Nghe lời kể của Hoắc Thư Vũ, Tiểu Tuyết cũng hiểu được đôi phần, nhịn không được cảm khái một phen.
“Thần thiếp thiết nghĩ chúng ta không nên chần chờ nữa, phải nhanh chóng giải quyết bằng không chuyện này phát sinh sẽ động đến binh đao.”
“Nàng nói có lý, nhất định phải nghĩ ra đối sách!”
Chu Bình đối với mọi chuyện đang diễn ra phản ứng có hơi chậm, mải một lúc
mới đưa mắt nhìn sang Hoắc Thư Vũ: “Hoắc cô nương ngươi nói trong tâm
ngươi là muốn giúp cho ai?”
“Đương nhiên ta muốn giúp A Phong.”
“Khang vương là phu quân của ngươi lẽ nào ngươi không muốn giúp hắn?”
Hoắc Thư Vũ tựa hồ nghe được câu chuyện cười nhạt nhẽo nhất thế gian, mải
mai cười khẩy một tiếng: “Phu quân của ta vốn là A Phong.”
“Nấu vậy thì ta có một cách.”
Mộ Dung Ly Tranh yên lặng đánh giá sắc mặt Chu Bình một lúc cũng đoán được tám chín phần: “Hoắc cô nương hãy làm theo lời Khang vương đến đài biểu diễn Thập Nhị Khúc đi.”
“Nhưng
như vậy sẽ hại chết A Phong!” Hoắc Thư Vũ kích động quát to, thiếu chút
nữa là quỳ xuống dập đầu: “Ta cầu xin các ngươi hãy cứu A Phong có được
hay không?”
“Đây là cách duy nhất cứu Quang Minh công chúa.” Chu
Bình duỗi ngón tay trắng trẻo về phía đại môn, giọng nói nhẹ bẫng nghe
không ra tâm tình: “Mau lên, hãy đi ra và biểu diễn.”
Hoắc Thư Vũ ngờ vực nhìn theo hướng tay chỉ của Chu Bình, dần dần bị bộ dạng thiên
chân vô tà kia dẫn dắt chạy ra ngoài chuẩn bị biểu diễn.
“Bình nhi, quỷ kế mới sao?”
Chu Bình chống khuỷu tay lên bàn, hai bàn tay ép vào hai má bánh bao phúng
phính: “Nói quỷ kế cũng không sai, bất quá nghe Thư Vũ kể về chuyện xưa
trong lòng ta đột nhiên rối ren không biết phải làm sao. Quang Minh công chúa là một kẻ si tình không hơn không kém, nếu vì chuyện này mà mất
mạng há chẳng phải thiên hạ này đã phụ một tấm chân tình rồi sao?”
Chu Túc Nhi lờ mờ đoán được ý nàng: “Bản thái tử cảm thấy có chút không ổn.”
“Tuy có lỗi với hai người họ nhưng đây là biện pháp tốt nhất.”
“Phải, tuy có chút tuyệt tình nhưng lại có thể cứu sống tất cả mọi người.” Chu Túc Nhi thần tình đột ngột thay đổi, mắt dán chặt vào bầu trời trong
xanh bên ngoài cửa: “Đại đã dựng, sinh đào đã xuất hiện, đến lúc biểu
diễn một khúc huy hoàng ca rồi.”
“Là huy hoàng hay bi kịch vẫn
chưa nói trước được.” Tô Tiểu Tuyết khẩn trương nắm lấy bàn tay Chu Túc
Nhi nhắc nhở lần nữa: “Vạn sự thận trọng.”
“Bản thái tử đã biết, Chu Bình, ta mượn Ly Tranh một chút.”
Chu Bình lập tức như gấu con ôm chầm gấu mẹ là Mộ Dung Ly Tranh: “Không cho! Không cho!! Thái tử biểu tỷ đi một mình đi!”
Mộ Dung Ly Tranh bị kẹp ở giữa không khỏi dở khóc dở cười: “Nàng sợ cái gì chứ? Ta đi một chút rồi về ngay.”
“Nhưng ta muốn cùng ngươi xem kịch hay.”
Không một lời báo trước Tô Tiểu Tuyết dứt khoát kéo Chu Bình ra khỏi người Mộ Dung Ly Tranh: “Ta bồi ngươi.”
Trước khi đi còn nháy mắt với Chu Túc Nhi một cái.
Chu Túc Nhi hài lòng chấp tay ra sau lưng: “Lần này nhất định bị mắng cho xem.”
Thuận tay vỗ vào vai tiểu Thái tử an ủi: “Đi thôi, ngươi là Liên Hạ Thái tử mà không phải sao?”
Hít một hơi thật sâu lấy lại được tinh thần: “Đi!”
Lại nói đến Chu Bình và Tiểu Tuyết, các nàng ra thì đài biểu diễn đã được
dựng xong, xung quanh có rất nhiều cầm cơ ngồi bao vây vị trí trung tâm.
Hoắc Thư Vũ một thân bạch y phiêu dật đứng trên đài cao, tóc đen búi cao đội phượng quan tinh xảo. Gương mặt xinh đẹp điểm một lớp son phấn càng
thêm yêu kiều, trong một thoáng ngỡ như trích tiên giáng trần. Hai tay
cầm quạt lụa gấp hai mươi bốn nan, một mặt vẽ anh đào lạc hoa một mặt
trắng trơn hồng sắc. Cổ tay chuyển động nhẹ nhàng vung tay quạt lụa tức
thì xoè ra như đuôi công, dải lụa dài tứ bộ giấu bên trong bung ra tung
bay phấp phới.
Một tiếng đàn thánh thót vang lên xé tan bầu không khí ảm đạm xung quanh.
Tất cả mọi người đều dồn ánh nhìn về phía đài cao, Giả Phong tức thì sửng sốt, lẽ nào Hoắc Thư Vũ muốn hướng dẫn cho các nàng?
Vân Cẩn cảnh giác rống to: “Công chúa điên hạ đừng để rơi vào bẫy!!!”
Vô thức siết chặt trường thương trong tay, Giả Phong tin và yêu thương
Hoắc Thư Vũ vô điều kiện dĩ nhiên sẽ không bao giờ hoài nghi nàng: “Theo chỉ dẫn của Thư Vũ tấn công.”
“Công chúa điện hạ!?”
“Mau lên!”
Hoắc Thư Vũ khởi vũ trên đài, tầm mắt bao quát tình hình đội quân Giả Phong
đang đi về hướng tử lộ được Khang vương và Dũng vương an bài, trong đáy
mắt giấu không được lo lắng.
Chẳng mấy chốc hai bên chạm mặt lao
vào chém gϊếŧ lẫn nhau, con đường đó vốn được Khang vương cho người phục kích sẵn, quân Giả Phong bị bao vây tứ phía khó lòng thoát được.
Nước mắt nặng nề trượt xuống hai má xanh xao hõm sâu, đau đớn khép chặt đôi mắt tiếp tục khởi vũ.
Mưa lạnh lẽ trút lên thân thể gầy gò héo hon, nàng vẫn kiên định đứng đó biểu diễn khúc vũ ca cuối cùng cho người trong mộng.
Dưới thành máu chảy thành sông, trên dài bạch y như hoạ
Dưới thành kẻ tử người thương, trên dài lệ hóa thành vũ
Cẩm tú giang sơn sánh không được một nét cười, thiên hạ thái bình không bằng vết chu sa trên trán hồng nhan.
Đợi một người, thiên thu vẫn đợi.
Hận một người, vạn kiếp bất quy hoàn…
Nguyện quân sinh tử tương tuỳ, nguyện quân nhất sinh an lạc.
Mạc vấn quân, tình thâm tại hà xứ? (Hỏi chàng, tình nồng ở nơi nào?)
Giả Phong nhìn mười vạn tinh binh lần lượt ngã xuống, trên gương mặt thanh
tú nhuộm kín máu đỏ, nét cười trên môi chẳng biết từ khi nào trở nên vặn vẹo khổ sở.
Nguyên lai tiểu cô nương ngốc nghếch năm đó chưa từng yêu nàng, sẵn sàng hy sinh nàng để bảo vệ nam nhân của mình…
Vì một ánh mắt sẵn sàng khuynh tẫn thiên hạ này, hai tay dâng cơ đồ đế
nghiệp đổi lấy một nét cười, vì sao vẫn không khí đối phương rung động?
Lẽ nào tình yêu của nàng vẫn chưa đủ chân thành?
Lẽ nào trái tim Thư Vũ còn cứng hơn cả sỏi đá?
Nhưng tất cả chẳng còn quan trọng nữa, thiên hạ này thuộc về ai nàng không quản và Hoắc Thư Vũ sẽ chẳng bao giờ thuộc về nàng.
Như chiến binh mạnh mẽ nhất thiên hạ này, đổ gục xuống bãi đất hoang tàn
nhuộm đỏ máu tanh. Bi thương thống khổ bao trùm lấy nàng, bên tai chỉ có tiếng chém gϊếŧ kinh hoàng.
Giả Phong đau đớn ôm đầu gào lên, đầu thật sự rất đau nhưng có ai dùng sức bổ nó ra làm đôi.
Khang vương Dũng vương thành công xoay chuyển được tình thế đẩy lùi quân Giả
Phong về sau cố thú, máu chảy thành sông một bãi hoang tàn.
Từ xa bỗng xuất hiện hắc kì thêu cửu long tinh xảo, lần lượt phía sau đồng loạt xuất hiện những lá cờ giống như vậy.
Hoắc Thư Vũ dừng khởi vũ, kinh hãi trừng to hai mắt, Liên Hạ quân kỳ!?
Chu Túc Nhi lãnh đạo ba vạn quân Liên Hạ đóng ở Khương quốc đột ngột tấn công quân Khang vương và Dũng vương.
Quân Khang vương hơn hai ngàn, quân Dũng vương khoảng chừng bốn ngàn tổng
cộng gần bảy ngàn quân. Bất quá rất nhanh đãi bị quân của Chu Túc Nhi
đẩy lùi, quân Liên Hạ không những tinh nhuệ mà còn những trợ thủ đắc lực từng theo phò trợ Liên Hạ vương. Không cần đoán cũng biết quân Liên Hạ
chẳng mấy chốc chiến được thế thượng phong đánh tan bảy vạn quân Khương
quốc.
Mộ Dung Ly Tranh ở phía sau bảo hộ Chu Túc Nhi, việc đến
nước này nàng tất nhiên cảm thấy mình có lỗi với Khương quốc nhưng đây
là biện pháp duy nhất bảo trụ Hoắc Thư Vũ và Giả Phong.
Khang vương Dũng vương bất ngờ bị quân Liên Hạ tấn công không kịp phòng bị, tử thương tất cả.
Trận này, Liên Hạ toàn thắng.
Hoắc Thư Vũ hoảng hốt từ trên đài chạy xuống, áo khoác vướng víu đều bị nàng ném lại phía sau, một mạch chạy đến ôm chầm lấy Giả Phong. Thân thể
chạm thân thể, Hoắc Thư Vũ suy nhược gục vào vai tình nhân, mặc dù nàng
câu kết Liên Hạ chà đạp quốc thổ nhưng chỉ cần Giả Phong còn sống nàng
bất chấp tất cả.
“A Phong, A Phong!”
Giả Phong mệt mỏi mở mắt ra, suy nhược thì thào: “Ngươi… là ai?”
Hoắc Thư Vũ kinh hãi trừng trừng mắt, cảm giác bàn tay đặc biệt ẩm ướt. Phát hiện phía sau gáy Giả Phong đầy máu, có lẽ trong lúc giao tranh đã bị
thương.
“A Phong! Ta là Thư Vũ, là Thư Vũ!”
“Thư Vũ?” Giả Phong thống khổ ôm đầu rêи ɾỉ: “Sao đầu ta lại đau thế này? Mà ta là ai? Sao ta lại ở đây?”
Thân thể yếu ớt không ngừng run rẩy trong cơn mưa: “A Phong, ngươi thật sự quên ta rồi sao?”
Tô Tiểu Tuyết từ trong màn mưa chậm rãi bước đến bên cạnh Hoắc Thư Vũ, áp
bàn tay ấm áp lên vai nàng an ủi: “Ta nghĩ đây cũng là một kết cục tốt,
nếu quên đi tất cả hai ngươi có thể làm lại từ đầu.”
Hoắc Thư Vũ
lau đi nước mắt, yếu ớt kéo khoé môi mỉm cười: “Phải, ta có thể cùng
nàng làm lại từ đầu, sống cuộc sống mà ta với nàng mong muốn. Chỉ cần
nàng còn bên cạnh đó là điều may mắn nhất cuộc đời ta.”
Dưới làn mưa lạnh lùng, có hai người dựa vào nhau tiếp tục bước đi…