Nhiễm Thủy
Đến tột cùng là yêu đương khiến mình trở nên như vậy, hay là "yêu đương
cùng anh trai" khiến mình trở thành như vậy. Khúc Trì tự suy nghĩ hai
ngày liền nhưng vẫn không có đáp án.
Nói thật, cậu cũng không cảm thấy phương thức ở chung của mình và anh trai có gì quá khác so với trước kia.
Bạch Thuấn dẫn cậu đi hẹn hò, hầu hết đều là những việc mà trước kia bọn họ
đã làm. Dù sao bọn họ cũng lớn lên cùng nhau, chỉ cần cả hai đều cùng
lúc có thời gian rảnh, trong khoảng thời gian đó, bọn họ cơ hồ đều như
hình với bóng.
Nếu nói đến hành vi thân mật với nhau thì cũng chỉ hơn mỗi việc hôn môi.
Nhưng rõ ràng là làm cùng một việc, trái tim cậu khi hẹn hò lại cứ luôn đặt
trên người anh trai, chẳng sợ chỉ là một hành động nho nhỏ thôi, tâm
trạng cậu cũng sẽ theo đó mà dập dờn dao động.
Mà ngoài việc hôn môi, việc bọn họ nắm tay, ôm cũng làm cho cậu cảm thấy mặt đỏ tim đập hơn so với trước kia.
Cậu biết, đây đều là bởi vì trạng thái "yêu đương".
Khúc Trì không kìm lòng nổi mà nghĩ, nếu yêu đương cùng những người khác, có khi nào cậu cũng sẽ có những cảm giác tương tự hay không?
Khúc Trì bắt đầu quan sát mọi người xung quanh, đối tượng quan sát mà cậu lựa chọn là một cặp yêu nhau trong lớp học.
Đôi người yêu này lúc ở trên lớp thường thích ngồi ở hàng cuối, bất đắc dĩ, Khúc Trì cũng chỉ có thể ngồi ở hàng sau theo.
Trong quá trình đi học, hai người dựa vào rất gần, nhìn từ góc độ của Khúc
Trì cơ bản không thấy giữa bọn họ có chút khoảng cách nào.
Bọn
họ thường thường chụm đầu vào nhau nói chuyện, viết này nọ lên trên vở,
chán nghe giảng bài, nữ sinh liền mạnh mẽ nắm lấy tay nam sinh không cho cậu viết, sau đó hai cái tay dưới bàn bắt đầu anh bắt em đuổi.
Khúc Trì đi học từ trước đến nay đều rất chăm chú, cho dù có lúc không hiểu
bài thật thì cũng sẽ không không tập trung lộ liễu như vậy.
Bạn
cùng phòng cũ ngồi bên cạnh cậu liền phát hiện cậu không chuyên tâm,
dùng khuỷu tay đụng đụng cậu: "Làm gì thế? Nhìn lén cặp đôi nhà người ta à?"
Cậu quay đầu, suýt chút nữa thì đập đầu vào đầu bạn cùng phòng cũ.
Trong nháy mắt đó, Khúc Trì cơ hồ có thể nói là "nhượng bộ lui binh", không
chỉ có thân mình rụt mạnh về phía sau, đến cả tay cũng che ở trước ngực, tư thế như đang phòng ngự.
Chờ bạn cùng phòng cũ ngồi xuống trở lại, Khúc Trì mới chậm rãi ngồi thẳng lên, thay thế lại cảnh tượng mà
mình vừa mới thấy một chút, yên lặng cúi đầu.
"Sao lại không nói lời nào?" Bạn cùng phòng cũ thấy cậu không để ý tới mình thì lại càng đưa đầu lại gần.
Khúc Trì bất động thanh sắc nghiêng thân mình, né tránh tiếp xúc với cậu ta, còn miễn cưỡng nói: "Không có."
Sau đó, sau khi bạn cùng phòng cũ dời mắt đi, cậu trộm chà xát cánh tay đã nổi da gà của mình.
Tuy rằng không biết vừa rồi trong lòng mình cảm thấy như thế nào, nhưng
Khúc Trì có thể xác định, cậu không muốn tiếp xúc thân mật như vậy với
người khác.
Không chỉ là tiếp xúc thân mật, tựa hồ ngay cả tiếp xúc thân thể đơn giản cậu cũng không quá thích.
Khúc Trì gục đầu xuống nhìn tay mình, có chút mê mang.
Lúc này nghĩ lại, hình như tất cả những lần tiếp xúc thân thể của cậu đều là với Bạch Thuấn.
Cậu rất ít khi xã giao, cho nên chuyện kề vai sát cánh với các nam sinh
chưa hề phát sinh ở trên người cậu, nữ sinh thì lại càng không cần phải
nói.
Duy chỉ có đối với Bạch Thuấn, từ dắt tay cho đến nắm tay,
từ dựa cho đến ôm, tất cả sự tiếp xúc đều tự nhiên như vậy, cho tới bây
giờ cậu vẫn chưa cảm thấy được có cái gì là không đúng.
Ngày Bạch Thuấn trở lại căn hộ là vào buổi chiều của ngày thứ năm.
Thật ra, buổi sáng hắn cũng đã ngồi máy bay quay trở lại, nhưng lúc ấy Khúc
Trì đang ở trên lớp, bọn họ chỉ gọi điện thoại, sau đó Bạch Thuấn lại
quay về công ty xử lý một chút sự vụ tích lũy mấy ngày nay.
Sau khi về đến nhà, cuối cùng hắn mới chân chính có thời gian nghỉ ngơi, ngủ một giấc ba tiếng đồng hồ.
Lúc Khúc Trì về đến nhà, vừa lúc hắn ăn no ngủ kĩ rời giường, cũng đã tắm rửa xong.
Chia xa ngắn ngủi bốn ngày, Khúc Trì đã có cảm giác như gặp lại sau nhiều ngày xa cách.
Cậu tiếp nhận nhiệm vụ giúp Bạch Thuấn sấy tóc, nửa quỳ ở trên giường, một
tay cầm máy sấy, tay kia thì cẩn thận chải vuốt từng sợi tóc của Bạch
Thuấn, ngón tay lướt qua mái tóc ướt sũng.
Trong tiếng gió thổi
vù vù, Bạch Thuấn nói cho cậu biết, buổi tối còn một buổi tiệc rượu cần
tham gia, bảy giờ rưỡi sẽ bắt đầu. Đợi lát nữa thư ký chuẩn bị xong lễ
phục mang đến đây, cậu cũng sẽ đi chuẩn bị một chút.
Thời gian
thật ra có chút gấp, Khúc Trì hẳn là nên lập tức đi tắm rửa, nhưng cậu
luyến tiếc việc phải bỏ dở nhiệm vụ sấy tóc này, Bạch Thuấn cũng dung
túng cậu.
Vào thời khắc này, Khúc Trì oán hận lịch trình của anh trai không khỏi quá dày đặc, vừa mới trở về cũng không được nghỉ ngơi.
Bạch Thuấn nhún nhún vai, tỏ vẻ không biết làm thế nào.
Bởi vì
lần trước trong điện thoại, Bạch Thuấn nói thích nghe cậu nói mấy việc
vặt hằng ngày, cho nên Khúc Trì lại nói về chuyện ở trường học hôm nay,
kể về chuyện cậu quan sát đôi người yêu ở trong lớp.
Bạch Thuấn
kiên nhẫn lắng nghe, đến lúc tóc được sấy khô, Bạch Thuấn mới hỏi: "Vấn
đề lần trước, Tiểu Trì đã suy nghĩ đến đâu rồi?"
Khúc Trì vẫn chưa cho ra được đáp án chính xác cho nên thành thực trả lời: "Còn chưa có nghĩ ra."
"Đã nghĩ đến đâu rồi?" Bạch Thuấn lại hỏi.
Khúc Trì chớp mắt hai cái, lúc này mới trả lời: "Suy nghĩ, nếu như yêu đương với người khác, thì có thể có cảm giác giống như vậy hay không. Nhưng
mà hình như...."
Bạch Thuấn dừng lại hai giây, quay đầu, đối diện với cậu.
Khúc Trì không hiểu sao lại khẩn trương chớp mắt một cái, nhưng Bạch Thuấn
cũng không có phản ứng gì khác, mà là hỏi cậu: "Hình như?"
"Hình như...." Khúc Trì trầm giọng xuống, "Không thể tưởng tượng được bộ dáng lúc hẹn hò với người khác."