Cố Dung Khanh quay đầu nhìn ra cửa sổ thấy được Ôn
Lĩnh và Ôn Noãn, cô đứng lên định đi ra ngoài thì Kỷ Thần Hi đã nắm lấy
tay cô hỏi làm sao vậy.
Vốn dĩ, Ôn Lĩnh định nói với Ôn Noãn, mẹ
nhỏ con đang bận đừng quấy rầy mẹ con, nhưng mà lời còn chưa nói thì Ôn
Noãn đã gọi rồi.
Sau đó, Kỷ Thần Hi nhìn về phía các cô, lại nói cái gì đó với Cố Dung Khanh, kết quả Cố Dung Khanh lại ngồi xuống.
Ôn Lĩnh nhìn thoáng qua thì hai người rồi bỏ đi.
"Mẹ, vì sao chúng ta không thể đi qua tìm mẹ nhỏ?"
"Tiểu Noãn ngoan, mẹ nhỏ con đang bận, chúng ta đừng quấy rầy mẹ con được
không." Ôn Noãn chẹp chẹp cái miệng, còn muốn nói cái gì đó nhưng mà
nhìn thấy sắc mặt của Ôn Lĩnh không được tốt, cuối cùng không nói nưa.
Đương nhiên, Ôn Lĩnh rất khó chịu, nhớ tới câu hỏi hôm qua hỏi Cố Dung Khanh
là hai người có quen nhau không, Cố Dung Khanh đã phủ định. Không ngờ
được hôm nay lại được nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng nghẹn khuất.
Lúc Cố Dung Khanh nhìn thấy Ôn Lĩnh Và tiểu Noãn, đặc biệt là tiểu Noãn còn gọi cô, cô không hề nghĩ ngợi mà muốn lập tức đi ra tìm hai mẹ con, là
Kỷ Thần Hi nói, "Hiện tại, chuyện ly hôn của hai người vẫn còn chưa chìm xuống. Bây giờ, em đi ra đó tìm hai người đó, đối với hai người chuyện
này không tốt đâu." Lời kia vừa nói ra làm cho cô bình tĩnh lại, ngồi
xuống ghế, cũng cảm thấy bản thân có chút xúc động.
"Thật không nghĩ đến, hiện tại Cố Dung Khanh cũng sẽ có lúc xúc động." Cố Dung Khanh không trả lời, uống một cà phê.
Cô cảm thấy lần gặp mặt này Kỷ Thần Hi không giống như trước.
Kỷ Thần Hi lớn hơn cô một tuổi. Lúc cô vừa vào đại học đã quen biết nhau,
chuyện xử lý nhập học đều là do phụ huynh giải quyết, mà Cố Dung Khanh
chỉ đi có một mình. Lúc đó, Kỷ Thần Hi giúp đỡ cô, báo danh xong lại đi
đăng ký chỗ ở trong ký túc xá. Cố Dung Khanh không phải là người hướng
ngoại, thật ra cô có chút giống như tự phong bế bản thân lại. Cho nên
thời đại học, Kỷ Thần Hi giúp cô cái gì cô đều ghi nhớ trong lòng. Sau
này, hai người có chút quen thuộc hơn mới trở thành bạn bè. Lúc bắt đầu
diễn xuất cũng ở cùng nhau, mà lúc đó Kỷ Thần Hi như một ngôi sao sáng
chói.
Cô nghĩ rằng mấy năm nay Kỷ Thần Hi xuất ngoại trở về nước, cho nên xem Kỷ Thần Hi là bạn lâu năm, không nghĩ tới...
Đêm qua, Kỷ Thần Hi gọi cho cô nói muốn thảo luận về kịch bản, cô không suy nghĩ liền đồng ý.
Kết quả, hôm nay trước khi ra cửa, Kỷ Thần Hi đã gửi địa chỉ quán cà phê
cho cô, mà quán cà phê này lại ở trong trung tâm thương mại, bảo cô đi
qua đây.
Từ lúc đến cho đến lúc nhìn thấy Ôn Lĩnh và Ôn Noãn thì
một câu về kịch bản cũng chưa nói. Cô đột nhiên suy nghĩ cẩn trọng lại,
trong khoảng thời gian này Kỷ Thần Hi thật khác thường.
"Dung Khanh, làm sao vậy?"
"Không có gì..." Cố Dung Khanh ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Kỷ Thần Hi ôn nhu
nhìn cô, loại ánh mắt này cô cảm thấy có chút quen thuộc, lại không biết đã từng gặp qua ở đâu...
"Kỷ Thần Hi, tôi có chút không thoải
mái nên đi về trước." Nói xong Cố Dung Khanh đứng dậy muốn đi, Kỷ Thần
Hi liền giữ tay cô lại.
"Chị đưa em về." Kỷ Thần Hi cũng đứng dậy, nhưng vẫn nắm tay Cố Dung Khanh không buông.
"Không cần, tôi có thể tự đi về, chị có việc thì đi đi." Cố Dung Khanh từ chối làm cho Kỷ Thần Hi ngượng ngùng thả tay ra.
"Vậy em đi cẩn thận." Cố Dung Khanh gật đầu nói biết rồi.
Cố Dung Khanh đi rồi, Kỷ Thần Hi ngồi lại, sắc mặt rất khó coi.
....
Ngày hôm sau là ngày truyên truyền cho bộ phim >, buổi sáng vừa mới công bố poster của diễn viên.
Cố Dung Khanh đóng vai Cận Nam Phong, Hứa Mộc Mộc đóng vai Phương Cao, còn có diễn viên vừa mới cầm ảnh đế Chiêm Phong, đảm nhiệm vai chồng sắp
cưới của Cận Nam Phong, tên Lý Diệp.
Nhưng bởi vì Cố Dung Khanh ly hôn cho nên có chút ảnh hưởng, có những bình luận móc méo.
[Dung Khanh thật sự vào vai Cận Nam Phong sao!!!]
[Sau khi ly hôn liền nháo với Kỷ Thần Hi, bộ phim này do Kỷ Thần Hi sản xuất. Vãi.]
[Lầu trên thì biết cái gì! Cái này gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài.]
[Mấy người im đi! Dung Khanh rất hợp.]
[Chẳng lẽ mấy tin đồn trước là để lăng xê phim à?]
Nhìn các lời khen chê không đồng nhất, hơn phân nửa là bảo vệ Cố Dung Khanh, cũng không có thiếu bộ phận anh hùng bàn phím gõ gõ, nhưng mà Ôn Lĩnh
một chút lo lắng cũng không có.
Cố Dung Khanh là ai? Là Cố ảnh hậu nha, không phải là một tiểu hoa đán lưu lượng, khi có tin xấu thì sẽ bị cắt mất mấy vai diễn.
Lấy năng lực của Cố Dung Khanh, kịch bản muốn tìm Cố Dung Khanh đóng phim còn đang xếp chồng chờ phủi bụi kìa.
Cho nên Ôn Lĩnh ở nhà một bên thưởng thức ảnh chụp tạo hình trong phim của Cố Dung Khanh, một bên dọn dẹp hành lý.
Ban đầu, Ôn Lĩnh chỉ muốn viết đôi ba chữ thành một cuốn tiểu thuyết bán
kiếm tiền. Lúc bán cuốn tiểu thuyết này, đạo diễn Lý Tân lại tìm đến cô, khuyên bảo hy vọng cô có thể đảm nhận biên kịch.
Đối với Ôn
Lĩnh, cô cảm thấy có chút thành tựu, vì đây là bộ tiểu thuyết đầu tiên
cô bán đi nhưng mà lại có thể đảm đương làm biên kịch.
Chỉ là cô không ngờ được, diễn viên chính lại là Cố Dung Khanh.
Trong khoảng thời gian này, cô thực sự không có cách nào chăm sóc cho Ôn
Noãn, cho nên ngày hôm qua, Cố mẹ đưa ra ý bảo cô đưa Ôn Noãn cho Cố gia chăm sóc, cũng giải quyết được chuyện phiền não của cô.
Vừa mới
thu dọn hành lý xong thì điện thoại của cô vang lên, cô nhìn thoáng qua
là Lâm Tự. Lần trước ở Đông Thành, các mẹ bảo các cô lưu lại số điện
thoại về sau có ở thủ đô thì có thể chiếu cố lẫn nhau. Nhưng lâu rồi
không có liên hệ, không biết Lâm Tự có chuyện gì.
"Alo... Lâm Tự?"
"Oa... Chị Ôn Lĩnh!" Giọng nói của Lâm Tự có chút kích động, làm cho Ôn Lĩnh có chút hoảng sợ.
"Em làm cái gì mà kích động vậy a."
"Chị Ôn Lĩnh, em không ngờ được là mẹ nhỏ của Ôn Noãn lại chính là Cố ảnh
hậu!" Lời Lâm Tự vừa nói ra, Ôn Lĩnh muốn đem cái điện thoại quăng sang
một bên.
Bởi vì Cố Dung Khanh, cô và Ôn Noãn ra cửa đều rất chú
ý, đều không để cho người khác nhìn thấy mặt, cho dù lần trước cô bị
phóng viên truy hỏi ở trước cửa nhà cũng đều có cải trang, không nghĩ
tới...
"Alo? Chị Ôn Lĩnh chị còn nghe không?"
"Còn, nếu biết em đã biết thì chị cũng không gạt em. Đúng là vậy."
"Vậy chị Ôn Lĩnh, chị đừng có thương tâm a." Ôn Lĩnh đột nhiên được an ủi có chút ngây ngốc.
"Chuyện gì vậy?"
"Chị lên xem hot search đi."
Ôn Lĩnh ngắt điện thoại lập tức mở weibo ra xem.
>
Bang... Lương Mị tức giận vứt cái điện thoại lên bàn, chỉ vào Cố Dung Khanh
nói, "Em nói cho chị nghe, từ lúc em ly hôn đến bây giờ, số lần em và Kỷ Thần Hi lên hot search là bao nhiêu rồi hả? Ly hôn với Ôn Lĩnh còn chưa hot như vậy. Còn bây giờ là cùng với bạn gái vô tình gặp vợ cũ, cả hai
cùng nhau lên hot search."
Cố Dung Khanh nhìn Lương Mị không nói
lời nào, làm cho Lương Mị càng tức giận hơn! Bản thân cô thì nói còn
đương sự thì làm như không có chuyện gì, thật sự muốn bốc khói, Lương Mị quyết định ngồi xuống đối diện Cố Dung Khanh và không thèm nói cái gì.
Hai người cứ thế nhìn nhau trong 10 phút, cuối cùng vẫn là Lương Mị bại
trận, thật ra cô cũng không có ý gì với Cố Dung Khanh, nhưng mà gần đây
cô thực sự lơ là, mấy cái hot search gần đây có gì đó không đúng.
Bản thân Cố Dung Khanh trước giờ không phải không lên hot search, bởi vì
chuyện ẩn hôn rồi ly hôn cũng có tạo hot search vài lần. Nhưng mà cùng
với Kỷ Thần Hi thường xuyên lên hot search như vậy, thật sự không quá
thích hợp, hơn nữa hai ngày trước lúc chụp poster quảng cáo, ánh mắt Kỷ
Thần Hi nhìn Dung Khanh có chút không đúng cho lắm.
"Lần này, gia nhập đoàn làm phim, em nên coi chừng Kỷ Thần Hi, đừng có quá gần gũi
với cô ấy." Lương Mị đột nhiên dừng lại, nhớ tới chuyện gì đó, nắm lấy
bả vai Cố Dung Khanh, "Lần này, Ôn Lĩnh cũng ở đó sao?" Sau đó, không
cần Cố Dung Khanh trả lời thì Lương Mị đã nói tiếp, "Sớm biết chuyện
này, chị đã không giúp em nhận bộ phim này."
"Chuyện này còn ghê
gớm hơn nữa, >" Lương Mị lải nhải nửa ngày hết
đứng lên rồi lại ngồi xuống.
"Em nhất định phải cẩn thận."
"Em biết rồi, em đi về nhà thu dọn hành lý đây." Lương Mị nhìn thì có chút
lạnh lùng, nhưng mà khi mà bắt đầu có chuyện gì là bắt đầu lải nhải dài
dòng, Cố Dung Khanh có chút không chịu nổi, dứt khoát đứng dậy đi luôn
một mạch.
Lúc Cố Dung Khanh về đến nhà, vừa đúng lúc gặp Ôn Lĩnh
đưa Ôn Noãn sang đây. Cố mẹ ôm Ôn Noãn ngồi trên sô pha, còn cùng Ôn
Lĩnh nói chuyện phiếm, Cố ba thì ở trong bếp nấu ăn, vẫn là Ôn Noãn thấy được Cố Dung Khanh mà gọi "Mẹ nhỏ ~", sau đó thoát ra khỏi người Cố mẹ, lập tức chạy đến chỗ Cố Dung Khanh, ôm lấy đùi của cô.
"Mẹ nhỏ ~ mẹ đã về rồi." Cố Dung Khanh ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy Ôn Noãn, nhéo hai cái lên gương mặt đáng yêu kia.
Cố Dung Khanh cảm thấy gần đây Ôn Noãn có chút dính lấy cô. Trước kia, nếu cô không chơi với Ôn Noãn thì Ôn Noãn cũng không có dính lấy cô. Nhưng
mà cơ thể bé nhỏ của Ôn Noãn thật sự rất mềm mại và thơm. Cố Dung Khanh
cảm giác có bị dính lấy cũng thích.
"Dung Khanh đã về a, ba đang
làm món sườn xào chua ngọt mà con thích đó." Cố ba nghe được ở ngoài
phòng khách nhộn nhịp, từ nhà bếp đi ra cười nói với Cố Dung Khanh.
"Ông ngoại, tiểu Noãn cũng thích ăn sườn xào chua ngọt." Ôn Noãn uỷ khuất
nói, sợ ông ngoại quên mất tiểu Noãn cũng giống mẹ nhỏ, cũng thích ăn
sườn xào chua ngọt.
"Được rồi, được rồi, ông ngoại làm cho con và mẹ ăn." Nói xong rồi lại đi vào nhà bếp.
Cố Dung Khanh ôm lấy Ôn Noãn đi đến sô pha, Ôn Noãn còn muốn ngồi ở trên
đùi cô, đến ghế sô pha ngồi xuống liền leo lên đùi cô ngồi, ay thì ôm
lấy cổ Cố Dung Khanh.
Lúc ăn cơm, Cố Dung Khanh cố gắng đút cho Ôn Noãn ăn, còn Cố mẹ và Cố ba nói chuyện phiếm với Ôn Lĩnh.
Nhưng mà không biết là do Ôn Noãn hay Cố Dung Khanh không biết làm, cho nên đút mãi mà vẫn không được.
Lúc này Ôn Lĩnh nhịn không được nữa, để cho Ôn Noãn ngồi trong lòng ngực Cố Dung Khanh còn cô thì đút cho Ôn Noãn ăn.
Cố mẹ thấy các cô như vậy, cười rất vui vẻ.
"Ôn Lĩnh, tối nay, con ở lại đây ngủ đi. Ngày mai, hai đứa cùng nhau đến
đoàn làm phim.' Cố mẹ nhìn một nhà ba người bên nhau, rất cao hứng.
Lời vừa nói ra, tay Ôn Lĩnh đang đút cho Ôn Noãn bị khựng lại, cô xoay
người nói, "Không được ạ, hành lý của con còn chưa sắp xếp xong. Tối
nay, về còn thu dọn nữa ạ."
"Ủa mẹ... hôm nay, không phải mẹ đã
thu thập xong hết rồi sao?" Một lời nói của Ôn Noãn đã phá hỏng kế hoạch đánh bài chuồn của Ôn Lĩnh, những người còn lại thì có chút sững sờ,
sau đó Cố mẹ hung hăng trừng mắt với Cố Dung Khanh, còn Cố Dung Khanh
thì chột dạ.
Còn Ôn Lĩnh cũng không được tự nhiên, không ngờ được Ôn Noãn làm cho một lời từ chối nhẹ nhàng thành một tình huống khó đỡ.