Cánh nhạn mỏi mệt, mai hoa rực rỡ, xuân phong tràn khiến lòng người
hoang mang vô định. Tiếng chim hót lanh lảnh từ xa truyền đến, không khí náo nhiệt như thế vẫn không thể khiến tâm tình nàng vui vẻ.
Mộ Dung Ly Tranh thả chậm cước bộ đến bên cạnh Chu Bình, giữ nguyên yên lặng không nói gì.
Hôm nay Chu Bình khoác trên người y sam hạnh bạch, tay áo mềm nhẹ vũ động
trong gió xuân, phảng phất hương hoa lê tháng ba trong trẻo. Nghe tiếng
bước chân Chu Bình hơi ngoái đầu nhìn, chân váy lay động, suối tóc dài
bay lượn uyển chuyển.
“Ngươi đến rồi?”
“Ân.”
Chậm chạp lấy trong tay áo búp bê A Phúc đặt vào lòng bàn tay Mộ Dung Ly Tranh: “Ngươi còn nhớ món đồ này chứ?”
Trước mặt hình ảnh tua ngược về quá khứ, chính là nàng tặng cho Chu Bình con
búp bê này, hi vọng đối phương có thể nhìn nó mà nhớ đến nàng. Nhiều năm như vậy không ngờ Chu Bình vẫn còn giữ bên người, nhưng phần tình cảm
trong đó nàng không dám suy đoán.
Thay vì tiếp nhận Mộ Dung Ly Tranh lại đặt con búp bê vào tay nàng: “Ngươi nói những lời này để làm gì?”
“Ngươi từng nói ta là người quan trọng nhất với ngươi, xem ta như trân ái bảo
bối mà che chở, những lời này ngươi đều quên rồi sao?”
“Chuyện lâu rồi, không nhớ nổi.”
“Từ trước đến nay ta chưa từng quên đi bất cứ chuyện gì liên quan đến ngươi.”
Sắc mặt Mộ Dung Ly Tranh càng trở nên khó coi: “Ta không còn gì để nói với ngươi nữa rồi.”
“Ngươi vẫn còn yêu ta có phải không?”
Chu Bình ba bước thành hai chạy đến ôm chặt lấy Mộ Dung Ly Tranh, vùi vào
ngực nàng mà nức nở: “Trước đây ta không rõ lòng mình khiến ngươi thất
vọng, bây giờ ta nhận ra thì ngươi lại không cần ta nữa sao?”
Mộ Dung Ly Tranh ảm đảm cúi đầu, Chu Bình nói những lời này còn có ý nghĩa già nữa.
“Ly Tranh, ta thật sự rất thích ngươi!”
Chu Bình vòng tay ghì chặt cổ Mộ Dung Ly Tranh, kiễng chân đặt lên môi nàng một nụ hôn. Thời gian dừng lại hóa thành vô nghĩa, xung quanh chỉ còn
tiếng lá cây xào xạt, thê lương. Nặng nề khép chặt hàng mi, tay không
dám lơi lỏng dù chỉ là một chút, thân thể nhỏ nhắn cố sức dán sát vào
người đối phương.
Mộ Dung Ly Tranh đứng yên bất động, không nghĩ Chu Bình sẽ chủ động hôn nàng. Trong mộng tưởng từng hi vọng hôn lên
đôi môi nhỏ nhắn, ôm lấy thân thể ôn hương nhuyễn ngọc này.
Chẳng rõ đầu lưỡi của ai nhẹ lướt qua phiến môi, hai thân thể càng dán sát
vào nhau. Cảm nhận trên đầu môi là vị ngọt ngào lan tỏa, thân thể này
dường chẳng còn là của bản thân nữa.
Trong lòng Mộ Dung Ly Tranh dâng lên cỗ dư vị khó tả, ngọt ngào sủng nịch nhưng cũng đầy chua xót
thống khổ cũng có. Đi như vậy xa, đoạn đường còn có thể chung lối chỉ
đến đây thôi, sau này tất cả chỉ còn là dĩ vãng.
“Xin lỗi, ta không xứng với nàng.”
Nói xong Mộ Dung Ly Tranh liền xoay người chạy đi.
Chu Bình yên tĩnh đứng một chỗ, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
---------------------------------------------
Hôn lễ nhanh chóng kết thúc, tân phu thê miễn cưỡng được Chu gia tỷ muội
buông tha quay về tân phòng nghỉ ngơi. Mọi người không chịu đi quyết
định lưu lại phủ Thái sư náo loạn một đêm. Nhi nữ kiên quyết ở lại,
người làm phụ mẫu sao nỡ rời đi, thế là toàn bộ đều lưu lại nghỉ ngơi
hại lão Thái sử đầu mướt mồ hôi chạy khắp nơi an bài phòng nghỉ.
Hài tử tụ họp một góc bàn chuyện sôi nổi, còn rượt đuổi đánh nhau loạn xạ lên.
Riêng Chu Bình thì ngồi một góc, ũ rũ ảo não không có tinh thần.
Tiểu Tuyết bưng chén trà đặt trước mặt nàng, thuận thế ngồi xuống bên cạnh: “Phát sinh chuyện gì?”
“Không có chuyện gì.”
Chu Diệu Cơ ở bên này trông thấy liền chạy đến kéo ghế ngồi cạnh Chu Bình:
“Bình nhi tỷ tỷ có chuyện không vui nên nói ra, giấu trong lòng chỉ
khiến bản thân ngột ngạt.”
Chu Nguyệt Hoa dựa thắt lưng vào cạnh
bàn, hai tay khoanh trước ngực, đề cao giọng: “Nói, ai ức hiếp ngươi ta
giúp ngươi đòi lại công đạo.”
“Các ngươi đừng hỏi nữa!”
“Nhất định là Mộ Dung trang chủ khi dễ nàng.”
“Mộ Dung?” Chu Liễu Yên nheo mắt: “Giang hồ nhân sĩ?”
Chu Túc Nhi gật gù thay cho câu trả lời: “Hình như ngươi từng gặp qua nàng thì phải.”
Chu Liễu Yến sờ soạng cái cằm nhẵn nhụi của bản thân: “Chưa từng, nhưng có
nghe qua tên là Mộ Dung Ly Tranh hay Mộ Dung Vô Song?”
“Ta nghe giang hồ đồn đãi Mộ Dung Vô Song thành thân rồi.”
“Các ngươi đừng nói nữa mà!”
Chu Thư Bảo bị tiếng quát tháo của Chu Bình dọa cho bay mất tam hồn thất
phách, cuống quít chạy qua dỗ dành nàng: “Hảo, hảo không nói nữa.”
“Khiến ngươi thê thảm như vậy còn luyến tiếc làm gì? Nguyệt Hoa ta giúp ngươi tìm phu gia tốt hơn!”
Thất vị quận chúa trừng nàng: “Hồ ngôn loạn ngữ!”
Động tĩnh bên ngoài quá lớn, rốt cuộc vẫn quấy rầy an tĩnh của Quận vương.
Chu Tĩnh một thân y sam đơn bạc bước ra, trông thấy Chu Bình cuộn tròn
nhỏ bé giữa các tỷ muội không khỏi đau lòng, cẩn dực đem nàng ôm vào
lòng.
“Mẫu vương…”
“Ngoan, không khóc, ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt không tốt đâu.”
“Mẫu vương, Bình nhi thật sự rất buồn.”
“Được rồi, mẫu vương hiểu ngươi buồn lòng thế nào, nhưng ngươi nên thuận theo ý trời. Nếu đã hữu duyên vô phận thì cưỡng cầu chẳng được gì, chi bằng
hoan hỉ buông tay vừa là giải thoát bản thân vừa là giúp Mộ Dung Ly
Tranh thoải mái hơn.”
Trong lúc mọi người vây quanh an ủi Chu
Bình thì cung nữ thiếp thân bên cạnh Hoàng hậu nương nương xuất hiện
triệu gọi Thái tử và Thái tử phi tiếp kiến. Chu Túc Nhi đành thoát ly
náo nhiệt đến xem mẫu hậu, suy đoán ngài tìm nàng giữa đêm như vậy là có chuyện gì.
“Miễn lễ.” Hạ Khuynh chỉ vào ghế trống trước mặt các nàng: “Mẫu hoàng có chuyện muốn nói với các ngươi.”
Chu Quân yên tĩnh đợi hai người ngồi xuống rồi mới mở miệng: “Sự tình thập
tam quốc chắc các ngươi cũng đã minh bạch, quả nhân muốn Thái tử đích
thân thống nhất thập tam quốc.”
“Cái gì?!”
“Hiện tại binh
thảo Liên Hạ mạnh mẽ dồi dào, tứ phương an yên nhưng lòng dân vẫn bất
ổn. Xung quanh thập tam quốc ngấm ngầm chiêu binh mãi mãi gây chiến loạn khắp nơi, sớm hay muộn cũng sẽ ảnh hưởng đến an nguy Liên Hạ. Muốn
thiên hạ thái bình chỉ có một cái là thống nhất thập tam quốc, Liên Hạ
giang san Chu gia ta càng được mở rộng.”
Tô Tiểu Tuyết trên mặt
giấu không được lo lắng: “Mẫu hoàng, Thái tử tuổi trẻ sợ rằng cán đáng
không nổi trọng trách ngài giao phó. Hay là đợi thêm vài năm nữa để Thái tử tích cực trao dồi rồi mới…”
“Bắc Phàm và Thái Phồn đã quy về
Liên Hạ, chỉ còn ha nước đáng lo nhất là Vĩnh quốc và Phấn Ly, quả nhiên tin Túc Nhi sẽ làm được.”
“Nhưng mẫu hoàng, nhi thần…”
Nhận ra lo lắng trong lời nói, Hạ Khuynh dịu dàng vuốt ve mái tóc nàng dỗ
dành: “Chẳng phải chuyến đi Phiên Trung ngươi làm rất tốt sao? Chỉ cần
cố gắng một chút, khiến mẫu hậu vì ngươi mà hãnh diện có được hay
không?”
Chu Túc Nhi thủy chung cúi thấp đầu không trả lời.
“Chuyến đi này càng không được phép thất bại, cả động binh đao cũng không được.”
Bầu không khí trong phòng trở nên gượng gạo nặng nề, hồi lâu Chu Túc Nhi
ngẩng đầu lên, kiên định gật đầu đáp ứng. Chu Quân hài lòng kéo khóe
môi, vỗ vai nàng hai cái phó thác hy vọng, nàng tin nha đầu này sẽ không phụ lòng nàng và hoàng hậu.
Chu Túc Nhi kính cẩn bái lạy rồi
quay trở ra, thay vì về phòng nghỉ ngơi lại đến đại điện kéo tay Chu
Bình ra ngoài sân đơn độc trò chuyện.
“Nha đầu, ta có biện pháp giúp ngươi và Ly Tranh tái hợp.”
Hai mắt Chu Bình mở to, dỏng tai nghe không sót một chữ…
…
Chu Bình thô lỗ đẩy mạnh cửa ra, mặc kệ hai người đang dây dưa trên giường, một phát ném quần áo trên sàn vào người cả hai.
“Ta cho các ngươi một khắc, nhanh lên!”
Bạch Vân Phi, Hà Trọng Anh: “…”
Một khắc sau Bạch Vân Phi y sam chỉnh tề bước ra, còn chưa kịp hỏi gì Chu
Bình lại lôi nàng đi, cuối cùng dừng lại trước đại môn Mộ Dung phủ.