ngừng chảy máu, nhưng nội bộ bên trong đã bị tổn hại, tùy thời đều có gặp nguy hiểm.
Liễu Ngạn hai mắt đỏ sậm, nắm lấy cổ áo bác sĩ cảnh cáo.
“Nếu như cậu ấy gặp phải bất trắc gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh.”
Bác sĩ tựa hồ như đã nhìn quen loại uy hiếp này, phi thường bình tĩnh mà bẻ tay hắn ra, thở dài nói.
“Không phải chúng tôi không muốn cứu, mà là ý chí của người bệnh quá yếu, thời điểm ở trên giường phẫu thuật cậu ấy thậm chí còn cường căng ý thức
khiến chúng tôi phải từ bỏ trị liệu.”
Tim Liễu Ngạn cứng lại, lảo đảo lui về phía sau vài bước.