Nếu đã châm ngòi ngọn lửa này, vậy thì để nó cháy lớn hơn đi.
“Không biết liêm sỉ.”
“Tôi không biết liêm sỉ đấy, chịu không nổi à, chịu không nổi thì
đừng chịu nữa, ly hôn đi, tránh đếm không hết số sừng tôi đội cho anh.”
Lý Tang Du đã liều hết rồi, không để lại bất kỳ đường lui nào cho mình.
Hai năm nay anh cùng mấy người phụ nữ đó thế nào, cô chưa từng hỏi
một câu, anh không coi cô là vợ, cô cũng không coi anh là chồng, sống
cuộc sống xa lạ dưới một mái nhà.
Bây giờ anh không tự kiểm điểm còn đến chất vấn cô, dựa vào đâu?
Dựa vào việc anh họ Lục sao?
“Ly hôn? Ly hôn với tôi để đi theo người đàn ông khác? Cô cho rằng
thiên hạ này có chuyện tốt vậy sao? Cô hại Lý Uyển Khanh, hủy đi hạnh
phúc cả đời của tôi, bây giờ muốn đi tìm hạnh phúc của riêng mình? Lý
Tang Du, e rằng cô tưởng tượng tốt đẹp quá đi.”
Hạnh phúc của cô?
Từ sau khi Lý Uyển Khanh mất tích, cô còn có hạnh phúc sao?
Nghĩ lại toàn là nước mắt.
Bữa cơm này còn ăn được không?
Thôi bỏ đi!
Đây chính là một bữa tiệc Hồng Môn mà.
Cô rất đói, nhưng cuối cùng gắng gượng đứng dậy: “Tổng giám đốc Lục, anh từ từ thưởng thức, tôi không tiếp nữa!”
Chính vào lúc Lý Tang Du quay người định đi, Lục Huyền Lâm nói ra hai chữ: “Lý Thị…”
Hai chữ này giống như đôi tay, níu chặt gót chân của cô.
“Lúc đầu ba cô gả cô cho tôi, chính là vì tôi có thể cứu sống Lý Thị đang đầy rẫy nguy cơ, một khi tôi rút vốn…”
Cô cứ ngây người đứng đó, trong đầu hỗn loạn.
Lúc nãy chỉ lo đến cảm nhận của mình mà suýt nữa quên đi tập đoàn Lý Thị vẫn đang trong thời kỳ nguy hiểm.
Khi đầu còn chưa phản ứng lại, cơ thể đã hành động rồi, cô lại ngồi xuống.