Đã hai ngày trôi qua kể từ khi Hàn Kỳ tỉnh lại, Gia Hân luôn túc trực
bên cạnh chăm sóc, còn cha Hàn Kỳ biến mất từ hôm đó đến nay chưa có
thấy mặt.Hôm nay là ngày Hàn Kỳ xuất viện cô đang chờ bác sĩ kiểm tra
lần cuối trước khi ra về. Gia Hân đi làm thủ tục rồi trong phòng bệnh
chỉ còn lại mình Hàn Kỳ. Tiếng giày lộp cộp vang lên bác sĩ cầm tập hồ
sơ bệnh án bước vào tiến hành xem xét, gỡ băng quấn đầu cho Hàn Kỳ. Theo sau đó là bóng dáng thân quen vài ngày nay luôn ở cạnh Hàn Kỳ.-" mọi
thứ đã ổn thỏa có thể xuất viện ".
-" cám ơn bác sĩ".
Hàn
Kỳ vui vẻ cảm ơn vị bác sĩ già kia mấy ngày nay ở lì trong cái phòng
bệnh này khiến Hàn Kỳ chán chết đi được cuối cùng cũng có thể tự do bay
nhảy.
Hai người Hàn Kỳ và Gia Hân đứng ở trước cổng bệnh viện từ
đằng xa một chiếc xe Mercedes G63 đen nhám chạy lại dừng trước mặt hai
người. Tài xế từ trên xe bước xuống xách đồ lên cóp xe mở cửa cho hai cô chủ của mình.Yên vị bên trong xe Hàn Kỳ quay mặt ra cửa kính ngắm nhìn
thành phố phồn hoa, phát triển, trăm nghìn toà nhà cao tầng chọc trời,
giao thông tiên tiến đường phố rộng rãi tấp nập xe cộ. Thành phố này sầm uất chẳng khác gì Los Angeles thứ 2 cả nhưng có điều đường xá ở đây
khác quá. Gia Hân bộ mặt lạnh tanh hơi thở toả hàn khí lan ra xung quanh thầm nghĩ " bộ ghét mình lắm hay gì mà toàn nhìn ra ngoài lộ không"
nhưng chẳng ảnh hưởng đến Hàn Kỳ đang ngắm cảnh, cô đường đường là một
sát thủ bật SSS đó chút này nhằm nhò gì.
-" nhà ở đâu".
Một câu hỏi không đầu không đuôi rất là khó chịu cho người nghe Gia Hân
cũng không ngoại lệ nhưng theo trách nhiệm vẫn phải trả lời.
-" ở khu dân cư A thành phố X ".
-" ừm".
Hàn Kỳ vẫn như cũ chống cằm nhìn ra đường phố đang tuột lại phía sau, không đối hoài tới Gia Hân. Trong xe lại trở lại mảnh yên tĩnh chỉ nghe tiếng hít thở. Băng qua bao con đường chiếc xe rẽ vào một ngã ba nơi này
quang cảnh khác xa thành phố ồn ào ngoài kia , xung quanh cây cảnh xanh
tươi không khí trong lành hơn hẳn, nhiều toà nhà biệt thự nằm nối tiếp
nhau một khoảng xa. Chiếc xe dừng lại trước một cổng biệt thự to đùng,
tài xế đưa thẻ cho máy quét ngay lập tức cổng lớn mở ra chiếc xe tiếp
tục tiến vào trong sân.
Bước xuống xe trước mặt Hàn Kỳ đây là
biệt thự 2 tầng 1 chệt to đùng 300m2 chỉ tính diện tích mặt sàn, được
thiết kế theo kiểu hiện đại tối giản. Phía trong nhà chạy ra hai nhân
ảnh trung niên tầm 50-55 tuổi một nữ một nam, nét mặt phúc hậu vui cười
chào hỏi Hàn Kỳ.-" chào mừng cô chủ đã trở về".
Hàn Kỳ không biết phải xưng hô làm sao đưa mắt nhìn Gia Hân.
-" đây là vợ chồng họ Phạm ở đây giúp việc, ông Phạm chăm sóc sân vườn còn bà Phạm đây lo việc bếp nút".
-" chào hai bác".
Hàn Kỳ nghe Gia Hân giới thiệu xong quay sang chào hỏi họ. Biểu hiện của Hàn Kỳ làm ông bà Phạm khó hiểu.
Hàn Kỳ bỏ đi vào, Gia Hân cũng đi theo sau mặt không cảm xúc bỏ lại một câu cho ông bà Phạm.
-" cô ấy tạm thời mất trí nhớ"
Hai ông bà già nhìn nhau lắc đầu thở dài tiếp tục công việc dở dang.
Gia Hân dẫn Hàn Kỳ vào phòng cô rồi rời đi, phòng Hàn Kỳ nằm ở lầu 3 mở cửa bước vào căn phòng rộng rãi màu chủ đạo trắng xanh dương đúng là cái
màu Hàn Kỳ thích . Mở tủ đồ tìm một bộ quần áo thoải mái bận, " ôi trời
toàn là váy đầm màu hồng" lục banh cái tủ mới tìm được một cái áo thun
và quần short mệt chết cô rồi.
Tắm xong thân thể thoải mái hẳn ra Hàn Kỳ phi lên giường đánh một giấc.
Trong mơ hiện lên khung cảnh mờ ảo bóng hình mảnh mai ôm một đứa bé dỗ
dành thủ thỉ điều gì đó mà cô không nghe được, tiếp theo là lễ đường
người phụ nữ nắm tay người đàn ông bước vào, khung cảnh lại chuyển sang
sinh nhật đứa bé nó được người phụ nữ đó tặng hộp gỗ nhỏ to hơn bàn tay
một chút, lại chuyển sang một khung cảnh nữa người phụ nữ đang trên
đường lái xe không biết từ đâu một chiếc xe tải lao vào cứ va chạm mạnh
làm chiếc xe hơi bị móp đầu máu me chảy ra lên láng. Sự việc diễn ra
trước mặt Hàn Kỳ muốn chạy lại chiếc xe gặp nạn đó nhưng chạy mãi mà
chẳng thể đến. Hàn Kỳ nằm trên giường tay quơ loạn xạ tung mền gối rớt
xuống đất, tim cô quặng đau nước mắt trào ra ướt cả gối. Gương mặt đau
khổ tột cùng như đánh mất thứ gì đó quan trọng.
-" không...đừng...".
Hàn Kỳ giật mình bậc dậy tỉnh giấc hoá ra là chiêm bao, nhưng nó rất chân
thật giống như sự việc đã từng diễn ra vậy. Giọt nước mắt nhiễu xuống
Hàn Kỳ vội đưa tay lên lau đi. Mồ hôi nhễ nhãi khắp trán , Hàn Kỳ vào
toilet rửa sạch mặt cho tỉnh táo." Cái hộp" như có điều gì đó thôi thúc
Hàn Kỳ phải tìm cho bằng được cái hộp. Cô chạy ra lục tìm mọi ngóc ngách trong phòng từ bàn học, giường ngủ, kệ sách, tủ đầu giường vẫn không
thấy, cô lục mấy ngăn kéo phía dưới tủ quần áo quả nhiên là ở đây.