Anh đây không phải là nhân từ nương tay, chẳng qua là chưa chấp nhận
được việc thi thể chồng chất như núi này đột ngột xuất hiện ở trước mắt
mình mà thôi. Anh đây là vấn đề tâm lý, anh không nghĩ tới đoạn đường
này mà chúng ta đã đi qua sao, số người đã giết nếu như chất lại thì
cũng khá cao đấy, có thế nói là khác nhau cũng chẳng đáng là bao.” Tiêu
Chấn Long nói với Trương Anh Tú giống như đang dạy dỗ một đứa trẻ, nhưng mà không ai chú ý tới trong lòng bàn tay của Tiêu Chấn Long đã sớm bị
mồ hôi chảy ra ướt đằm, thật ra trong lòng Tiêu Chấn Long còn phải chịu
tra tấn nhiều hơn những người khác, dù sao chuyện này đối với tâm trí
của Tiêu Chấn Long mà nói cũng là một khảo nghiệm rất lớn. “Được rồi!”
Trương Anh Tú thở ra một hơi dài, cũng coi như là để cho gánh nặng ở
trong lòng mình kia tạm thời buông xuống. Mọi chuyện cũng đã làm rồi, có hối hận như thế nào cũng không có tác dụng, duy nhất chỉ có thế là chấp nhận, huống chi đối với những người như Tiêu Chấn Long này mà nói chầng có ai là thiện nam tín nữ gì cả, cho nên trong lòng nhất thời luẩn quấn đều sẽ theo thời gian trôi qua mà từ từ biến mất. “Lập tức dọn dẹp sạch sẽ quảng trường, không đế lại người sống. Bảo bệnh viện lập tức khởi
động lò hỏa thiêu, trước hừng đông nhất định phải dọn sạch hết tất cả
thi thế.” Tiêu Chấn Long ra lệnh nói. “Rõ!” Trương Anh Tú và Trương Bá
Chính đồng thanh đáp. “Đi thôi, tới chiến trường xem thử!” Tiêu Chấn
Long nói. Trương Anh Tú và Trương Bá Chính đi ở phía trước, Tiêu Chấn
Long đi cuối cùng. Đi ngang qua bàn làm việc ởtrong phòng, Tiêu Chấn
Long tiện tay cầm lấy một tờ khăn giấy lau sạch mồ hôi trong tay mình
đi, sau đó ném mấu giấy vào trong sọt rác… Lý Thế Vinh ngồi vào ghế phụ
của chiếc sedan, nhìn đồng hồ đeo tay, đồng hồ đã điếm 1 giờ 30 phút
sáng, không biết đại ca và những người khác sao rồi, Lý Thế Vinh thầm
nghĩ. Lý Thế Vinh vẫy tay một cái, chiếc sedan lái về phía bệnh viện Cao Hùng nhanh như chớp, theo sau xe là mấy chiếc Mercedes Benzes, ánh đèn
đường phản chiếu vẻ mặt nghiêm trang khác thường của mọi người trên xe.
Càng đi về phía bệnh viện, Lý Thế Vinh càng cảm thấy kỳ lạ, đường phố
xung quanh bệnh viện tối đen như mực, không có lấy một ngọn đèn, yên
tĩnh một cách lạ thường, không thấy một bóng người, cứ như là một vùng
đất chết. Mặc dù mưa đang rơi tí tách nhưng trong không khí lại thoang
thoảng mùi máu tanh, tuy rằng rất nhẹ nhưng Lý Thế Vinh, người thường
xuyên phải đối mặt với tử thần, lại cực kỳ mẫn cảm với mùi này. Lý Thế
Vinh mở cửa kính xe, ra hiệu với người của quân Cờ Đen ngồi sau xe lập
tức vào trạng thái chiến đấu. Người kia lập tức thông báo với các xe
phía sau, từng người Cờ Đen tiến vào trạng thái chiến đấu. Mấy chiếc ô
tô dừng ở cống bệnh viện Cao Hùng, Lý Thế Vinh dẫn trăm quân Cờ Đen chạy thắng vào bệnh viện Cao Hùng, còn chưa tiến vào quảng trường, một mùi
tanh nồng nặc đã xông thắng tới, mấy người Cờ Đen ngửi thấy mùi này
không phản ứng kịp bắt đầu nôn ọe. Lý Thế Vinh khẽ cau mày, trong lòng
thầm nghĩ mùi máu nồng nặc quá. Khi Lý Thế Vinh dẫn quân Cờ Đen tiến vào quảng trường bệnh viện Cao Hùng, tất cả mọi người đều bị cảnh tượng
trước mặt làm cho sững sờ. Quảng trường bệnh viện Cao Hùng không khác gì một bãi bốc dỡ hàng, năm sáu xe xúc khống lồ chuyên dùng cho công
trường đang xới những thứ trên mặt đất, sau đó lái về phía khu hỏa táng
phía sau bệnh viện. Lý Thế Vinh và những người khác định thần nhìn lại,
những vật bị xe xúc xới lên hóa ra là những thi thế đẫm máu. Những thi
thế được xe xúc bốc lên không chút kiêng kỵ, chất vào các thùng lớn, như thế toàn bộ không phải xác người mà chỉ là hàng hóa cần vận chuyển.
Chất máu đỏ sầm liên tục chảy ra từ các thi thế, từng dòng từng dòng đố
xuống, toàn bộ xe xúc bị nhuộm thành màu đỏ của máu, quảng trường rộng
lớn phía trước bệnh viện Cao Hùng bê bết máu giống như được sơn lại bằng thuốc nhuộm đỏ. Cả quảng trường không khác gì địa ngục trần gian, cảnh
tượng kia làm cho tất cả mọi người có mặt đều bàng hoàng, một sự bàng
hoàng không thế diễn tả hết bằng lời. Tin chắc là ai tận mắt nhìn thấy
đống thi thế chồng thành núi như vậy cũng sẽ thầm thở dài mà nói địa
ngục chính là thế này đây. Rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì, Lý Thế
Vinh tự hỏi. Nhưng khi nhìn thấy một thi thế không đầu là người của
mình, anh ấy phỏng đoán đây có lẽ là người của bang Hoa Thanh tới đánh
lén Tiêu Chấn Long. Lý Thế Vinh mơ hò nhìn thấy mấy người đang đứng ở
cửa bệnh viện, xung quanh vẫn còn tối đen như mực, nhưng Lý Thế Vinh vẫn nhìn ra người đứng ở cửa ra vào hình như là Tiêu Chấn Long. Trái tim
treo lơ lửng nãy giờ của Lý Thế Vinh cuối cùng có thế bỏ xuống, anh ấy
vừa định dẫn người chạy tới, lại phát hiện quảng trường lúc này không
còn chỗ nào sạch sẽ, tất cả đều nhuốm máu tươi. Đi được hai bước, Lý Thế Vinh phát hiện giày của mình dính máu đỏ. Cuối cùng, tất cả đều mặc kệ, giẫm trên mặt đất nhuốm máu đỏ, nhảy qua từng xác chết, đi về phía Tiêu Chấn Long đang đứng ở cửa bệnh viện. Tiêu Chấn Long và những người khác đứng ở cửa đã nhìn thấy Lý Thế Vinh từ trước, thấy Lý Thế Vinh đi tới,
anh mỉm cười vẫy tay ra hiệu cho anh ấy, chỉ là trong hoàn cảnh hiện
tại, động tác có hơi rời rạc. “Lão Bùi, mau xuống cho tôi, những việc
này đế người dưới xử lý là được rồi!” Dương Tuấn Phương hét lớn với Bùi
Đức Lâm đang leo lên xe xúc. “Không được, đời này tôi chưa từng dùng xe
xúc bốc nhiều người chết như vậy, hỏm nay phải thử xem sao! Yẽn tâm đi,
làm xong tôi sẽ xuống ngay.” Bùi Đức Lâm đuối một người Cờ Đen trên xe
xuống, tự mình khởi động xe xúc, chiếc xe phun khói đen, gào rú một hồi
rồi lao về phía đống xác chết phía trước. “Tên biến thái này!” Dương
Tuấn Phương lớn tiếng mắng. Tiêu Chấn Long nhìn đồng hồ, nói: “Bảo anh
ấy xuống nhanh đi, thời gian không còn không còn nhiều đâu! Trước khi
trời sáng phải xử lý sạch sẽ chỗ này.” “Vâng, đại ca!” Dương Tuấn Phương vội vàng chạy đến xe xúc của Bùi Đức Lâm. Đây hình như là lần đầu tiên
Bùi Đức Lâm lái xe xúc, một sổ chức năng trên xe anh ta không biết dùng, chiếc xe lâc lư sang trái, chốc chốc lại quẹo phải, thùng xe nâng lên
hạ xuống một hồi. Tiêu Chấn Long nhìn thấy máu thịt trên mặt đất bị
chiếc lốp lớn của xe xúc đè lên nát bét, ruột gan lại cuộn trào buồn
nôn, không chịu được nghiêng mặt đi, nhíu mày liên tục. Cuối cùng chiếc
xe xúc cũng dần trở nên ngoan ngoãn dưới sự điều khiến của Bùi Đức Lâm,
đống xác chết cuôi cùng cũng được Bùi Đức Lảm chất về phía sau, Bùi Đức
Lảm vui sướng hét lên. Lúc này Dương Tuấn Phương đã chạy đến bên xe xúc, hét lớn với Bùi Đức Lâm: “Mau xuống đi, đại ca khó chịu rồi.” “Yên tâm
đi! Nói với đại ca là giao xe xong tôi sẽ xuống luôn!” Bùi Đức Lâm dường như đang tận hưởng cảm giác chiến thắng khi thuần phục được chiếc xe,
toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào con đường phía trước. Khi chuấn bị
lái thẳng đến khu hỏa táng phía sau bệnh viện, Bùi Đức Lảm không đế ý
thấy một cái đầu đầy máu đột nhiên dựng lên trên bãi xác giữa không
trung. Ngay sau đó, người đàn ồng bè bết máu đấy hết những xác chết đang đè lên người mình, hết lên một tiếng, đứng thẳng dậy từ trong bãi xác.
Gã ta rút khẩu súng trong ngực ra, nhâm vào Bùi Đức Lâm trong cabin xe
xúc, lúc này Bùi Đức Lâm ngồi trên xe xúc đã hoảng sợ đến mức không nói
nẽn lời, mắt dán chặt vào người “chết” vừa sống dậy từ trong bãi xác.
Người đàn ông đẫm máu này chính là Cương Hâm Bằng, một trong tứ đại hộ
pháp, ban đầu bị thương ở vai nằm dưới đất. Cương Hâm Bằng nằm trên mặt
đất nhìn đám người phe mình ngã xuống thành hàng, trong lòng sợ đến mức
không dám nhúc nhích, nằm trên mặt đất không động đậy mặc cho từng xác
chết chồng lèn người mình. Đúng lúc này, xe xúc của Bùi Đức Lâm lái tình cờ xúc đúng đống xác gã ta đang nằm, bị đống xác phía trên đè đến sắp
không có không khí mà thở, Cương Hâm Bằng dùng chút sức lực cuối cùng đế chui ra từ đống người chết. Bởi vì ở trong đống xác quá lâu, gã ta sinh ra sợ hãi quá mức, vừa chui ra khỏi, Cương Hâm Bằng đã hoảng hốt móc
khấu súng lục ra, nhắm vào Bùi Đức Lâm đang ngồi trong buồng lái, bắn
liên tục. Bùi Đức Lâm ngồi trong buồng lái không kịp phản ứng lại, thân
trên của anh ta gần như trở thành cái sàng, ầm một cái gục ngay trên vô
lăng xe xúc. Chỉ trong một lần xả súng điên cuồng của Cương Hảm Bằng,
Bùi Đức Lâm, một trong tam đại hộ pháp Nam Thiên, chết thảm trong xe
xúc. Nhìn thấy cảnh này, Dương Tuấn Phương không khỏi hét lên: “Lão
Bùi!” Dương Tuấn Phương nhìn chằm chằm vào Bùi Đức Lâm đang nằm trên vô
lăng xe xúc không nhúc nhích, anh ấy không thế tin người bạn đã gẳn bó
với mình hơn mười năm lại chết theo cách này. Ngay lúc Dương Tuấn Phương còn đang sững sờ, Cương Hâm Bằng nhảy khỏi thùng xe xúc, bỏ chạy, có
thế là do nằm trong đống xác quá lâu, tay chân tẽ dại, cũng có thế là
máu tươi tràn ra làm quảng trường trở nên trơn trượt, Cương Hảm Bằng
suýt trượt ngã, nhưng tất cả vần không cản trở được tổc độ chạy trốn của gã ta. Nghe thấy tiếng Cương Hâm Bằng nhảy từ thùng xe xuống, lúc này
Dương Tuấn Phương mới phản ứng lại, phải trả thù cho bạn, anh ấy hét lên một cách điên cuồng, lao đến chỗ Cương Hâm Bằng. Tiêu Chấn Long đứng
trước cửa bệnh viện nghe thấy tiếng súng đột nhiên vang lên, tận mắt
chứng kiến cảnh tượng này, trong lòng đau đớn vô cùng, không khỏi hét
lên: “Bùi Đức Lâm?”