Trọng Sinh Dân Quốc Kiều Tiểu Thư

Chương 87


trướctiếp

Cố Đình Quân đúng kiểu mặc quần áo thì tưởng gầy, cởi ra mới thấy có da có thịt.

Cơ bắp trên người anh rất đẹp. Bình thường chỉ mặc áo sơ mi hoặc trang phục rộng rãi nên không nhìn ra, lúc này cởi áo mới thấy rõ ràng.

Đường Kiều cẩn thận dùng trứng gà lăn qua lăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc.

Cố Đình Quân nhìn dáng vẻ này của cô, muốn nói đùa nhưng không nói lên lời, chỉ chậm rãi hỏi: "Không vui?"

Cái miệng trề ra sắp treo đồ được luôn rồi.. Nói cho cùng, cô nhóc còn nhỏ tuổi, không giấu được cảm xúc.

Đường Kiều ừ một tiếng, lập tức ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: "Kỳ thực ngài có thể không đánh nhau. Tôi nghĩ với năng lực của Thất gia, chắc chắn sẽ có rất nhiều biện pháp xử lý. Vì sao lại muốn tự mình ra tay chứ? Hơn nữa thân thủ người kia cũng rất tốt."

Cô không phải đang oán trách, loại chuyện này không tới phiên cô oán trách. Cô chỉ là tò mò thôi.

Cố Đình Quân cười rộ lên, hỏi ngược lại: "Vậy cô nói xem? Cô cảm thấy tôi làm như vậy vì lý do gì?"

Đường Kiều trầm ngâm một lát, nhẹ giọng nói: "Vì tốc chiến tốc thắng, phương thức giải quyết nhanh nhất, ông ta sẽ không lại đến tìm tôi gây sự, ngài không muốn liên lụy đến tôi."

Đường Kiều lập tức hiểu rõ, lúc nãy cô không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, bây giờ tỉnh táo lại mới nhận ra Cố Đình Quân thể hiện rất rõ ràng. Chỉ là vừa nghĩ như vậy, trái tim cô bắt đầu đập nhanh.

Anh làm vậy là vì muốn bảo vệ cô a!

Đường Kiều cười nhẹ, nghiêm cẩn nói: "Tuy rằng phiền toái là vì ngài, nhưng tôi sẽ không trách ngài. Tốc chiến tốc thắng.. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy."

Cô không dừng động tác trên tay lại, tiếp tục nói: "Có rất nhiều ví dụ thực tế nói cho chúng ta biết, đối với một số người, đặc biệt là những kẻ không có đầu óc, động thủ vẫn là tốt nhất. Có nói bọn họ cũng không hiểu, không bằng trực tiếp đánh một trận, đánh đến phục mới thôi."

Cố Đình Quân cúi đầu nhìn Đường Kiều, tóc cô hơi rối, nhưng lại có đáng yêu.

Nghe cô nói ra lời nói bốc đồng kiêu ngạo như vậy, anh lại không cảm thấy không tốt. Quả nhiên, thưởng thức của anh thật sự kỳ quái, nhưng nghĩ lại, nếu đổi thành người khác, chắc anh sẽ cảm thấy phiền chán. Rất nhiều chuyện, phải xem là ai làm mới được.

Cố Đình Quân cười gật đầu, không nói gì thêm, nhưng ý tứ tán thành lời nói của Đường Kiều đã rõ ràng.

Đường Kiều thấy trứng gà đã nguội, tay nhỏ bé nhẹ nhàng chạm vào vết bầm tím của anh, ngửa đầu nói: "Còn đau không?"

Cố Đình Quân thầm nghĩ: Không đau, cho dù đau đến tận xương tủy, anh cũng sẽ không nói với cô.

Anh nhẹ nhàng lắc đầu, giữ chặt cánh tay Đường Kiều: "Ngồi đi."

Kéo Đường Kiều ngồi xuống bên cạnh mình, Cố Đình Quân chậm rãi thắt khuy áo.

Đường Kiều nhìn cơ ngực của anh, cảm khái: Chỉ nhìn mặt thì ai có thể nghĩ tới anh sẽ có cơ bắp như vậy chứ!

Cố Đình Quân cảm nhận được ánh mắt của cô, mỉm cười hỏi: "Đẹp không?"

Đường Kiều thấy như có người dùng lông chim lướt nhẹ vào lòng cô, có chút tê dại, nhưng dù là như thế, cô vẫn cố gắng bình tĩnh, gật đầu nói: "Đẹp."

Cố Đình Quân bật cười. Nhiều lúc anh nghĩ, trên đời làm sao lại có cô gái như Đường Kiều, đáng yêu như vậy, đặc biệt như vậy?

Sự chân thành của cô với anh giống như bảo vật khiến anh luyến tiếc buông ra.

Nhưng mà..

Lông mi dài của anh hơi run, cười nói: "Đẹp cũng không cô xem."

Đường Kiều: "..."

Khóe miệng cô run rẩy, nhẹ giọng than thở một câu: "Quỷ hẹp hòi."

Lại cảm thấy lời này không đúng, dứt khoát cúi đầu làm người vô hình.

"Cô.."

"Ngài.."

Hai người đồng thời mở miệng, Đường Kiều lập tức nói: "Ngài nói trước đi."

Cố Đình Quân lắc đầu, nhìn về Đường Kiều, ý bảo cô nói trước.

Đường Kiều: "Chú Vương nhà tôi sẽ đến cửa hàng bách hóa đón tôi. Nếu không tìm thấy người, cả nhà sẽ lo lắng."

Cố Đình Quân còn cho rằng cô muốn gì, lập tức bật cười: "Cô yên tâm đi, Tứ Diệp đã về nhà rồi. Hơn nữa.. Cố Tứ sẽ thu xếp thỏa đáng."



Đường Kiều a một tiếng, gật đầu đã biết.

Đường Kiều không muốn về nhà, tìm chuyện để nói: "Người vừa rồi là Lục gia phải không? Lúc trước tôi đã gặp ngài ấy ở Tể Ninh, thì ra ngài ấy là hiệu trưởng Tể Ninh."

Cố Đình Quân biết trận phong ba hôm trước, nhưng vẫn nghe Đường Kiều nói một lần nữa. Đường Kiều nói xong, thở ra một hơi: "Ngài nói xem, tôi có nên bắt bọn họ xin lỗi không a?"

Cố Đình Quân gật đầu: "Nên."

Đường Kiều lập tức nở nụ cười: "Tôi biết ngài sẽ đứng về phía tôi mà."

Kỳ thực trong lòng Đường Kiều biết, rất nhiều người cảm thấy cô quá kiêu ngạo, nhưng kiêu ngạo thì đã sao? Ai không muốn kiêu ngạo chứ? Ai không muốn tùy hứng a? Nhưng lại có mấy người có đủ điều kiện để kiêu ngạo chứ?

Cô như vậy chẳng qua là tùy tâm mà sống thôi.

Con người a, làm gì cũng nên vì muốn bản thân vui vẻ, không cần phải suy nghĩ vì người khác.

Cố Đình Quân thấy cô chỉ nhắc đến Hoắc Lục gia, không hỏi một câu đến chuyện hôm nay, cảm thấy Đường Kiều rất có chừng mực. Thoạt nhìn chỉ là một cô gái nhỏ không hiểu sự đời, nhưng lại luôn nhìn thấy mọi chuyện.

Cô không hỏi, anh tự nhiên cũng sẽ không nhiều lời, chỉ hỏi: "Cô thi cuối kỳ như thế nào?"

Đường Kiều có chút không phản ứng kịp, đề tài xoay chuyển quá nhanh a. Cô bật cười, nói: "Khá tốt. Không thể nói là rất tốt, nhưng chắc chắn cũng không kém a."

Cố Đình Quân gật đầu: "Cô học vui vẻ là được rồi."

Đường Kiều a một tiếng, nhẹ giọng: "Cũng khá vui nha."

Có lẽ bởi vì đời trước bị bắt bỏ học, cho nên đời này cô rất thích học. Không phải muốn biến mình thành con mọt sách, mà là phát hiện học tập rất vui.

"Thư phòng của tôi có rất nhiều sách, nếu như cô thích hoặc cần, có thể đến xem. Sách gì cũng có, có lẽ sẽ có ích cho việc học của cô." Cố Đình Quân nói.

Đường Kiều mỉm cười, hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói mềm mại yếu ớt hỏi anh: "Nếu như tôi không muốn thì sao?"

Cô lại nhích gần thêm một chút: "Nếu như mẹ tôi muốn đến mượn thì sao? Ngài sẽ làm như thế nào?"

Khoảng cách giữa hai người rất gần, nếu lại gần thêm chút nữa, nói không chừng môi có thể chạm vào nhau.

Thấy Cố Đình Quân cúi đầu nhìn mình, ánh mắt Đường Kiều sáng lấp lánh, cười hỏi: "Thất gia có phải sẽ đuổi đi không?"

Cố Đình Quân như nhìn thấy cái đuôi nhỏ sau lưng Đường Kiều, như hồ ly nhỏ hay câu dẫn người.

Người đời thường nói hồ ly tinh, chắc chính là dáng vẻ như thế này.

Anh nhìn đôi mắt của Đường Kiều, ánh mắt cô vô cùng xinh đẹp, ngập nước sáng lấp lánh. Mỗi lần nhìn đều làm cho người ta có cảm giác sẽ bị hút vào.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve hai má của Đường Kiều, hơi nâng lên. Lúc Đường Kiều cho rằng anh muốn làm gì, anh lại nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc rơi trên má cô ra sau tai rồi buông tay.

Cố Đình Quân mỉm cười: "Cô cứ đến thử một lần xem."

Đường Kiều bật cười thành tiếng, cánh tay cô gác lên vai anh, giọng nói mềm nhẹ: "Được a."

Cố Đình Quân xác định, tiểu hồ ly này đang câu dẫn anh!

Cô hành động rất rõ ràng, nhưng kỳ lạ là anh không có chút phản cảm nào, ngược lại, trong lòng còn cảm thấy thoải mái, còn có xúc động muốn bắt lấy cô.

Nhưng mà.. Cô còn quá nhỏ.

Cố Đình Quân nâng tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô: "Ngoan ngoãn ngồi yên đi."

Đường Kiều không chịu, cười hì hì: "Tôi không nha!"

Lúc Cố Tứ bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng này, không khí ái muội sắp phá tan bầu trời.

Nhưng hắn lại không thể không vào: "Thất gia, Lục gia đến rồi!"

Cố Tứ thấp giọng nói.

Cố Đình Quân lại vỗ nhẹ vai Đường Kiều: "Cô về nhà trước đi."

Đường Kiều a một tiếng, không quá tình nguyện, nhưng nhìn ánh mắt kiên định của anh, chu miệng nói: "Đúng là người xấu, qua cầu rút ván."

Cố Đình Quân nhếch khóe môi: "Nghe lời."



Không biết vì sao, Đường Kiều cảm thấy hai chữ này thật gợi cảm. Bình thường Cố Đình Quân luôn mang dáng vẻ thanh lãnh xa cách, nhưng chỉ cần anh chịu dụng tâm, chắc chắn sẽ khiến người ta lập tức sa vào, không thể thoát ra được.

Thấy cô không chịu nghe lời, Cố Đình Quân vươn tay kéo Đường Kiều lại gần, nói nhỏ vài câu bên tai cô mới thấy cô cười hớn hở. Anh xoa đầu cô, nói: "Nghe lời, về nhà trước đi."

Lúc này Đường Kiều mới chịu đứng dậy.

Hoắc Lục gia vào nhà liền nhìn thấy Đường Kiều, cũng không quá ngạc nhiên, gật đầu cười, nói: "Đường tiểu thư."

Lần này không gọi cô là em dâu nữa.

Nhưng mà luôn có người không đi theo lẽ thường. Đường Kiều cười hì hì nói: "Lục gia, lần trước ngài còn gọi tôi là em dâu mà, sao hôm nay lại thành Đường tiểu thư rồi?"

Cố Đình Quân nhíu mày.

Hoắc Lục gia: "..."

Hoắc Tử Kỳ phản ứng cũng nhanh, hắn cười nhã nhặn: "Cũng không thể tạo áp lực quá lớn cho Thất đệ của tôi a. Nếu hôm nay tôi gọi cô là em dâu, sợ rằng ngày mai lão Thất sẽ bị cô kéo đi làm thủ tục kết hôn mất. Nếu thật sự như thế, những người khác còn không chém tôi sao?"

Đường Kiều nháy mắt, vô cùng ngây thơ nói: "Những người khác chém ngài, nhưng có lẽ Thất đệ của ngài sẽ cảm ơn ngài nha! Không thử sao biết được? Làm người thì phải dũng cảm, sống như thế mới thú vị nha."

Lời này.. hắn không có cách nào tiếp được.

Cố Đình Quân hiếm hoi mới được nhìn thấy dáng vẻ như nuốt phải ruồi bọ của Lục ca, cuối cùng cũng lên tiếng giải vây.

"Được rồi, đừng nghịch nữa."

Anh đứng lên, tay phải ôm vai Đường Kiều, tiễn cô ra ngoài.

Hai người đi đến cổng, Đường Kiều đột nhiên nâng tay chặn cửa, nghiêm túc nói: "Lời vừa rồi của ngài có thật không?"

Cố Đình Quân gật đầu: "Tất nhiên là thật."

Đường Kiều cuối cùng cũng yên tâm, mỉm cười rời đi.

Cố Đình Quân nhìn Đường Kiều vào nhà mới xoay người: "Lục ca, đến thư phòng ngồi đi."

Nói thật ra, Hoắc Tử Kỳ thật sự không thể lý giải ánh mắt của lão Thất, cha hắn không hiểu, hắn cũng giống vậy.

Được rồi, Đường Kiều rất xinh đẹp, nhưng cũng không phải là đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, tuổi còn nhỏ nên hơi xúc động. Dưới cái nhìn của hắn, tính cách lão Thất như vậy, muốn tìm cũng phải tìm một người nhiệt tình như lửa chứ không phải Đường Kiều a.

Nhưng mà con người lão Thất.. Có thể có phụ nữ đã không tồi rồi, hắn cần gì phải đòi hỏi như vậy chứ.

Hoắc Lục gia nghiêm túc nói: "Đường tiểu thư vừa rồi có bị kinh sợ không? Chuyện của cha, thật xin lỗi."

Cố Đình Quân không quan tâm lắm, chỉ đơn giản lắc đầu nói: "Không sao."

Anh ngồi ở vị trí pha trà, cười nói: "Xem ra gần đây Lục ca nóng trong người, không bằng uống chút trà giải nhiệt?"

Hoắc Tử Kỳ mỉm cười: "Được a."

Hắn cúi đầu nhìn vết bầm tím trên tay Cố Đình Quân, hỏi: "Em không có chuyện gì đi? Cha xuống tay không biết nặng nhẹ."

Sau đó lập tức nói: "Anh có mang thuốc mỡ đến."

Hắn lấy thuốc mỡ ra đặt trên bàn, dặn dò: "Bôi đi."

Cố Đình Quân gật đầu: "Được."

Hoắc Tử Kỳ đánh giá Cố Đình Quân, nhìn một chút lại bật cười. Hắn trầm ngâm, chậm rãi nói: "Anh nghĩ với cái tính sạch sẽ của em, sau khi về nhất định sẽ tắm rửa thay quần áo. Bây giờ mới để ý, em hoàn toàn chưa động tý nào."

Hắn cười ái muội, giọng nói mang theo chế nhạo: "Còn bận trấn an cô gái nhỏ sao?"

Cố Đình Quân bình tĩnh pha trà, không có dừng lại, nói: "Không phải em an ủi cô ấy, mà là cô ấy an ủi em. Dù sao, người bị đánh là em a."

Lời này của Cố Đình Quân làm Hoắc Tử Kỳ run rẩy khóe miệng. Hắn cười nói: "Sao anh lại thấy cha bị thương hơn nha?"

Cố Đình Quân nghiêm túc nói: "Vậy cũng không còn cách nào, trong mắt Y Y, em mới là người bị hại."

Hoắc Tử Kỳ bật cười, hỏi: "Sao em có thể dùng dáng vẻ nghiêm túc mà nói ra lời không biết xấu hổ như vậy chứ?"

Cố Đình Quân cười yếu ớt: "Chắc là bởi vì da mặt khá dày a."

trướctiếp