Xin Lỗi, Ngủ Sai Người
Cùng một buổi tối trong một khu biệt thự ở Sơn Thành, trong một gian
phòng mờ tối, Cố Duy Thâm nhắm mắt dựa nghiêng ở trên giường, bên cạnh
anh là một thanh niên có dáng người tinh tế thanh tú đang nửa nằm úp sấp trên người anh cực lực lấy lòng, vừa hôn vừa xoa.
"Anh Thâm, đã
lâu không gặp anh, em rất nhớ anh, anh làm sao vậy? Có chuyện gì không
vui sao? Có thể nói cho em biết không?" Thanh niên cảm thấy Cố Duy Thâm
có chút khác thường nên vừa hôn vừa nhẹ giọng hỏi, âm thanh trung tính
mang theo dịu dàng ôn nhu.
"Không có gì." Cô Duy Thâm mở mắt ra vừa đáp lời vừa nắm lấy cằm của thanh niên để sát vào nhìn.
"Anh Thâm, không nên nhìn em như vậy." Thanh niên mang theo vẻ mặt ngượng
ngùng nhìn anh nói, đầu lưỡi phấn hồng duỗi ra liếm liếm bờ môi, đôi mắt híp lại mang theo một loại ám chỉ cùng mê hoặc.
Cố Duy Thâm đến càng gần, thanh niên nhắm hai mắt lại, Cố Duy Thâm như ước nguyện của hắn hôn lên môi hắn.
Thanh niên ôm lấy Cố Duy Thâm, dùng môi lưỡi hết sức lấy lòng anh, tay cũng sờ về phía dưới của anh.
"Cậu mặc quần áo vào đi, đi về trước, tôi có chút chuyện, nói chú Vương đưa
cậu về." Đột nhiên, sắc mặt Cố Duy Thâm đanh lại đẩy ra thanh niên,
trong giọng nói mang theo chút ngột ngạt mơ hồ.
"Anh Thâm, em có
chỗ nào làm không tốt à?" Thanh niên cho rằng tiếp theo sẽ thuận lý
thành chương giong buồm ra khơi nhưng không nghĩ tới lại là vậy, biểu
tình có chút bi thương nói.
"Đi ra ngoài." Cố Duy Thâm lạnh
giọng, trong giọng nói không chút kiên nhẫn, thanh niên cắn cắn môi cũng không nói nữa liền vội vã mặc quần áo rời khỏi phòng.
Sau khi thanh niên rời khỏi phòng, Cố Duy Thâm nổi giận cầm lấy chén ở trên bàn ném xuống.
Người thanh niên vừa nãy thật ra anh rất thích, không phải loại hình yêu mị.
Tuy rằng lớn lên không quá xinh đẹp nhưng cho người khác cảm giác thanh
xuân, vừa không dính người lại biết nghe lời đoán ý. Trước đây anh đối
xử với hắn như đối xử với người yêu, lúc nói chuyện với hắn cũng sẽ hết
sức khiến hắn cao hứng. Đối với động tác giả của hắn như nói chuyện
không quá thật lòng hoặc mang theo mục đích nào đó thì anh cũng sẽ mắt
nhắm mắt mở cho qua, chỉ cần không quá phận thì có thể thỏa mãn anh sẽ
thỏa mãn hắn. Dù sao cũng không phải tình cảm thật mà chỉ là vui đùa thì xuôi chèo mát mái cho đến khi làm xong thôi, dựa theo định luật hoàn mỹ của anh giải quyết là được rồi. Nhưng lúc này, anh lại không thể nhấc
lên một chút hứng thú mà chỉ qua loa có lệ hắn, cảm thấy vô cùng chán
ghét. Cái loại tình ý này bình thường đủ để làm anh nổi lên dục vọng
hiện giờ cũng khiến anh rất buồn bực, chỉ có một loại cảm giác không
đúng, không đúng, không phải như thế!
Giống như loại người chưa
từng ăn qua sơn hào hải vị, ăn chút đồ ăn tốt một chút cũng cảm thấy
thích hợp, nhưng sau khi đã ăn sơn hào hải vị rồi thì chút đồ ăn tốt đó
cũng giống như đồ thừa làm cho anh không cách nào tiếp nhận, khó có thể
nuốt xuống được!
Trong đầu Cố Duy Thâm đều là ký ức một đêm ở
chung kia cùng với Phương Duyệt Thanh, và bởi vì anh lại dễ dàng bị một
vật nhỏ không rành thế sự "đùa giỡn" làm cho tức giận.
Cố Duy Thâm tự nhận bản thân anh nhìn người rất chuẩn, thật giả rất ít khi sai nhưng lần này lại giống như nhìn lầm!
Có lẽ do đi công tác hơn mười ngày không làm với ai nên anh mới cảm thấy
nhóc con kia ngon miệng đến như vậy, chỗ nào cũng tốt...
Cũng có
lẽ khi đó tâm tình anh không tốt, đang có chút rãnh rỗi nên dưới tình
huống đau "bi" bị người nhập xác nên mới dễ dàng tin thằng nhóc đó đối
với anh là chân ái!
Khi nhìn thấy tin nhắn của Phương Duyệt
Thanh, anh như bị xối một chậu đá lạnh từ đầu đến chân. Từ khi quay đầu
đi trở về, từ giờ khắc đó, Cố Duy Thâm cũng đã quyết định không tiếp tục để ý cậu nữa nhưng không nghĩ tới hình bóng Phương Duyệt Thanh cứ ngoan cố kéo không ra khỏi đầu anh được! Làm cho sự tự kiếm chế mà Cố Duy
Thâm luôn luôn kiêu ngạo giống như không còn tác dụng gì.
Ném vài món đồ vật trong phòng, cảm xúc của Cố Duy Thâm cũng chưa bình ổn
xuống, anh liền cầm xâu chuỗi đi ra ngoài đọc Thanh Tâm kinh. Phương
Duyệt Thanh chính là tâm ma của anh, cái răng thỏ nhỏ đáng yêu của cậu
như biến thành cái răng sắc nhọn cắn anh làm anh hận không thể đánh mông cậu nhưng anh không thể làm được, chỉ có thể ở trong đầu nghĩ hung hăng đè cậu xuống làm vài lần cho hả giận...
Trong đầu Cố Duy Thâm
não bổ hình ảnh anh cùng Phương Duyệt Thanh thế này thế nọ đến lúc tiết
ra, nhìn kết quả ở mặt trên xâu chuỗi, anh chỉ có loại cảm giác muốn
điên lên rồi. Anh vỗ vỗ trán của mình muốn cho bản thân tỉnh táo một
chút, già rồi, không muốn giằng co như vậy, đó chẳng qua chỉ là đứa nhỏ
mà thôi! Mày sẽ không phải thích cậu nhóc thật đi? Mày nhìn thấy bản
tính "thủy tính dương hoa*" của cậu nhóc chưa, bản tính cậu ta là ác ma, khung ngực tinh tế nhỏ gầy, cái mông nhỏ rất đầy đặn lại co giãn, đôi
môi nhỏ nhắn xinh xắn phấn nộn kỹ thuật trúc trắc, ánh mắt mang theo lưu luyến không rời, vẻ mặt thỏa mãn hạnh phúc khi ôm anh...
(*Thủy
tính dương hoa: Dễ dàng thay đổi như dòng nước, lả lướt nhẹ nhàng như
hoa dương – ý chỉ tác phong tùy tiện hay tình cảm không chuyên nhất.)
Trong đầu Cố Duy Thâm phê phán Phương Duyệt Thanh, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy
sai rồi, đều là Phương Duyệt Thanh chỗ nào cũng tốt sau đó nơi nào đó
lại rục rà rục rịch...
Chẳng lẽ vật nhỏ kia chính là trời cao phái xuống để sửa trị anh? Phạt anh những năm này làm "chuyện ác"?
Sáng sớm vừa rồi anh rất lạnh lùng mà đuổi đi một nữ sinh, anh cảm thấy lúc
này anh cũng giống với nữ sinh đó vậy, bị người ta dùng một câu "không
nhớ rõ" rồi đuổi đi, người đã đi tiêu dao nơi nào chỉ còn anh ở đây một
mình nhớ mãi không quên ôm nỗi tương tư...
Sau khi Cố Duy Thâm tiết ra thì sững sờ một lát rồi mới đi tẩy rửa và gọi vài cuộc điện thoại.
Hiện tại vật nhỏ cũng không biết đi nơi nào nhưng anh cũng không cần đi tìm, gọi điện thoại hỏi địa chỉ gia đình cậu, cậu không thể ngay cả nhà cũng không về chứ, còn có công ty mà cậu tốt nghiệp xin vào sau một tháng
nữa là sẽ đi làm...
"Công ty Kỳ Thụy? Vật nhỏ, em chơi anh phải
không? Chờ khóc đi..." Nhìn đến tên công ty Phương Duyệt Thanh xin vào,
suy nghĩ một hồi xong Cố Duy Thâm lập ra kế hoạch điều tra cặn kẽ, bảo
đảm Phương Duyệt Thanh tự chui đầu vào lưới. Nghĩ tới hình ảnh anh khiến cậu dằn vặt khóc lóc xin tha bà con cô dì chú bác mà chìm vào giấc
ngủ...
***
"Người anh em, cám ơn nhiều lắm, cậu là người
tốt!" Cả người Phương Duyệt Thanh bệnh muốn mệt chết nên không biết cậu
đã chọc phải người không nên chọc, bị người ta theo dõi, sáng sớm tỉnh
lại liền đối với người chăm sóc cậu Khâu Thụy Trạch có chút mệt lả nói.
Cậu cảm thấy mắt không mở ra được, thân thể rất khó chịu nhưng đầu óc
lại tỉnh táo, tuy đã hạ sốt nhưng lại có một chút viêm sau sốt. Lúc này
đã hừng đông, sau khi giằng co một đêm thì Phương Duyệt Thanh cũng cảm
thấy tốt hơn một chút. Cậu sốt mơ màng, từ trước tới giờ cậu không thích uống thuốc. Ngày hôm qua cậu rất khó chịu, buổi tối nôn tới rối tinh
rối mù, người này phải thu thập tàn cuộc giùm cậu lại phải nghĩ cách làm cậu hạ sốt chứ nếu không cũng không nhanh hạ sốt đến như vậy. Việc này
làm cho ấn tượng của cậu với hắn tốt hơn một chút.
"Tôi không
phải là người tốt cũng không muốn bị phát phiếu người tốt, ông nội nó,
cả đời này của ông đây chưa bao giờ phải hầu hạ người khác, vẫn là do
cậu có phúc hưởng...Ngược lại tôi chỉ muốn làm người xấu lợi dụng lúc
người khác đang gặp khó khăn nhưng cậu lại nôn tới thiên hôn địa ám,
thúi muốn chết, sau này làm ơn đừng ăn nhiều như vậy, nhìn là biết yếu
ruột!" Khâu Thụy Trạch không vui nói.
Buổi tối sau khi thu thập
xong bãi nôn của Phương Duyệt Thanh, hắn đi rót thuốc cho cậu, kết quả
người này uống vào liền ói ra. Sau đó hắn phiền lòng nghĩ chắc sốt một
đêm thôi cũng không chết được đâu liền không để ý tới Phương Duyệt Thanh nữa, ai ngờ cậu sốt đến khó chịu rầm rì, vừa mắng người vừa khóc thật
sự làm cho hắn không chịu nổi liền lấy khăn mặt bọc đá để lên trán cậu
hạ nhiệt độ, tìm rượu lau người cho cậu hạ nhiệt, vốn hắn còn muốn cởi
quần áo cậu để lau người kết quả Phương Duyệt Thanh không vui và cho dù
rất rất rất khó chịu chóng mặt mê mang cũng chết không chịu cởi ra bộ
quần áo rách nát này, nói hắn muốn cưỡng gian cậu nên Khâu Thụy Trạch
chỉ có thể lau tay chân cùng với trán và cổ của cậu...
Nhịn một
đêm mệt như cún rốt cuộc được một câu khích lệ là người tốt, Khâu Thụy
Trạch có chút nói không nên lời, cảm giác mình đúng là mắc nợ người này
mà!
"Vinh hạnh của tôi, ha ha, sau này cậu chính là anh em tốt
của tôi nha, nếu có đến Sơn Thành chơi thì tìm tôi, tôi mời khách!" Khóe miệng Phương Duyệt Thanh kéo ra tươi cười nói.
"Hừ, mời khách là dĩ nhiên...Này, cậu nhìn tôi đi, phẩm chất tốt, tính cách hoạt bát,
thân thể khỏe mạnh, hàng to xài tốt, suy nghĩ tới tôi một chút, thế nào? Thử một lần biết liền!" Khâu Thụy Trạch ngồi xuống mang theo nụ cười
câu người lộ ra hàm răng trắng, hơi thở ở bên tai Phương Duyệt Thanh
khiến cho lỗ tai cậu biến hồng, có chút xinh xắn, đặc biệt đẹp đẽ làm
cho Khâu Thụy Trạch không nhịn được nghĩ muốn đến gần cắn một cái.
"Cậu là ngựa giống à? Cái gì mà phẩm chất tốt, hàng to xài tốt...Đừng có nói giỡn, tôi bị viêm họng, cậu có kẹo bạc hà không?" Phương Duyệt Thanh
nghiêng người nói.
"Chán chết, cho cậu nè." Khâu Thụy Trạch mê
hoặc nhìn cậu, Phương Duyệt Thanh cũng thờ ơ không động lòng làm hắn có
chút ảo não liền đi tìm kẹo bạc hà nhuận cổ họng cho cậu ăn.
"Cám ơn, đã làm lỡ hành trình của cậu rồi, cậu muốn đi chơi thì đi đi, tôi
nghỉ ngơi chút đã." Phương Duyệt Thanh vừa ngậm kẹo vừa nói.
"Không vui, người cũng đi rồi, cậu nghỉ ngơi đi, chờ cậu tốt lên, tôi dẫn cậu
đi phượt được chứ? Cậu cũng nói coi tôi là bạn bè, cậu thế nào thì cứ
như thế đó, tôi theo cậu là việc của tôi, cậu không thấy thoải mái thì
cứ nói với tôi, một năm thêm một năm nữa nếu như cậu vẫn không có cảm
giác gì với tôi, chúng ta không thích hợp, tôi sẽ từ bỏ, con người tôi
cũng tương đối thực tế, thế nào hả?" Khâu Thụy Trạch nhìn Phương Duyệt
Thanh nói.
Lúc này sắc mặt Phương Duyệt Thanh trắng bệch, môi
cũng có chút trắng mang theo ý cười, tóc đen mắt đen hòa với bệnh trạng
nhợt nhạt làm cho cậu có mùi vị khác hẳn khiến hắn nhìn mà lòng ngứa
ngáy vô cùng thậm chí có loại kích động muốn đem cậu ôm vào trong ngực,
điều này làm cho hắn không nhịn được tự giễu. Nói gì đâu một đống lời
nói sến rện như vậy cũng không phải là phong cách của hắn chút nào...
"Cậu làm thế nào tôi cũng không quản được, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết khả năng sẽ là 0." Phương Duyệt Thanh nhìn Khâu Thụy Trạch có vẻ như đang
nói thật.
"Cậu không cần phải để ý tới, tôi khá yêu thích làm việc có tính khiêu chiến được không!" Khâu Thụy Trạch trừng mắt nhìn cậu.
Phương Duyệt Thanh không muốn tiếp tục nói nữa, cậu cầm ly trên bàn uống nước, bây giờ cậu đối với tình cảm yêu đương có loại bản năng bài xích. Nếu
như trước đây đột nhiên được tỏ tình lớn mật như vậy thì cậu sẽ có chút
hưng phấn rồi xấu hổ nhưng hiện giờ lại không có cảm giác này, chắc là
cậu bị đả kích quá rồi, phảng phất như một đêm trưởng thành, trải qua
cột mốc nào đó nên cảm giác tâm lý chỉ còn lại tang thương...
Đối với lời tỏ tình của Khâu Thụy Trạch, dù cậu có thái độ thờ ơ nhưng tâm
lý đã ngầm cho phép Khâu Thụy Trạch theo đuổi, nghĩ rằng Khâu Thụy Trach không đáng tin lắm nhưng cũng không phải là người xấu, nếu ở chung thấy không ghét thì cũng có thể tiến tới, nếu không hợp tách ra thì cũng cảm thấy không vấn đề gì.
Mấy ngày kế tiếp, Khâu Thụy Trạch đi dạo
gần đó thăm dò xung quanh, Phương Duyệt Thanh bỏ ra ba bốn ngày dưỡng
người cho tốt để cùng đi du lịch. Khâu Thụy Trạch thật sự không thẹn với danh hiệu khách balo "dãi nắng dầm sương" của hắn. Theo sự sắp xếp của
hắn, Phương Duyệt Thanh cùng hắn đi chơi đùa đi thăm thú ở những nơi đặc sắc như nhà trong cây, chui hang thạch nhũ, đi ăn những món đặc sản đặc sắc...Tóm lại là chơi đến cao hứng phấn chấn!
Trước đây cùng với mấy nữ sinh đi ra ngoài chơi đều làm cu li, trên lưng một đống đồ vật
mệt muốn chết đi được khiến cho không còn tâm tình chơi đùa. Nay gặp
người vừa bao hết công việc tay chân vừa bao luôn hướng dẫn du lịch, cảm giác cũng không tệ lắm.
Hiện tại Phương Duyệt Thanh đối với Khâu Thụy Trạch cũng có hiểu biết một chút, hắn đã đi làm được hai năm, có
chút chán nên xin người trong nhà tranh thủ một năm thời gian ở bên
ngoài lang thang và đã sắp đến kỳ hạn phải quay trở về. Phương Duyệt
Thanh cũng không để ý nhiều, đi chơi được vài ngày, cậu nhận được tin
nhắn của chị cậu nên quyết định về nhà.