"Đi làm gì? Đào ngó sen à?" Tây Tư Diên vừa hỏi vừa đi đến ghế sa lông
đơn bên góc tường lấy áo khoác vắt trên đó mặc vào, Tiêu Tê mở cửa sổ
thò đầu ra nhìn bên ngoài, "Trong đầu em ngoài ngó sen ra thì không còn
chuyện gì khác à?"
"Em đang đưa ra đáp án được xây dựng từ góc nhìn của anh."
"Hả?" Tiêu Tê dựa vào tường nhìn Tây Tư Diên đeo túi đựng tên lên lưng, "Em đoán xem lúc này anh đang nghĩ gì?"
Tây Tư Diên tùy ý liếc nhìn hắn một cái, "Đói."
Nghiêm túc mà nói Tiêu Tê quả thực không còn cách nào phản bác, bởi vì một
ngày hai mươi tư giờ hắn ngoại trừ ngủ thì cũng là nghĩ xem nên ăn cái
gì, nhiều hơn nữa thì là nghĩ xem làm sao mới chịch Tây Tư Diên được.
"Em muốn được anh ôm ra ngoài hay cõng ra ngoài?" Hắn không muốn thừa nhận
ngày nào mình cũng sống như một con heo vô dụng chỉ có thể nói sang
chuyện khác che giấu xấu hổ.
Tây Tư Diên thế mà lại cảm thấy có chút thất vọng vì Tiêu Tê hoàn toàn không định đi đào ngó sen, "Anh thấy thế nào thì tiện?"
"Anh cũng không biết, hay thử cả hai tư thế luôn?" Tiêu Tê vừa nói vừa đặt
một tay lên vai Tây Tư Diên rồi hơi chùng chân xuống ôm ngang người ta
lên. Ban đầu Tây Tư Diên không định phối hợp với hắn, toàn thân cứng
ngắc khí vận đan điền muốn dùng trọng lượng bản thân dạy cho tên đàn ông cố ý chiếm tiện nghi của mình một bài học, nhưng anh đã đánh giá thấp
sức lực của Tiêu Tê, Tây Tư Diên cảm thấy mình như một cây bông được
Tiêu Tê dễ dàng ôm vào trong lòng.
"..." Tây Tư Diên lòng rất
không tình nguyện mượn lực vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Tê, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên anh được người ta ôm kiểu công chúa nên ít nhiều cũng
có chút không quen. Tiêu Tê không tốn chút sức nào nhưng bị ánh mắt giết người của người trong lòng đâm cho kinh hồn bạt vía.
Tiêu Tê
không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời thả Tây Tư Diên xuống,
lùi lại mà cầu việc khác: "... Anh cõng em nha!" "Đến cùng anh muốn làm
gì?" Tây Tư Diên hỏi.
"Thêm đồ ăn." Tiêu Tê nhận chìa khoá giảo
hoạt cười với Tây Tư Diên, "Trước đây em từng chơi game này chưa? Là
kiểu thu thập đạn dược súng ống rơi trên mặt đất ở trong nhà, còn cả
thức ăn, sau đó bắn nhau hoặc là giết quái vật."
"... Em hiểu sơ sơ anh muốn làm gì rồi."
"Em đúng là chả vui gì cả, nói qua một tí là cái gì cũng biết."
"..."
Nhân viên tuần tra dưới lầu chủ yếu để có xem bên ngoài có zombie hoặc kẻ
địch tới gần, đồng đội ra ngoài hoặc đi dạo thì tương đối thả lỏng coi
như để mọi người đi thư giãn.
Ngay cả như vậy Tiêu Tê vẫn lén lén lút lút ẩn nấp thân hình chạy ra ngoài, nếu không hắn không có cách nào giải thích ba tiếng đồng hồ tiếp theo mình định làm gì. Đương nhiên
Tiêu Tê càng muốn nở nụ cười mờ ám với nhân viên tuần tra sau đó phải
thật thô bỉ lưu lại một câu: Anh em muốn đi làm việc, sau đó ôm hông Tây Tư Diên thản nhiên đi vào rừng cây.
Tây Tư Diên nói anh có thể thử xem, nháy mắt Tiêu Tê không dám manh động nữa.
Gió đêm giá rét gào thét bên tai, tốc độ chạy trốn của Tiêu Tê nhanh như
liệp báo và chim cắt, Tây Tư Diên cảm giác như mình đang nằm trên xe thể thao mui trần ruột gan phèo phổi loạn tùng phèo, gió mạnh xé rách da
thịt lộ ra bên ngoài áo khiến anh không thể không cúi đầu vùi mặt và gò
má vào gáy Tiêu Tê, hai bàn tay càng thêm siết chặt.
"Lạnh
không?" Tiêu Tê nắm lấy bàn tay Tây Tư Diên vào trong tay mình, nhiệt độ nóng bỏng như than, Tây Tư Diên gật đầu không từ chối ý tốt của hắn.
"Nhịn thêm chốc nữa là đến rồi." Lúc nói chuyện gò má và môi của Tiêu Tê dán
bên tai Tây Tư Diên, hắn yêu tha thiết cách giao lưu thân mật này, vành
tai và tóc mai chạm vào nhau dây dưa không một kẽ hở, ban đầu Tây Tư
Diên còn bị hơi thở của hắn làm cho nhột phải lui bước mà giờ đã có thể
nghe Tiêu Tê nói xong mà không hề cử động cổ, miễn cưỡng xem như có chút tiến bộ.
Theo lời Tiêu Tê hắn chính là một chiếc xe đua chạy với tốc độ cực hạn, lần lượt đi qua các tòa nhà mà không gặp bất kỳ chướng
ngại vật nào, sau vài khúc cua gấp, tốc độ của hắn chậm dần, Tây Tư Diên không nhịn được giật giật bắp đùi đã cứng ngắc lại lập tức bị Tiêu Tê
cười ác ý mà nhéo lên, "Đừng xoay lung tung."
Tây Tư Diên ngẩng
đầu phát hiện Tiêu Tê cõng mình sau lưng đã chạy đến phía tây thành phố, nơi đây chủ yếu là các tòa nhà văn phòng cùng với các sàn trưng bày
triển lãm nghệ thuật thưa thớt người, số lượng zombie lang thang trên
đường không nhiều lắm, đa số bị vậy ở trong những chiếc xe con bị tắc ở
trên đường, nhưng chỉ cần những thứ này tập trung lại với nhau cũng đủ
làm cho người ta phải đau đầu.
Xe cộ xung quanh đi khác hướng đâm phải nhau bị hất tung trên mặt đất, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng
zombie không ngừng kêu gào. Khoảng cách gần một chút cũng đủ cho lũ
zombie đánh hơi thấy hơi thở của người sống, chúng rục rịch giãy giụa
dùng tròng mắt tỏa ra ánh sáng xanh tìm kiếm phương hướng cụ thể của hai người.
"Vườn hoa ở khu hai hay khu ba? Em thích số mấy?" Tiêu Tê rất có hứng thú vịn hai tay nhảy lên một tấm biển quảng cáo khổng lồ,
đứng ở phía trên nhìn bao quát zombie tụ đến đông đảo.
Tây Tư Diên không muốn thừa nhận mình không thấy rõ gì cả, ngón tay chỉ vào một tòa nhà: "Chỗ kia đi!"
"Đi." Tiêu Tê nói xong nhẹ nhàng nhảy xuống đất, người trên lưng hắn bỗng cảm thấy cuộc đời biến đổi nhanh chóng, kích thích như đi nhảy bungee mà
không thắt dây an toàn.
Hai con zombie mặc quần áo bảo vệ lao vào trong tầm mắt của hai người, đã lâu lắm rồi chúng không được ăn mặn nên điên cuồng loạng choạng quơ quào móng vuốt dài nhọn bẩn đến đục ngầu há miệng xông đến cắn Tiêu Tê và Tây Tư Diên.
Tiêu Tê ôm chân Tây
Tư Diên nhấc anh lên rồi nhanh chóng lùi lại tránh khỏi tấn công, hắn
chạy mấy bước rộng tới gần tòa nhà Tây Tư Diên chỉ, trước mặt lại có mấy con zombie già lưng còng lao tới, trong đó có một con trước khi bị biến dị đã bị con khác ăn, toàn bộ ổ bụng đều bị xé rách toạc, nội tạng bên
trong chẳng còn lại bao nhiêu, sau đó nó còn ăn những thứ thịt khác,
thịt nát qua cổ rơi thẳng vào trong bụng lúc này đang không ngừng rơi ra xuống đất theo từng cử động của con zombie.
Tiêu Tê không ham
chiến, sau khi chạy vào tầng một của tòa nhà số 12 hắn lập tức thả Tây
Tư Diên xuống rồi quay người đóng cửa kính, zombie bảo vệ muốn vươn tay
ngăn cản lại bị Tiêu Tê đá văng ra xa trăm mét cũng thuận tiện làm ngã
một đám zombie khác, tiếng khóa cửa vang lên lanh lảnh, Tiêu Tê lại nhẹ
nhàng khều một cái khóa trái cửa chính lại.
Hắn xoay người đã
nhìn thấy Tây Tư Diên khom lưng rút ra mũi tên vừa bắn, nơi góc tường
thế mà lại có một con zombie chưa đến một tuổi ẩn nấp vô cùng kín đáo,
nếu người bình thường không cẩn thận nhất định sẽ bị nó tấn công.
Tây Tư Diên giảm độ sáng của đèn pin đeo bên tai rồi chậm rãi mở cửa lối cầu thang, "Mười bảy tầng." Anh nói: "Tất cả?"
"Toàn bộ tòa nhà này." Tiêu Tê gật đầu, tầng hai có tổng cộng hai gia đình,
hắn ghé lỗ tai lên cửa chống trộm rồi nín thở nghe ngóng một hồi, "Không có ai."
Tây Tư Diên không biết đây là lần thứ bao nhiêu anh phải cảm thán dị năng tiến hóa lần hai thật thần kỳ, anh thấy Tiêu Tê lại
không biết móc ra từ đâu một cọng thép rồi bắt đầu mở cửa nhà, lại cảm
thấy bản thân Tiêu Tê cũng đã đủ giỏi, nếu không phải đã xác nhận thân
phận lính đặc chủng của hắn thì nói hắn là sát thủ hay khủng bố gì đó
Tây Tư Diên cũng sẽ không nghi ngờ.
Hiện nay ngay cả Tiêu Tê cũng không rõ giới hạn cơ thể mình đến đâu, hắn chỉ biết sức ăn của mình
tăng mạnh sau khi ngủ mê man ba ngày kể từ cái lần sử dụng dị năng quá
độ trước đó, ước chừng tăng gấp đôi, tác dụng phụ này cũng quá mức
nghiêm trọng, Tiêu Tê sợ tiêu hao dị năng quá đà một lần nữa có khi mình còn ăn được cả một con voi.
Căn nhà được bố trí rất ấm cúng, là
một gia đình ba người, cha mẹ ra ngoài đi làm, con gái đến trường học,
chỉ tiếc đến giờ đã không rõ tung tích.
Trên bàn trà đặt mâm hoa
quả đã thối đến mức không rõ nguyên trạng, bên dưới có một hộp
chocolate, Tiêu Tê rút ra xem hạn sử dụng rồi lật lại vừa bóc vỏ vừa lẩm bẩm: "Chocolate đen... tận hưởng sự mềm mịn như lụa."
Tây Tư
Diên biết rõ Tiêu Tê có thể thấy rõ ràng mọi thứ trong bóng tối nhưng
vẫn chiếu đèn pin sang theo bản năng, chocolate có hình dạng khác biệt,
rõ ràng mùa hè nóng quá đã bị chảy rồi đến mùa đông lại đông lại, "Ăn
được thì cứ mang đi."
Anh đi tới bên kia tường mở ngăn tủ dưới
tivi muốn xem còn thức ăn gì khác không lại nghe thấy bên tai truyền đến tiếng xé vỏ plastic, Tây Tư Diên còn chưa lục xong hai cái ngăn kéo
Tiêu Tê đã ăn hết nguyên hộp chocolate, hàm răng đen thùi lùi của hắn
còn đang ngậm miếng cuối cùng loạng choạng áp vào phía sau Tây Tư Diên.
"Để dành cho em một xíu nè..." Câu nói kế tiếp hòa tan trong lúc môi răng
gắn bó, hương vị ngọt ngào đậm đà của chocolate lan tỏa trong miệng hai
người, Tây Tư Diên không thích ăn ngọt cau mày dùng đầu lưỡi đẩy nước
đường về trong miệng Tiêu Tê lại bị Tiêu Tê khuấy động đầu lưỡi liếm láp đôi môi, bị ép nuốt vào từng chút chocolate.
"Ngon không?" Tiêu
Tê híp mắt thành đường thẳng cười như con mèo tinh nghịch ăn vụng thịt,
Tây Tư Diên dùng ngón tay lau chocolate dính bên khóe miệng tức giận
lườm hắn: "Anh đúng là thích hôn môi."
"Phải là xem với ai, người khác có cầu xin anh hôn anh cũng không thèm liếc một cái." Tiêu Tê vừa
nói vừa mở cửa phòng ngủ chính, không phát hiện đồ ăn nhưng lại tìm được một xấp tiền mặt trong tủ đầu giường.
"Nhìn qua là đã thấy không có ý thức bảo quản tài sản, nhiều tiền mặt như vậy không mua cổ phiếu
lại để mốc meo ở đây." Hắn vừa phun tào vừa nhìn vào trong tủ đầu giường mấy lần, tiếp đó lại chạy vào trong phòng tắm dạo một vòng, hai tay
trống rỗng quay ra bình tĩnh nói: "Đổi nhà khác."
Lúc đầu Tây Tư
Diên muốn nói ở đây không có gì ăn lập tức phản ứng kịp, đợi Tiêu Tê tìm đến tầng bảy mà vẫn không thu hoạch được gì lại móc từ trong ngăn kéo
ra một tuýp gel bôi trơn chưa mở cùng một hộp bao cao su mới toanh.
"Tìm cái này à?"
Trong phòng khách Tiêu Tê ôm một gói snack khoai tây đã hết hạn nửa tháng ăn
đến là hài lòng, ban đầu Tây Tư Diên còn cho rằng càn quét hết một tòa
nhà nhất định sẽ có thức ăn thừa, còn lo lắng lúc mang về phải giải
thích thế nào nhưng anh đã đánh giá thấp sức ăn của Tiêu Tê.
E rằng cho tới bây giờ Tiêu Tê thực sự chưa bao giờ được ăn no.
"Ai, ai tìm mấy thứ này chứ!" Khắp mồm Tiêu Tê dính đầy vụn khoai tây, "Tư
Diên, em muốn ngủ với anh thế à, công cụ cũng chuẩn bị xong cả rồi?"
"Đúng vậy, em chỉ muốn tới một nháy ở ngay chỗ này luôn." Tây Tư Diên ném đồ
vào trong lòng Tiêu Tê, "Đến lúc về khu an toàn không có cơm ăn bán đi
cũng tốt."
"Không được không được, Tư Diên đã cho anh thì là của
anh, phải cất kỹ." Tiêu Tê lập tức giấu gel bôi trơn và áo mưa vào trong lòng, Tây Tư Diên thấy khóe miệng hắn còn dính vụn vàng lấm tấm, rõ
ràng rất vui vẻ mà lại cố gắng ra vẻ nghiêm chỉnh nhịn không được cong
môi mỉm cười, "Anh thành thật nói cho em biết, lần này ra ngoài là tìm
đồ ăn hay tìm công cụ?"
"Đương nhiên là ăn!" Tiêu Tê chính trực
nói, "Em có biết không, trước khi đàn ông lên giường còn phải rửa ruột,
anh không tìm thấy thứ đó, sao có thể ôm mục đích dơ bẩn như vậy?"
"Rửa ruột?" Tây Tư Diên nhíu mày, hiển nhiên anh cũng không rõ ràng các bước khi làm chuyện đó lắm nên thành công bị Tiêu Tê hù dọa, người sau nhìn
vẻ mặt mịt mờ của anh thì trong lòng khoái trí, nghĩ sau này lên giường
lừa Tây Tư Diên nghe theo lời mình nhất định càng thêm dễ dàng.