Sắp xếp xong xuôi, nhìn những bông hoa trên quảng trường ngoài cửa sổ,
Tiêu Chấn Long đập mạnh xuống bàn, hét lớn: “Đã đến lúc tính sổ với bang Hoa Thanh rồi!”
“Cậu nói gì? Toàn bộ hai ngàn người đều biến mất trong một đêm, ngay cả
thi thế cũng không tìm thấy?” Một ông cụ ngồi trẽn xe lăn dùng tay vỗ
vào tay vịn, mặt đầy vẻ tức giận, trừng mắt nhìn một thanh niên. Người
thanh niên đứng trước mặt ông cụ không dám động đậy dù chỉ một chút, mồ
hôi lạnh không ngừng chảy xuống cố.
“Ông Chu, xin ông bớt giận!” Một ông cụ mặc bộ đồ xanh đậm sau lưng ỏng
ta đi tới, nhẹ nhàng vổ vào vai ỏng ta để an ủi, nhưng dường như sự an
ủi này vẫn không thế dập tắt được cơn tức giận của ông cụ ngồi trên xe
lăn.
Ông cụ ngồi trên xe lăn là người đứng đầu bang Hoa Thanh họ Chu, còn ông mặc áo xanh chính là Trần Việt Trạch, thủ lĩnh của liên minh Thiên Đạo.
Chu Kiến Sinh im lặng hồi lâu, sau đó thở dài nói: “Lão Trần, có phải
tôi đã không còn theo kịp thời đại này nữa, hay là thời đại đã bỏ rơi
tôi rồi. Hôm nay tôi đột nhiên có cảm giác lực bất tòng tâm.” Trằn Việt
Trạch biết Chu Kiến Sinh vì lần thất bại này mà mất hết ý chí, đội quân
gần hai nghìn người cứ thế bốc hơi chỉ trong một đêm, không thấy tung
tích, thậm chí ngay cả thi thế cũng không tìm thấy. Trần Việt Trạch
không khỏi đánh giá lại thực lực của Tiêu Chấn Long một lần nữa.
Với địa vị hiện tại của liên minh Thiên Đạo ở Đài Loan thì khiến mấy
trăm người biến mất cùng một lúc không phải là không có khả năng, nhưng
khiến cho gần hai nghìn người biến mất mà không kinh động đến bất kỳ ai, Trần Việt Trạch phải bãn khoăn tự hỏi liệu bản thân ông ta có thế làm
được không.
Thế nhưng lại có người làm được, điều đó cho thấy anh ta là người có bản lĩnh phi thường. Đã là người có bản lĩnh phi thường thì người này chính là một kẻ thù tiềm tàng.
Sắc mặt Trần Việt Trạch âm trâm, ba nếp nhăn hiện lên giữa hai lõng mày
cho thấy nội tâm bất an của ông ta. ông ta nhìn ra ngoài cửa số, tự hỏi
lẽ nào bản thân không thế tránh khỏi trận phong ba bão táp này sao?
Trần Việt Trạch châm một điếu xì gà, đi đi lại lại trên tấm thảm trong
phòng, trong lúc đó, Chu Kiến Sinh đang ngồi trên xe lăn, vẻ mặt ủ rũ,
như thế già đi mười tuối chỉ sau một đêm. ông ta không ngờ mình đã dổc
hết sức lực, không những không loại trừ được băng nhóm Nam Thiên, ngược
lại tứ đại hộ pháp, bát đại kim cang trong tay đều bị tốn hại. Bang Hoa
Thanh vì chuyện này mà bị ảnh hưởng nặng nề, nếu muốn khôi phục cũng
phải mất vài năm, trong khi Chu Kiến Sinh vẫn chưa biết liệu các thế lực xã hội đen ở Mỹ có nhân cơ hội này đế nuốt chửng bang Hoa Thanh không.
“Ông Chu, hay là đi thôi!” Trần Việt Trạch vừa nói xong, Chu Kiến Sinh
đột nhiên ngẩng đầu, nhìn Trần Việt Trạch với vẻ do dự, bàng hoàng, xen
lẫn phức tạp, nhưng thật lâu vần khỏng nói gì.
“Đi, giờ tôi đi đâu được?” Giọng nói thê lương của Chu Kiến Sinh vang vọng trong phòng.
“Tỏi sẽ cử người đưa ông đến Havvaii, ông có thế nghỉ hưu ở đó!” Trằn Việt Trạch nói.
“Nghỉ hưu? Nghỉ hưu… ha ha!” Chu Kiến Sinh cười khổ, ai cũng có thế nghe ra đây là tiếng cười của một vị anh hùng đã đến tuổi xế chiều: “Không
ngờ Chu Kiến Sinh tôi cả đời xông pha chốn hắc đạo, giờ lại phải lấn
trốn về nghỉ hưu. Ha ha!” Chu Kiến Sinh khẽ lắc đầu.
Lúc này, ngay cả Trần Việt Trạch, người bình thường vốn giỏi ăn nói cũng không nói được gì, quy luật có một không hai của giới hắc đạo được phản ánh một cách sinh động trên người Chu Kiến Sinh, đó chính là quá trình
chọn lọc tự nhiên. Trần Việt Trạch đã cảnh báo Chu Kiến Sinh không được
hành động thiếu suy nghĩ, đối với Tiêu Thiên Long, tấn công không phải
là cách tốt nhất. Trần Việt Trạch, người cũng đã từng trải qua bao trận
tinh phong huyết vũ của giới hắc đạo, hiếu hơn ai hết đạo lý này, hắc
đạo tranh hùng không phải ngọc nát đá tan thì cũng là lưới rách cá chết, giống như việc đánh thẳng được Tiêu Thiên Long là một trường hợp đặc
biệt hiếm hoi, đáng tiếc là Chu Kiến Sinh, người chịu nỗi đau mất con,
lại mất đi khả năng phán đoán cơ bản vào đúng thời điếm đó.
“Không! Tôi sẽ không chọn chạy trốn, tôi phải trở về gây dựng giang
sơn!” Trần Việt Trạch nhìn Chu Kiến Sinh ngồi trên xe lăn không ngừng
gào thét, trong lòng thầm thở dài.
“Nhưng, ỏng Chu…”
“Không có nhưng nhị gì cả! Tôi phải về Mỹ, tôi sẽ không đi Hawaii, mà là San Francisco!” Chu Kiến Sinh xua tay ngăn Trằn Việt Trạch lại, thấy
đôi mắt đỏ ngầu của Chu Kiến Sinh, Trần Việt Trạch cảm thấy đau lòng
thay ông ta!
“Được rồi! Tôi sẽ cử người hộ tống ông ra khỏi Đài Loan, tôi sẽ cố hết
sức bảo vệ ông an toàn trước khi rời khỏi Đài Loan!” Trần Việt Trạch
trấn an Chu Kiến Sinh. Chu Kiến Sinh lắc đầu cười khố, thật không ngờ
người đứng đầu cả một bang như ông ta cuối cùng lại suy sụp đến độ cần
đến sự bảo vệ của người khác.
Hội Thiên Ưng, băng nhóm trực thuộc liên minh Thiên Đạo
Đài Loan, là một tổ chức chuyên sử dụng học sinh trung học Đài Loan đế
bán thuốc lắc, ketamin và cần sa. Vốn dĩ nó cũng giống như bao tố chức
khác trong thế giới ngầm Đài Loan, không có gì đặc biệt, nhưng từ khi
Trần Việt Trạch lên làm tống giám đốc của liên minh Thiên Đạo, hội Mỹ
Ưng được thành lập trực thuộc hội Thiên Ưng dưới sự quản lý trực tiếp
của ông ta. Hội Mỹ Ưng thu nạp tất cả những sát thủ nước ngoài, đặc biệt là sát thủ người Mỹ, Trần Việt Trạch xử lý tất cả hộ chiếu Mỹ cho những tên này đế chúng có thế nhanh chóng trốn khỏi Đài Loan sau khi gây án.
Thành viên của hội Mỹ Ưng đều là những người tàn nhẫn, thân thủ giỏi, ra tay vỏ cùng độc ác. Hội Thiên Ưng sử dụng những tên sát thủ này, lợi
dụng ưu thế về ngôn ngữ và có trong tay hộ chiếu nước Mỹ, đã trở thành
một tập đoàn sát thủ của liên minh Thiên Đạo mà Trằn Việt Trạch có thế
dựa vào đó đế củng cổ vị trí của mình, quét sạch những người bất đồng ý
kiến.
Lần này, đế bảo vệ Chu Kiến Sinh, Trần Việt Trạch đã đặc biệt phái hội
Mỹ Ưng tới, có thế thấy tầm quan trọng của ồng cụ thuộc bang Hoa Thanh
này, dĩ nhiên chỉ là trước khi rời ông ta rời khỏi Đài Loan thôi. Sau
khi rời khỏi Đài Loan, Chu Kiến Sinh sống chết ra sao cũng mặc kệ, Trần
Việt Trạch không rảnh đế quan tâm, dù sao ông ta bảo vệ Chu Kiến Sinh
được một ngày cũng không thế bảo vệ ông ta được cả đời.
Ngày mốt, có một chuyến bay đến San Francisco, nhiệm vụ của hội Mỹ Ưng
chính là bảo vệ sự an toàn cho nơi này trong vòng hai ngày. Vì lý do an
toàn, Trân Việt Trạch đã bố trí cho Chu Kiến Sinh ở lại chỗ mình đế đề
phòng Tiêu Chấn Long sẽ làm ra một cuộc ám sát trả thù. Hàng trăm người
được bố trí xung quanh biệt thự của Trần Việt Trạch, thay nhau tuần tra
24 giờ một ngày.
Hành động khác thường của liên minh Thiên Đạo đã thu hút
sự chú ý của nhiều băng nhóm thế giới ngâm khác ở Đài Loan, thậm chí
nhiều băng nhóm bẳt đầu bàn tán sôi nổi. Cuối cùng giấy cũng không gói
được lửa, hành động khác thường của liên minh Thiên Đạo cũng giúp tổ
chức Ảnh của Tiêu Chấn Long dễ dàng tìm ra nơi ấn náu của Chu Kiến Sinh, có lẽ ngay từ đầu Trân Việt Trạch đã không có ý giấu giếm.
Tiêu Chấn Long thu thập thông tin liên quan do Hỏa Phương cung cấp về
liên minh Thiên Đạo và Trần Việt Trạch. Anh hít sâu một hơi, trong lòng
thầm thán phục trước bối cảnh vững chắc của ông cụ bang Hoa Thanh, đồng
thời, cũng hiếu thêm về liên minh Thiên Đạo do Trần Việt Trạch lãnh đạo. Liên minh Thiên Đạo khác với xã đoàn Tam Liên, một băng đảng đơn lẻ.
Liên minh này là một tập hợp của hơn chục băng nhóm, quyền lực của nó
mạnh đến mức ngay cả Tiêu Chấn Long cũng không dám động tới vào lúc này. Thực lực là một chuyện, mà hậu quả lại là chuyện khác. Trần Việt Trạch
hiện là một trong số ít “người có thâm niên” trong thế giới ngầm ở Đài
Loan, nếu anh hấp tấp đối đầu với liên minh Thiên Đạo, điều này sẽ tương đương việc đấy tập đoàn Nam Thiên vào tình thế cô lập, khiến thế giới
ngầm ở Đài Loan phần nộ, thậm chí đến lúc đó quân Cờ Đen của Tiêu Chấn
Long sẽ bị bóp chết ở Đài Loan.
Nhưng nếu lúc này nói từ bỏ, Tiêu Chấn Long thật sự không cam lòng,
không chỉ thấy có lỗi với anh em, mà còn có lỗi với hộ pháp Bùi Đức Lảm
đã chết. Hỏa Phượng nhìn Tiêu Chấn Long đi tới đi lui trong phòng, mặt
đầy vẻ do dự, trâm tư một lúc lại bẳt đầu nhíu mày. Hỏa Phượng bước tới
hỏi: “Anh Long, có phải anh có chuyện khó xử không?”
“Ừ! Ha ha, chuyện rất khó xử lý!” Mặc dù Tiêu Chấn Long vừa cười vừa nói nhưng Hỏa Phượng vẫn có thế cảm nhặn được sự do dự trong lòng Tiêu Chấn Long.
“Nếu không, lần này tôi sẽ đích thân dẫn tố chức Ảnh ra tay!” Hỏa Phượng xung phong đi giết giặc.
Tiêu Chấn Long nhìn Hỏa Phượng, lắc đầu, cười nói: “Gọi Trương Anh Tú và Trương Bá Chính tới đây.” Hỏa Phượng không biết tại sao Tiêu Chấn Long
lại từ chối đề nghị của mình, đối với cô ấy mà nói, mặc dù ám sát Chu
Kiến Sinh có hơi khó thật, nhưng nếu Hỏa Phượng phối hợp với tổ chức Ảnh thì không phải là không thế. Nhưng sau khi nghĩ lại, Hỏa Phượng thấy
Tiêu Chấn Long làm vậy ắt là có sự sắp xếp riêng, nên không tranh cãi mà theo làm yêu cầu của Tiêu Chấn Long, gọi Trương Anh Tú và Trương Bá
Chính tới.
“Đại ca, cậu tìm chúng tôi?” Trương Anh Tú hỏi.
Tiêu Chấn Long cười, gật đầu nói: “Mười tay bắn tỉa trong khóa huấn
luyện ptu của anh giờ sao rồi?” Trương Anh Tú trả lời đằy tự tin: “Bách
phát bách trúng!”
“Được lắm! Thứ tôi cần chính là cảu nói này!” Tiêu Chấn Long lớn tiếng
nói. Nói xong, Tiêu Chấn Long đưa cho Trương Anh Tú và Trương Bá Chính
thông tin về liên minh Thiên Đạo và Chu Kiến Sinh do Hỏa Phượng cung
câ’p, chỉ vào tài liệu, nói: “Xem kỹ một chút!” Trương Anh Tú và Trương
Bá Chính nhanh chóng đọc thông tin, cũng nhanh chóng hiểu được ý của
Tiêu Chấn Long. Sau khi đóng tài liệu lại, Trương Anh Tú nói: “Không
thành vấn đề!”
“Được! Không cần phải cử đến mười người, đã là bắn tỉa, cần ba đến bốn
người là đủ. Đến lúc đó Trương Anh Tú sẽ dẩn đội, Trương Bá Chính dẫn
một trăm quân Cờ Đen ở vòng ngoài tiếp ứng. Nhớ kỹ, nếu thất bại, lập
tức rút lui, không được dây dưa.” Tiêu Chấn Long phản phó.
“Đại ca, khi nào thì hành động?” Trương Bá Chính hỏi.