Khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ của Diệp Khuynh Ngữ hơi căng thẳng, giả bộ tức
giận, “Chúng ta lâu như vậy không gặp nhau, không muốn nói chuyện với tớ nhiều hơn sao?” Sau đó, nhìn xuống lồng ấp mà Ôn Nguyễn đang cầm trong
tay. "Mang cho tớ ăn cái gì?"
Ôn Nguyễn biết Diệp Khuynh Ngữ đã ăn bánh bao, cô cười nói: "Mang cho cậu ấy."
Diệp Khuynh Ngữ gần như phát điên lên với Ôn Nguyễn.
Nếu Hoắc Hàn Niên thật sự phản bội cô, để cô nhìn thấy thân phận thật sự của anh thì quả là một chuyện tốt!
Có rất nhiều người nên không dễ dàng tìm được Hoắc Hàn Niên.
Ôn Nguyễn và Diệp Khuynh Ngữ lướt qua trong đám đông, có rất nhiều đôi trẻ, họ ôm hôn.
Diệp Khuynh Ngữ che mắt lại, "Cậu độc thân như tớ không nên tới đây a!"
Ôn Nguyễn cười không nói gì.
Hai người tìm kiếm gần nửa tiếng đồng hồ, ở góc Quảng trường năm mới nhìn thấy một bóng người cao lớn nghiêm nghị.
Ôn Nguyễn chuẩn bị tiến về phía anh với chiếc lồng ấp trên tay.
Nhưng mới đi được vài bước, đã bị một bóng dáng mảnh khảnh phủ đầu.
Cô gái để tóc xoăn dài ngang lưng, mặc áo khoác hoa mai, gương mặt trang điểm thanh tú, trông gọn gàng và xinh đẹp.
Cô mua xiên que về, lấy một cái, hơi nhón người đưa vào môi mỏng của Hoắc Hàn Niên.
Ôn Nguyễn thấy vậy, Hoắc Hàn Niên cụp mắt cười nhìn cô gái.
Trong đôi mắt đen của anh, có một dấu vết dịu dàng, như thể chỉ có một cô gái tồn tại.
Ôn Nguyễn trở nên lạnh toát cả người, như rơi xuống vực sâu.
Trên thực tế, rất lâu trước khi cô đến, cô có thể mơ hồ đoán được điều gì đó.
Tuy nhiên, tận mắt chứng kiến
thì lại khác!
Cô nhìn hai người đứng gần nhau nói chuyện, liền thấy Hoắc Hàn Niên đưa tay ra, ôm cô gái vào lòng.
Đầu óc Ôn Nguyễn rối ren.
Anh là đang diễn trò cho cô nhìn sao?
Có phải hay không, cô cảm thấy cách này rất đau!
Diệp Khuynh Ngữ nhìn Ôn Nguyễn vẻ mặt kinh ngạc, nhẹ nắm lấy cánh tay của cô.
"Nguyễn Nguyễn, cậu nhìn thấy rồi, liền quên cậu ta đi! Trên đời này con trai tốt không thiếu? Hơn nữa cậu xuất sắc như vậy!"
"Chúng ta trở về đi!"
Ôn Nguyễn dường như không nghe thấy Diệp Khuynh Ngữ nói gì, cô chớp chớp
đôi mắt sưng tấy và nhức nhối, "Ngữ nhi, lên xe đợi tớ trước."
"Nguyễn Nguyễn..."
"Có một số điều tớ muốn nói rõ với anh ấy."
Mặc kệ là nguyên nhân gì!?
Cô không thích dây dưa dài dòng, cũng không thích dây dưa không rõ.
Nói rõ ràng cũng tốt, liền chấm dứt!
...
Ngay từ lúc Ôn Nguyễn đứng cách đó không xa nhìn anh, Hoắc Hàn Niên đã phát hiện ra sự hiện diện của cô.
Hôm nay, cô mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đỏ, một chiếc quần legging đen, đội mũ len trên đầu, mái tóc đen dài buông xõa ngang vai, mảnh mai và
duyên dáng.
Anh không thể nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt cô,
nhưng cách cô nhìn chằm chằm vào anh thật chặt có thể khiến anh cảm thấy tâm trạng của cô thay đổi.
Khóe mắt, Hoắc Hàn Niên liếc nhìn một tòa nhà đối diện Quảng trường Năm Mới.
Anh không nhìn thấy điều gì khác lạ ở phía đối diện, nhưng theo trực giác
của anh, có người đang nhìn chằm chằm vào anh một cách bí mật.
Hoắc Hàn Niên nhắm nghiền đôi mắt đỏ hoe, ở trước mặt Ôn Nguyễn, ôm người phụ nữ bên cạnh vào lòng.
Nhưng đến gần, đầu của người phụ nữ không thực sự tựa vào vai anh.
Khi Hoắc Hàn Niên nhìn Ôn Nguyễn lần nữa, cô đã không còn ở trong đám người nữa.
Trái tim của Hoắc Hàn Niên dường như trống rỗng.
...
Sau khi bắn pháo hoa ở Quảng trường năm mới, Hoắc Hàn Niên tiễn người phụ nữ về, anh trở về căn hộ thuê của mình.
Thay vì đi thang máy, anh đi cầu thang bộ.
Anh đã không ngủ trong hai đêm liên tiếp, và sau khi leo lên cầu thang, cơ thể anh cảm thấy kiệt sức và yếu ớt.
Đẩy cửa an ninh ra, cúi đầu nhẹ đi về phía căn hộ.
Khi đến gần căn hộ, anh dường như có một điềm báo trước, đôi mắt đen của anh nhướng lên sắc lẹm.
Thân hình cao lớn đột ngột đông cứng lại.
Trước cửa căn hộ, một bóng người mảnh mai ngồi xổm.
Cô đặt hai tay ôm đầu gối, mặt vùi trong cánh tay, và từ góc độ của anh, chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũ lông bông.
Bàn tay to trong túi quần của Hoắc Hàn Niên bị nắm chặt thành nắm đấm, quai hàm mỏng manh mà căng thẳng.
Đột nhiên, không biết phải làm gì với cô!
Cô gái ngốc nghếch!
Sau khi bị anh làm tổn thương nặng nề, cô không nên tránh xa anh ra sao?
Không biết sau bao lâu, vừa lúc Hoắc Hàn Niên định quay người rời đi, Ôn
Nguyễn chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt nai trong veo hơi đỏ nhìn thiếu niên
đứng cách đó không xa, cô nhếch lên khóe môi, "Anh, anh về rồi!"