Đám quái vật cứ như nấm mọc sau mưa nối tiếp nhau chẳng biết mệt mỏi tới tấp chạy lại, từng bước dồn Tuấn Kiệt về phía hàng song sắt. Mà giờ
này, hàng song sắt đó đã bị Lê Minh dẫn điện vào. Dòng điện cao thế chạy qua những song sắt phóng tia lửa lập loè, phát ra tiếng kêu rẹt rẹt
kinh người.
Đám quái vật hưng phấn gầm gừ không ngừng áp sát, máu loãng hòa cùng rớt rãi của bọn chúng chảy thành từng dòng tạo ra những
mảng ướt trước bộ ngực gớm ghiếc.
Dưới áp lực dồn ép từ bốn xung
quanh. Năng lực khống chế của Tuấn Kiệt đang yếu dần, tinh thần cũng gần như bị suy kiệt. Anh cảm thấy sắp phải trải qua một trận cận chiến cam
go nữa, đáy lòng bắt đầu nổi lên sự lo lắng.
Cơ thể Tuấn Kiệt hơi loạng choạng phải chống tay vào tường để lấy hơi vài lần.
Lê Minh đắc ý cười vang: “9001, mày cũng chỉ là một bản sao do tao tạo nên, sinh tử chưa bao giờ do mày quyết định.”
Nói rồi ông ta cười ngặt nghẽo.
“Thế nên mới có câu làm người đừng nên chủ quan coi thường người khác.” Tuấn Kiệt vừa dứt lời, đột nhiên tất cả đám quái vật trước mặt đều bị bất
động sau đó ngã lăn ra, ánh điện chớp nháy lên vài cái rồi vụt tắt. Vài
giây sau khi ánh sáng trở lại, cũng là lúc anh xuất hiện trước mặt Lê
Minh, giọng nói ma mị cất lên: “Ui trời, tôi lại quên mất tiêu, ngài
giáo sư giờ đâu còn là người nữa!”
Cảnh tượng vừa diễn ra làm cho toàn thân Lê Minh run lẩy bẩy, hình ảnh Tuấn Kiệt ở ngay đối diện đang
phóng ra loại uy áp tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, từng chút ăn mòn linh hồn
ông ta, khiến cho phản ứng của ông ta nhất thời ngừng trệ. Mọi thứ đều
giống như tình tiết kinh dị trong một cảnh phim điện ảnh bị bấm nút tua
chậm.
Mới giây trước nơi này còn ầm ầm khí thế chiến đấu, giây
sau chợt im lặng như tờ, đội quân quái vật thiện chiến của ông ta đã dứt khoát kéo nhau về chầu trời hết lượt, bỏ mặc lại một mình ông ta đối
mặt với nỗi sợ hãi kinh khủng đang bò lên giày vò linh hồn này.
Chẳng lẽ như vậy là kết thúc hay sao?
Lý tưởng của ông ta, tương lại rực rỡ đều sẽ không còn?
Chả có nhẽ, ông ta lại thua bởi một tên quái vật?
Không được!
Tại sao Tuấn Kiệt có thể thoát khỏi khống chế của ông ta?
Lê minh khong cam lòng gầm lên một tiếng thoát khỏi uy áp tinh thần của
Tuấn Kiệt sau đó vung quyền lao tới bổ một chưởng hiểm độc nhắm vào ngực anh.
Tuấn Kiệt nhẹ nhàng nghiêng người né tránh. Ông ta điên
cuồng nhào lại, anh né tiếp, lặp đi lặp lại, không hề đánh trả bất cứ
một đòn tấn công nào. Hai người một đuổi một tránh quẩn quanh khắp nơi
dưới tầng hầm. Nơi nào bọn họ đi qua, mọi thứ đều bị phá hủy.
Lúc đánh lên tới bên trên viện nghiên cứu, Lê Minh nhìn lại tàn tích do
mình gây ra liền thực sự muốn phát điên. Hai người đứng ở giữa sảnh
viện, ông ta hằn học nhìn Tuấn Kiệt. Thân thủ yêu nghiệt của anh, còn có ánh mắt trầm lặng đó, đột nhiên khiến cho Lê Minh nảy sinh một nỗi sợ
hãi từ tận sâu nơi đáy lòng, đồng thời ông ta lại rất tò mò muốn biết
rốt cuộc anh đã tiến hóa ra sao, khả năng hiện tại đã đạt đến cấp độ nào mà có thể làm được như vậy?
Thế nên càng muốn bắt lại anh.
Cơ mà bắt không nổi.
Lại càng thêm nóng vội.
Ông ta hồi tưởng lại hiện trường đẫm máu bên dưới kia thêm lần nữa, nếu đổi lại là mình, chắc chắn ông ta không thể nào làm ra được như vậy. Tuấn
Kiệt trong suy nghĩ của Lê Minh chính là một quân cờ tướng có sức mạnh
một địch một nghìn, có được anh coi như có cả một quân đoàn.
Nhất định không thể bỏ lỡ.
Chỉ cần Tuấn Kiệt chịu hợp tác, ông ta sẽ nhân bản ra hàng loạt các mã gen
tương tự, từ đây sẽ có một đội quân tinh nhuệ hàng đầu được chào đời.
Nhưng với tình trạng hiện tại của ông ta, làm sao để lấy được quân cờ này về tay?
Ý nghĩ này vừa mới hiện lên trong đầu, Lê Minh liền nhận ra là mình đã
quá nóng vội. Vậy nên ông ta cúi mình nhún nhường: “Tuấn Kiệt, hôm nay
tao tha cho mày, mau đi đi, tao sẽ coi như mọi chuyện chỉ là một hiểu
lầm nho nhỏ. Còn nếu như mày muốn chết thì cứ ở lại.”
Lê Minh giả bộ như đại lượng thả cho Tuấn Kiệt đi trước, nhưng thực ra nếu anh
không đi mà vẫn cứ cố tình ở lại, ông ta cũng không biết phải tiếp tục
ứng đối ra sao.
Cả hai đều đang muốn một bậc thang để đi xuống.
Tuấn Kiệt nhếch miệng cười: “Được, vậy hẹn gặp lại ngài sau nhé!”
Nói rồi anh cũng lập tức rời khỏi. Cả cơ thể bởi vì sử dụng quá nhiều sức
mạnh nên lảo đảo mất sức, từng bước đi trở lại biệt thự sau núi.
Đường phố xung quanh anh biết bao hỗn loạn cũng không khiến anh chú ý, người
dân chạy loạn khắp nơi, rồi lực lượng quân đội tới hợp lực tiêu diệt
từng nhóm quái vật. Tuấn Kiệt cứ như con rối cứng ngắc bước đi.
Lê Minh đứng thẫn thờ nhìn con mồi vụt mất, lúc lâu mới dần dần trở lại bộ dáng bình thản.
Ông ta chậm rãi rút điện thoại ra gọi đi một cuộc.
"Tôi vẫn đang ở viện nghiên cứu. Sao chứ?"
Không biết người kia nói gì, trong lồng ngực Lê Minh đột nhiên xuất hiện một
cỗ hàn ý lạnh lẽo gần như có thể đóng băng cả người. Mọi chuyện đều đang lệch khỏi quỹ đạo, ông ta đã bị mất quyền khống chế rất nhiều người.
"Anh, anh…" Lê Minh chán nản than nhẹ. "Không cần nói nữa! Nhớ kỹ, hôm nay
các người phản bội lại tôi, ngày sau thì đừng có mà quỳ gối van xin tôi, cho dù có liếm mũi giày cũng không được.”