Nhìn mọi người sắp lẽn xe rời đi, Tiếu Đồng ở bên cạnh Hỏa Phượng đột
nhiên phát hiện mình bắt đầu không biết theo ai, đoạn đường này đi cùng
Hỏa Phượng với người Nam Thiên, cô ta phát hiện vừa mới rời khỏi đã thấy cảm giác không nỡ. Tương lai phía trước chưa rõ ràng làm Tiếu Đồng lưu
luyến bầu không khí trong giờ phút này, có lẽ trong bầu không khí này cô ta có thế cảm nhận được dịu dàng cô ta chưa từng gặp phải.
Mình nên đi đâu giờ? Tiếu Đồng tự hỏi chính mình.
“Cô muốn đi đâu, cô có bạn bè ở Đài Nam không?” Hỏa Phượng hỏi.
“Không có! Tôi đến Đài Nam chỉ là muốn tìm một công việc ổn định, nhưng
mà giờ…” Bây giờ Tiểu Đồng không thế nói ra là có cảm giác gì, cô ta
thật sự hi vọng có thế đi cùng với Hỏa Phượng, cho dù bọn họ là bang xã
hội đen giết người không chớp mắt, nhưng ở trong đó cô ta lại cảm nhận
được ấm áp đã lâu chưa từng có.
“Nếu không thì đi theo chúng tôi đi, Tập đoàn Nam Thiên có rất nhiều vị
trí thích hợp với cô!” Hỏa Phượng nhấn mạnh hai chữ thích hợp, trong lời nói lại mang theo chút thâm sâu.
Nhưng Tiếu Đồng không cảm nhận được điểm này, một câu này của Hỏa Phượng làm Tiểu Đồng cảm thấy cực kì ngoài ý muốn, đồng thời cũng xen lần chút kinh ngạc và vui sướng.
“Thế nào?” Hỏa Phượng hỏi lại.
Tiếu Đồng cảm giác trong một giây đó trong lòng cô ta đang đấu tranh tâm lý mãnh liệt, có đi hay không, đi thì thế nào, không đi thì sau này
mình nên đi đâu. Nghĩtới cảnh ngộ mình gặp phải mấy năm gần đây, cô ta
phát hiện rất nhiều công việc mình làm trước kia đều liên quan với thế
giới ngầm, thật ra cô ta vẩn luôn sống trong thế giới ngầm, chỉ là cỏ ta quá nhỏ bé không chú ý tới thôi. Nghĩ tới đây, Tiếu Đồng hạ quyết tâm,
kiên định gật đầu.
“Được! Sau này chúng ta chính là chị em tốt!” Hỏa Phượng vui vẻ nói.
Hỏa Phượng kéo Tiếu Đồng đi tới trước chiếc Ferrari của mình, để Tiểu
Đồng ngồi vào ghế cạnh ghế lái, còn mình lái xe. Nhấn ga một cái,
Ferrari màu đỏ phi tới phía trước như một tia chớp
Có lẽ giống như Tiểu Đồng không biết sau khi vào Nam Thiên sẽ gặp phải
chuyện gì, Hỏa Phượng cũng không biết đưa Tiếu Đồng vào thế giới ngầm sẽ có ý nghĩa gì với mình. Nhưng Hỏa Phượng biết tương lai Tiểu Đồng nhất
định sẽ tạo ra một vùng trời riêng trong giới, đó là huy hoàng thuộc về
chính cô ta, Hỏa Phượng tin vào ánh mắt của mình!
“Đại ca, tôi sẽ báo cáo cho anh về một số chuyện của tập đoàn.” Lưu Minh Nghĩa ngồi trong xe sedan Lincoln với Tiêu Chấn Long nói. Lúc này Vương Quang Khải đang lái xe đúng lúc đưa kính cách âm trong xe lên, khiến
cho không gian Tiêu Chấn Long và Lưu Lưu Minh Nghĩa ngồi ngoài tiếng
nhạc du dương ra thì không còn gì khác.
Tiêu Chấn Long mỉm cười, đưa tay lấy hai lon nước giải khát từ tủ lạnh
trong xe, đưa cho Lưu Minh Nghĩa một lon, nói tiếp: “Những xưng hô trong công ty là nói cho người ngoài nghe, hiện tại nơi này chỉ có anh em,
không có cấp trên cấp dưới. Mặc dù trên danh nghĩa tôi là chủ tịch của
công ty, nhưng cậu cũng biết theo một nghĩa nào đó đây cũng chỉ là tên
gọi mà thôi, trong và ngoài công ty đều do cậu lo liệu. Đế cho cậu một
mình chống đỡ một cái sạp lớn như vậy, cũng thật sự là khó khăn cho
cậu.” “Đại ca, anh nhất thiết đừng nên nói như vậy. Có thế cho tôi một
cơ hội để biếu hiện những gì tôi đã được học, là tôi cầu còn không được, tôi không có bất kỳ oán giận nào ở đây hết.” Lưu Minh Nghĩa thành khấn
đáp.
Tiêu Chấn Long vổ bả vai Lưu Minh Nghĩa nói: “Điều ấy tôi biết, nếu
không tôi cũng không yên tâm mà giao Tập đoàn Nam Thiên cho một mình cậu vận hành. Có chuyện gì vậy, cứ nói đi.” “Là như vậy, dựa theo một số
thay đối nhân sự đã được bàn bạc với đại ca trong kế hoạch Bắc Tiến phải báo cáo với anh một chút. Lần thay đối này tống cộng có tổng giám đốc
của năm công ty con và mười chín nhân viên điều hành tập đoàn, đây là
danh sách, anh xem một chút đi.” Tiêu Chấn Long tiếp nhận danh sách bỏ
cũ thay mới Lưu Minh Nghĩa đưa tới, nhìn một lần, rồi gật đầu nói: “Được rồi, cứ làm theo cái này đi.” “Còn có một chuyện nữa, hiện tại quy mô
tập đoàn dần dần được mở rộng, hội đồng quản trị tập đoàn đã cũ không
thế thỏa mãn nhu cầu kinh doanh, cho nên tôi đề nghị thành lập hội đồng
quản trị tập đoàn với tư cách nòng cốt của toàn bộ tập đoàn Nam Thiên,
tập trung lãnh đạo lại công ty con, như vậy có thể bảo đảm chỉ thị thiết thực của tập đoàn rơi vào cơ
sở còng ty. Vừa có thế kiếm tra chất lượng của các giám đốc điều hành
cấp cao của các công ty cơ sở, vừa có thể đảm bảo rằng các chỉ thị hoạt
động của tập đoàn được ban hành. Điều quan trọng nhất là chuẩn bị cho
việc đưa tập đoàn ra thị trường trong tương lai.” “Tập đoàn ra thị
trường sao?” Tiêu Chấn Long nghe vậy thì ngây người, trước kia không
phải anh không nghĩ tới sẽ đưa ra thị trường, chỉ là thật không ngờ lại
nhanh như vậy.
“Vâng, đưa tập đoàn ra thị trường! Công việc kinh doanh bình thường của
công ty bây giờ đã đi theo quỹ đạo, nếu cần phải mở rộng và tái hoạt
động, phải có đủ dòng tiền. Vì sự phát triển lâu dài của cả Tập đoàn Nam Thiên, đưa ra thị trường là cách tốt nhất đế tăng vốn.” Lưu Minh Nghĩa
nói.
“Tập đoàn ra thị trường, tôi cũng đã từng nghĩ trước đây, đây là cách
tốt nhất để nhanh chóng cung cấp khả năng cạnh tranh của tập đoàn. Nhưng cậu đã xem xét chưa, một khi tập đoàn được đưa ra thị trường thì có
nghĩa là tình hình tài chính của cả tập đoàn phải được công khai cho xã
hội, phải chịu sự giám sát của chuyên viên kế toán, luật SƯ và cơ quan
quản lý chứng khoán. Với cơ cấu tài chính của tập đoàn hiện tại của
chúng ta có phù hợp với tổng thể đưa ra thị trường không?” Tiêu Chấn
Long hỏi ngược lại.
Lưu Minh Nghĩa biết Tiêu Chấn Long có một số tài khoản rất lớn trong tặp đoàn không thể đưa ra ánh sáng, nó là lợi nhuận từ việc buôn bán xã hội đen, trong đó quan trọng nhất chính là buôn lậu vũ khí. Nếu tập đoàn
tống thể đưa ra thị trường sẽ có nghĩa là tập đoàn phải từ bỏ phần kinh
doanh xã hội đen tạo ra lợi nhuận này, tiến hành hạch toán độc lập.
“Tôi cũng đã xem xét điều đó. Mục tiêu tiếp theo của việc xây dựng tập
đoàn là xem xét liệu tập đoàn được tống thế đưa ra thị trường hoặc dùng
các công ty dưới trướng thuộc tập đoàn
ra thị trường? Trước đây có thế huy động được một lượng lớn tài chính,
nhưng tài khoản phải được kiểm toán bởi các cơ quan quản lý. Sau này mặc dù số tiền thu được có hạn, nhưng tài khoản của tập đoàn không cần phải được công khai, có thể đảm bảo rằng lợi nhuận của kinh doanh xã hội đen không bị tốn hại.” Lưu Minh Nghĩa nói.
“Phải, phải rồi! Thực sự là một vấn đề khó khăn, tôi thấy vấn đề này sau này chúng ta hãy thảo luận.