Diệp Khuynh Ngữ không nghe thấy Ôn Nguyễn nói gì, vừa hỏi lại cô, trong video có tiếng gõ cửa phòng ngủ của Ôn Nguyễn.
Quản gia vội vàng đẩy cửa vào, "Tiểu thư, không tốt rồi, lão phu nhân nôn ra máu."
Ôn Nguyễn siết chặt bàn tay nhỏ bé đang cầm điện thoại, nói với Diệp Khuynh Ngữ một tiếng rồi lại vội vàng cúp video.
“Có chuyện gì vậy?” Ôn Nguyễn hỏi quản gia khi bước xuống lầu.
"Lão phu nhân gần đây tâm tình không tốt, lại không có biểu hiện ra trước
mặt của đại tiểu thư, có liên quan đến chú của cô ở đế đô."
Ôn Nguyễn đã nhanh chóng đến căn phòng của bà ở tầng một.
Sau khi thấy Ôn Nguyễn vào, quản gia gọi Ôn Cẩm Chương.
Bà nội đang nằm trên giường, vừa rồi bà bị cảm, vừa cảm lạnh vừa ho.
"Ta không sao ... Ta đã nói với quản gia, bảo đừng nói với ai, có phải là
không nghe lời ta nữa ..." Bà nội Ôn ho khan một tiếng.
Ôn Nguyễn
vuốt ngực bà, rồi bắt mạch lại cho bà, nhẹ nhàng nói: "Bà ơi, gần đây bà hay bị tim đập nhanh, khó thở, mất ngủ, tâm trạng phiền muộn ho và nôn
ra máu? ...
Nghĩ đến bà đã chết vì đột quỵ ở kiếp trước, Ôn Nguyễn sợ rằng một ngày nào đó điều tương tự sẽ lặp lại trong tương lai.
Mấy ngày trước, bà thân thể còn tốt, nhưng không ngờ gần đây lại yếu như vậy.
Ôn Nguyễn vừa rồi đang tập trung vào việc học, y học, thiết kế thời trang
và quan hệ với Hoắc Hàn Niên nhưng lại không để ý đến sự bất thường của
bà nội, điều này khiến cô cảm thấy rất có lỗi.
Bà lắc lắc bàn tay trắng nõn thon thả của Ôn Nguyễn, ân cần nói: "Tiểu Kiều Kiều, bà không sao đâu, nhưng chú của cháu đang tức giận."
Ôn Nguyễn đã hoàn thành việc châm cứu cho bà và hướng dẫn quản gia đun sôi thuốc, tại thời điểm này, Ôn Cẩm Chương đã quay lại.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Ôn Cẩm Chương nắm lấy tay bà, bắt mạch cho bà.
Bà nội Ôn rút tay về, trên mặt đã khôi phục một chút thần sắc, "Nguyễn Nguyễn đã bắt mạch cho ta rồi."
Ôn Cẩm Chương gần đây đang cố gắng sửa chữa mối quan hệ giữa hai cha con
Ôn Nguyễn, trước kia ông không hiểu con gái mình nhưng thông qua chuyện
gần đây, ông phát hiện con gái về phương diện y học so với ông lại có
thiên phú hơn.
Ông vừa mừng vừa xấu hổ day dứt.
Nhẹ nhàng sờ sờ đầu Ôn Nguyễn, Ôn Cẩm Chương cảm thán nói: "Thì ra Nguyễn Nguyễn lại giỏi hơn cả ta."
Bà nội Ôn cười nói: "Đương nhiên, Tiểu Kiều Kiều của ta là giỏi nhất."
Ôn Nguyễn phát hiện ra rằng bà nội là một fan cuồng của cô, bất kể cô tốt hay xấu, bà là người luôn ủng hộ cô nhất!
Ôn Nguyễn rúc vào người bà, nhẹ giọng hỏi: "Bà ơi, chú có chuyện gì vậy, sao lại khiến bà tức giận như vậy?"
Nhiều năm qua, nhà chú ít khi đến Vân Thành, ngay trong ngày giỗ của ông nội
cũng chỉ có thiếm đến, hai anh trai và một em trai về.
Nhắc đến
con trai cả Ôn Kim Thành, bà nội Ôn vẻ mặt buồn bực, "Chú con đã ly hôn
với thiếm con, chỉ để lại anh cả Cảnh Đình ở công ty giúp chú con. Còn
thiếm con cùng anh hai Cảnh Diễm và em trai Cảnh Đệ điều bị đuổi ra
ngoài!"
"Ta làm cái gì ác, sao lại có thể sinh ra một tên nghiệt
trướng như vậy! Bây giờ cánh của nó cứng rồi, lại càng thêm lộng hành.
Gia đình tốt cũng phải tan thành từng mảnh!"
Ôn Cẩm Chương khẽ thở dài, "Mẹ, Anh cả vẫn còn ghét con."