"Anh!" Ân Hách giương con mắt đỏ bừng mặt mũi toàn nước mắt, môi dưới có vết răng cắn rướm máu, y ngồi sụp xuống đất trái phải đều có một người
cầm súng đứng canh không để y hành động thiếu suy nghĩ. Đào Bách Khả
lạnh lùng quát lên như lưỡi dao vạch trần vết sẹo của y, thù mới hận cũ
xông lên khiến Ân Hách đột nhiên bất chấp nguy hiểm đứng dậy lao tới cửa sổ sát đất, mục đích hiển nhiên là muốn nhảy lầu tự sát.
"Chết?
Em nghĩ hay nhỉ." Đào Bách Khả cười xùy một tiếng, không chờ y ra tay đã có một tên thủ hạ giương tay dễ dàng đẩy lại Ân Hách yếu như gà lớn lên trong phòng thí nghiệm về chỗ cũ. Đào Bách Khả tiến đến trước mặt Ân
Hách muốn chết cũng không chết được đang ngồi co ro trong góc vươn ra
nửa ngón tay trỏ nâng cằm y lên, "Cục cưng, em còn chưa nghiên cứu xong
thuốc tiến hóa lần hai cho tôi đâu, sao em có thể chết dễ dàng như vậy
được chứ?"
"Từ cái ngày tôi bị anh giam lại tôi - sẽ - không -
bao - giờ - giúp - anh - làm - bất - cứ - chuyện - gì - nữa." Ân Hách
nhả từng chữ một, chữ nào cũng tràn đầy uất hận.
"Thế à?" Đào Bách Khả cười cười, "Em nói không muốn, nhưng chẳng phải vẫn giúp tôi tìm được kẻ thù hại chết Ân Phi đó sao?"
"Tôi vốn chỉ muốn tìm một con chó không nghe lời bỏ nhà ra đi, không ngờ chó ngoan lại cho tôi một kinh hỉ."
Giọng điệu du dương cố ý dụ dỗ người khác của Đào Bách Khả khiến người nghe
kinh tởm vô cùng, Ân Hách nghe ra ý vu oan trong lời nói của gã vội vàng phải bác: "Tôi không bán đứng..." lời còn chưa nói ra hết y đã hiểu
điều gì đó từ ánh mắt Tiêu Tê, y chợt nhìn xuống cái vòng đeo trên cổ mà mình do dự mãi không vứt bỏ được.
Tình cảm của y dành cho Đào
Bách Khả như bọt biển, trong nháy mắt ngay cả chút hơi ấm cuối cùng còn
sót lại trong những vết nứt cũng bốc hơi. Ân Hách dùng sức kéo đứt sợi
dây chuyền, móng tay đã lâu chưa cắt để lại vài vết xước rướm máu trên
cổ, dây chuyền rơi xuống sàn nhà phát ra tiếng lanh lảnh khiến người ta
sụp đổ, máy định vị theo dõi giấu bên trong cuối cùng cũng lộ ra khỏi
tình yêu giả dối, vỏ ngoài xấu xí trần trụi lộ ra ngoài, y cũng theo đó
mà xóa đi một chút hi vọng xa vời dưới đáy lòng ngay cả y cũng chưa từng nhận ra với Đào Bách Khả.
Đào Bách Khả không rảnh nhìn vẻ mặt
lòng như tro tàn của y, ba người ở đây ai gã cũng muốn giết nhưng đều
không thể động đến được. Trên phương diện nghiên cứu sinh vật học và
khoa học tự nhiên ngay cả Ân Phi cũng không sánh được với thiên phú của
Ân Hách, nghiên cứu về đa dị năng và thuốc tiến hóa lần hai không thể
mất đi sự giúp sức của y.
Nếu như không phải trước đây Ân Hách
phát hiện sơ hở có lẽ gã vẫn sẽ tiếp tục sắm vai người yêu si tình ép
hết giá trị lợi dụng của Ân Hách.
Chuột bạch nắm giữ kho máu Tiêu Tê cũng không chết được, mà thằng nhóc không rõ lai lịch này lại là nhược điểm của Tiêu Tê.
Bốn người lúc trước đuổi giết Tây Tư Diên và Thẩm Trạch Đồng chỉ về có hai, gã đàn ông cầm đầu phục mệnh nói: "Thuộc hạ làm việc không tốt để chúng chạy thoát, lão Cửu và lão Bát cũng gãy trong tay chúng, một người
trong đó không rõ năng lực từ đầu đến cuối đều đội mũ áo che kín mặt,
tên còn lại ít ra cũng là song dị năng sức mạnh và tốc độ."
"...
Thì sao?" Đào Bách Khả lạnh giọng hỏi ngược lại, gã khinh thường liếc
mắt nhìn hai người rồi vẫy tay để họ quay về vị trí cũ, "Quả nhiên nhân
tạo so ra vẫn kém trời sinh?"
Nhiệm vụ thất bại nên sắc mặt hai
người vô cùng khó coi, cũng không dám tỏ thái độ giống như cấp trên chỉ
đành thuận theo đứng phía sau Đào Bách Khả.
Bên gáy Lâm Hổ để lại vết năm ngón tay, mạch máu dưới lớp da thịt trắng nõn vỡ tan khiến chỗ
máu bầm trông rất kinh dị, ngay cả hít thở kéo theo cơ bắp căng lên cũng đau đớn vô cùng, Tiêu Tê bình tĩnh nhìn nó rồi yên lặng cúi đầu.
Hắn ngoan ngoãn tỏ thái độ hợp tác như vậy không phải thứ Đào Bách Khả muốn cũng khiến gã hoàn toàn thất vọng, dù sao cũng đã gắn bó trong cùng đơn vị nhiều năm lại được giao cho chức vị đội trưởng đội 1 đội 2, trên
dưới toàn quân đều biết đội trưởng đội hai - đội xung kích rất "thức
thời", lúc đánh thắng thì dữ như sói lúc không đánh được thì lập tức đầu hàng, thực tế Đào Bách Khả càng hy vọng Tiêu Tê có thể không biết điều
liều chết ngoan cố chống trả một phen để gã có thể tận hứng, cuối cùng
một cước đạp cái tên hung thủ giết người này ra bã.
"Lo lắng làm
gì, nên tiễn các người lên đường rồi." Đào Bách Khả khom lưng dùng rèm
cửa sổ lau đi vết bẩn trên giày dẫn đầu đẩy cửa phòng đi lên tầng, Tiêu
Tê bị người khác bịt mắt đẩy về phía trước suýt nữa vấp phải cầu thang.
"... Anh Tiêu Tê." Lâm Hổ cũng bị che mắt, nó hốt hoảng gọi tên Tiêu Tê theo bản năng giãy dụa. Tiếng của cái tát giòn giã lập tức vang lên trong
phòng, từ tiếng động có thể nghe ra dùng sức mạnh bao nhiêu, có lẽ chúng đã dồn hết sự tức giận khi để xổng mất đồng bọn của họ lên người Mèo
Con, xuống tay không lưu tình chút nào. Ân Hách thấy nửa khuôn mặt của
Lâm Hổ nhanh chóng sưng lên tức giận mắng: "Các người bắt nạt trẻ con
làm cái gì!"
Trước đây khi còn ở bên Đào Bách Khả y cũng chướng
mắt những tên hầu cận này, vì tư lợi mà hấp tấp, nhưng Đào Bách Khả luôn khuyên nhủ những người này là anh em sống chết gã gặp được trên đường
trốn chạy lúc tận thế, một vài kẻ trông như ăn cướp nhưng đều không phải là người xấu, trong thời buổi zombie đầy đường này không hung tàn một
chút thì không sống được. Ân Hách yêu đương đến mụ mị đầu óc nên tin
chuyện vớ vẩn của gã, lúc này y chỉ thấy mình quá đỗi dại dột.
Lũ người kia chính là chó Đào Bách Khả nuôi, ưu điểm duy nhất chính là
nghe lời chủ, gã bảo cắn người nào chúng sẽ cắn người đó, đạo đức và
tính cách không dám khen tặng.
"Trẻ con? Nuôi tốt đấy, da mỏng
thịt mềm, đúng lúc cho nó cảm nhận chút tàn khốc thời tận thế." Một gã
đàn ông cười đùa che kín mắt Ân Hách, còn dùng chân đạp lên bụng y, "Đi
mau!"
Chân Ân Hách mềm nhũn trực tiếp ngã quỵ xuống đất, cơn đau
do gãy xương từ đùi xộc thẳng lên đầu, y nhớ kẻ đá mình có dị năng khứu
giác tiến hóa lần hai nhưng có thể một cước đá gãy xương đùi nhất định
là gã đã tiêm thuốc đa dị năng tiến hóa thêm dị năng mới. Nỗi đau xé
rách tim gan khiến cho hai mắt y lập tức trào nước mắt, trong khoảnh
khắc ngắn ngủi đau đến đầu óc trốn rỗng.
Người có thể an ủi y khi khóc khi buồn đã không còn nữa, Ân Hách ôm chân hít sâu rồi thở dài một hơi, run rẩy nói: "Anh đá gãy chân tôi rồi."
Đào Bách Khả nghe
được câu này nhíu mày lườm gã đàn ông kia, "Không có việc gì mày đá vào
chân y làm gì, lúc nữa mày định ôm y về à?" Tên thuộc hạ nghe vậy lập
tức cứng người, hối hận nói xin lỗi: "Vừa rồi tôi không khống chế được
độ mạnh yếu..."
Nhưng Đào Bách Khả cũng chỉ là ngại Ân Hách không thể tự đi kéo theo phiền phức, gã không có bao nhiêu cảm giác với việc y bị thương, chỉ cần y không chết, đầu óc còn dùng được, tay vẫn có thể
cầm ống nghiệm mất nửa người dưới đã sao?
Gã đàn ông bị phê bình
nên tâm trạng rất xấu, gã cùng tên còn lại túm cánh tay Ân Hách trực
tiếp xách y đi, trong lúc đó rất nhiều lần đụng tới cái chân bị thương
khiến Ân Hách lúc ngồi xuống đã chảy đầy mồ hôi, đau đến sắc mặt trắng
bệch, môi bị cắn nát bét.
Tiêu Tê vẫn ngoan ngoãn hợp tác lại
không bị chút tổn hại nào, gió rét gào thét và mưa rơi trên mặt thông
báo họ đã lên đến tầng cao nhất, hắn phán đoán có lẽ sẽ rời đi bằng
đường hàng không nhưng bên tai lại không nghe thấy tiếng cánh quạt trực
thăng.
Đợi đến khi vào trong máy bay Tiêu Tê cũng phải líu lưỡi
khi nghĩ đến Đào Bách Khả lại phải dùng đến máy bay chiến đấu để tới đón họ. Đeo bịt mắt một là phòng ngừa họ chạy trốn, mục đích tiếp theo vì
không muốn bại lộ, khả năng lộ liễu đưa về khu an toàn Tây Dương là
không lớn, lén lút đưa họ về cũng không quá thực tế, hiệp hội chiến đội
Tây Dương không phải kẻ ngu.
Nếu vậy có lẽ họ sẽ được đưa đến căn cứ tư nhân của Đào Bách Khả, đất đai mịt mờ, trong vòng mấy canh giờ
trời nam đất bắc, có đưa người ta đến Nam Cực cũng không thành vấn đề.
Nhưng Đào Bách Khả đã có lộ trình từ trước là tiến hành giao lưu nghiên
cứu với khu an toàn Tây Dương, bên cạnh gã nhất định phải dẫn theo một
đống nhà nghiên cứu, gã không có khả năng chơi trò mất tích đưa họ đến
một nơi rất xa, sao có thể nguyên liệu quý giá như thế này chạy lung
tung khắp nơi khoe khoang lãng phí.
Nhưng có suy đoán gần khu an
toàn Tây Dương cũng không được tích sự gì, chỉ cần giấu hắn vào một khe
núi Tây Tư Diên có liều mạng cả đời cũng không tìm được, bên cạnh Đào
Bách Khả có rất nhiều người tiến hóa lần hai muốn theo dõi là việc vô
cùng khó.
Tiêu Tê đang nghĩ ngợi bỗng nhận thấy máy bay rung lên, bọn họ đã hạ cánh xuống mặt đất, cửa tự động mở ra khiến gió lạnh và
nước mưa văng hết lên người. Hắn được đưa về phía trước, Lâm Hổ hốt
hoảng kêu vài tiếng rồi bị hùng hùng hổ hổ đưa đi xa, Ân Hách đã tỉnh
táo lại nặng nề rời đi theo chỉ định.
Mùi phi thường ẩm ướt, Tiêu Tê suy đoán mình được đưa xuống một tầng hầm ngầm, tiếng cửa khóa tự
động vang lên phía sau, người ra vào nơi này không phát ra bất kỳ âm
thanh gì, thỉnh thoảng có tiếng chuột và côn trùng vang lên, rất nhỏ như là ảo giác.
Tiêu Tê bị che mắt không hề thấy được ánh sáng, hắn
giả vờ không nhìn thấy gì nhanh chóng xem qua các ngõ ngách trong phòng
giam, nhạy bén nhận ra sự tồn tại của máy theo dõi, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn làm người mù lần mò tìm được giường ngồi xuống, co chân đặt cằm
lên đầu gối.
Hiện nay Lâm Hổ ở trong tay Đào Bách Khả, Khỉ Ốm và
Lưu Huy không biết đã bị lộ chưa, tuy hắn có thể dễ dàng bẻ song sắt
nhưng chỉ có thể chịu khổ một chút lẳng lặng chờ đợi.
Hắn vốn
tưởng rằng Đào Bách Khả không kịp chờ đợi lập tức lấy máu cắt thịt mình
làm thí nghiệm nhưng ba ngày tiếp theo Đào Bách Khả chưa từng xuất hiện, người bên dưới gã cũng không tới, chỉ có một người tới thay nước cho
hắn.
Đồng hồ đeo tay sớm bị lấy đi chứ đừng nói tới súng lục và
dao găm, cái làm Tiêu Tê tiếc nhất là giấy gói kẹo Tây Tư Diên tặng hắn
vẫn luôn giữ gìn đến tận bây giờ. Cuối cùng thời gian đối với hắn dần
trở nên mơ hồ, hắn giống như bốn tuần trước ngủ dậy, dậy rồi vẫn không
khác gì, cái khó nhịn nhất vẫn là bụng đói, ngay cả nói chuyện cũng phải gắng sức. Tiêu Tê lười biếng tựa lên tường xé ra đôi môi dính liền vào
nhau nói chuyện với người đến đưa nước: "Này, mấy giờ rồi?"
Người tới liếc mắt một cái, buông nước trong tay rồi nhanh chóng rời đi, Tiêu Tê phía sau hắn ta khẽ cười, "Trốn cái gì mà trốn, tôi cũng đâu ăn thịt anh..."
Không biết qua bao lâu người nọ lại tới, vẫn là đổ nước
vào trong cốc, không nhiều không ít, ngay cả suy nghĩ cho thêm một chút
cũng không có. Tiêu Tê nhẹ nhàng mở mắt ra, vẫn hỏi vấn đề kia: "Mấy giờ rồi?"
Không trả lời, chờ đến khi hắn lặp lại câu hỏi này lần thứ ba một giọng nam quen thuộc vang lên trả lời: "Tám rưỡi sáng, đội
trưởng Tiêu cũng nên thức dậy rồi."
Tiêu Tê hừ một tiếng chậm rãi ngồi dậy từ cái giường gỗ cứng rắn, "Đội trưởng Đào... Ngọn gió nào
thổi mày tới..." Khóa nhà lao cuối cùng cũng được mở ra, hai tên đàn ông từ hai bên nhấc Tiêu Tê lên, bạo lực lôi hắn xuống đất, "Tự tao làm
được... Thôi, chúng mày kéo tao cũng tốt, tiết kiệm sức lực."
Đào Bách Khả lại muốn xem Tiêu Tê có thể thờ ơ đến bao giờ, người của gã
đưa Tiêu Tê tới phòng thí nghiệm trực tiếp đem trói người lên bàn mổ.
Lưng Tiêu Tê đập lên giường, cau mày nói: "Nhẹ thôi, muốn tao chết à?" Đào
Bách Khả không nghe xong đã đấm một quyền lên bụng Tiêu Tê, thấy hắn đau đớn gập người lại như con tôm gã mới hài lòng ngồi xuống cái ghế bên
cạnh, phất tay cho một đám mặc đồng phục nghiên cứu bên cạnh hành động.
Lập tức có nhân viên đeo khẩu trang kín mũi miệng đeo găng tay cao su mặc
quần áo giải phẫu tiến lên bôi dung dịch khử trùng, buộc chặt cánh tay
của hắn, sau đó chọc kim tiêm vào trong tĩnh mạch.
Vây quanh Đào
Bách Khả ngoại trừ thuộc hạ còn có sáu người mặc quần áo bác sĩ, tuy đều đeo khẩu trang che kín mũi miệng nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra là bốn người
Trung Quốc, ba nam một nữ, hai người khác một nam một nữ đều là người
nước ngoài mắt xanh tóc xoăn vàng đứng ở bên cạnh. Toàn bộ quá trình hai người đều giao lưu bằng ngoại ngữ, chắc là không biết tiếng Trung, Tiêu Tê chẳng hiểu câu nào không biết là tiếng nước nào ở phương Tây.
Lại còn theo mốt đông tây kết hợp...
Cảm giác máu chảy trôi không hề tốt chút nào, sắc mặt Tiêu Tê vốn đã kém,
sau khi rót đầy ba túi máu tay chân hắn càng thêm lạnh như băng tựa đầu
lên thành giường khép mắt.
Sau khi chảy cả lít máu cuối cùng Đào
Bách Khả cũng tha cho Tiêu Tê, gã cho người cởi trói, còn tốt bụng cho
người đưa thức ăn tới. Tiêu Tê đầu váng mắt hoa giương mắt đã thấy một
bát cháo đường đỏ táo đỏ đậu đỏ hạt lạc, rõ là định nuôi hắn như bò để
vắt máu.
"Tao run tay." Tiêu Tê suy yếu nhắm mắt lại, chỉ mở đôi
môi tái nhợt ra nói chuyện cũng đã tiêu hao hết sức. Ngày thường khuôn
mặt đẹp trai của hắn mang theo chút kiêu ngạo, lúc này ba ngày chưa ăn
cơm lại còn bị rút một lượng máu lớn nên khuôn mặt hắn lộ ra mấy phần mỹ nhân ốm yếu, rất khó có người phụ nữ nào có thể không động tâm trước
khuôn mặt này, đàn ông hơi mềm lòng cũng sẽ vì hắn mà hít thở không
thông.
Chỉ tiếc Đào Bách Khả bất vi sở động vẻ mặt thiếu kiên
nhẫn, hẳn là một kẻ kiên định, thẳng đến không thể thẳng hơn. Gã chẳng
thèm nhìn dáng vẻ ốm yếu bệnh tật của Tiêu Tê, "Không ăn thì đổ."
"Đừng, tao muốn ăn, nhưng thật sự không có sức." Tiêu Tê giật nhẹ khóe miệng,
lộ ra nụ cười miễn cưỡng bất lực, "Không thể tìm người đút cho tao à?"
Đào Bách Khả ánh mắt tối tăm, gã tiến lên một bước lại gần Tiêu Tê cúi
người xuống thì thầm bên tai hắn: "Mày nên thấy may mắn vì còn sống...
Ngoan ngoãng cụp đuôi rúc trong góc nhà, ít nói mấy câu nhảm nhí vô dụng đi."
"Có lý... Dù sao tao vẫn còn sống, nhưng có vài người đã
chết từ lâu rồi." Bản lĩnh tạt nước lạnh cho người khác của Tiêu Tê đúng là thuần thục, hắn chưa dứt lời Đào Bách Khả bị hắn công kích đã tức
giận đến chết đi sống lại, "Ân Phi... mày hại chết cô ấy, mày dám hại
chết cô ấy, tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết!!"