Ôn Lĩnh và Lâm Tự ngồi vào bàn ăn được một lát, đây là bữa tiệc đóng máy cho nên có rất nhiều người đến tham dự, mà hai cô phụ trách việc ăn.
Ban đầu còn có Hứa Mộc Mộc ngồi chung với các cô, mới ngồi được một lúc thì Hứa Mộc Mộc đã bị Hứa Triết kéo đi.
Lâm Tự bỏ vào miệng một miếng bánh kem vị dâu tây, lấy cánh tay chạm chạm
vào người Ôn Lĩnh nói, "Chị Dung Khanh sao còn chưa tới nhỉ?"
Ôn Lĩnh cũng ăn bánh kem, miếng bánh này hơi lớn, bỏ vào trong miệng Ôn Lĩnh làm miệng cô phồng lên, "Aiii mà...biết a!"
Dạo gần đây, Ôn Lĩnh phát hiện bên người cô đều là người của Cố Dung Khanh, bắt đầu là từ lúc cô nói chuyện rõ ràng với Cố Dung Khanh, cô nghĩ mọi
việc cứ thế coi như xong rồi. Nhưng mà mấy người này.... Đặc biệt là Ôn
Noãn, đúng là thần trợ công!
Ôn Lĩnh không nói muốn thêm nhưng
Lâm Tự lại thở dài nói tiếp, "Chị Ôn Lĩnh, chị Lương Mị lâu nay không có liên lạc với em...." Trong giọng nói của Lâm Tự có sự mất mát, phim
cũng đã đóng máy mà Lương Mị vẫn không quay lại, nghe được lời này của
cô, tay Ôn Lĩnh định đưa một miếng bánh kem vào miệng, đành phải dừng
lại, đặt lên lại cái đĩa.
"Ừ.... Có khi chị ấy bận việc!" Nhìn
thấy bộ dáng này của Lâm Tự, Ôn Lĩnh cũng có chút hụt hẫng, cô cũng muốn khuyên nhũ Lâm Tự lắm, nhưng mà nghĩ đến bản thân, cô có tư cách gì mà
đi khuyên người khác quay đầu là bờ? Khi nào đi đến ngõ cụt thì lúc đó
mới chịu nhìn lại.
Hơn nữa, đúng thật là Lương Mị rất bận,
khoảng thời gian trước tin tức về Cố Dung Khanh bay đầy trời, Lương Mị
trở về thủ đô lập tức phải đè xuống, đem hot search của Cố Dung Khanh và Kỷ Thần Hi ra làm sáng tỏ, đến nỗi chuyện của cô và Cố Dung Khanh, cũng làm sáng tỏ luôn, còn làm khá tốt nữa!
Lâm Tự cũng đồng tình với lời nói của Ôn Lĩnh, đúng là công việc gần đây có chút nhiều.
Hai người đang nói chuyện phiếm thì Cố Dung Khanh xuất hiện, cô vừa xuất
hiện thì dường như mọi ánh mắt đều tập trung lên người cô, nhưng không
bao gồm Ôn Lĩnh....
Cố Dung Khanh mặc một chiếc váy bạch kim cổ
chữ V tôn lên đường cong quyến rũ, mái tóc dài màu hạt dẻ đã được uốn
xoăn khiến cô trở nên gợi cảm và quyến rũ hơn. Những ánh mắt không ngừng dõi theo sự chuyển động của cô, còn không ngừng khen ngợi cô.
Mà tầm mắt của Cố Dung Khanh luôn rơi ở bên người Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh thì mặc đồ tương đối tuỳ ý, một chiếc jumpsuit màu xám, mái tóc dài đã được búi lên, trang điểm nhẹ nhàng, cả người thoạt nhìn rất đứng đắn nhưng lại
có chút phong lưu.
Ôn Lĩnh vẫn tập trung ăn bánh kem, ăn xong bánh kem rồi lại qua ăn trái cây.... Căn bản là không có ý định ngẩng đầu nhìn xem.
Cố Dung Khanh rất tiêu sái bước vào trong sảnh tiệc, ánh mắt nhìn Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh cúi đầu nhìn đồ ăn....
Cố Dung Khanh không ngừng oán niệm.... Vì cái gì đưa hoa cũng không được,
trang điểm xinh đẹp lộng lẫy cũng không xong? Trong lòng cô thật sự khổ
sở mà....
Thật ra Ôn Lĩnh cũng có bớt chút thời gian nhìn Cố
Dung Khanh. Hôm nay, quả thật Cố Dung Khanh khác xa so với ngày thường,
vừa xinh đẹp lại vừa cám dỗ....
Nhưng mà có liên quan gì đến cô.
Trong bữa tiệc có hai cái bàn trái ngược nhau, bên Cố Dung Khanh thì cô không thể không uống rượu, ảnh hậu trẻ tuổi xinh đẹp cho nên rất được mọi
người hoan nghênh, rượu cũng rót hết ly này đến ly khác.
Mà bên
bàn của Ôn Lĩnh thì nhàn hơn nhiều, thậm chí cô một bên ngồi ăn một bên
bấm bàn phím.... Ngẫu nhiên sẽ nói chuyện với Lâm Tự.
Vốn dĩ, Cố Dung Khanh không thể uống rượu, nhưng những người này hết ly này đến ly khác, đầu cô bắt đầu choáng váng, cô thậm chí còn không gọi nổi tên của nhà đầu tư và đạo diễn, đặc biệt là Hứa Triết rót rất tàn nhẫn, lần này không có Ôn Lĩnh che chở, chỉ có thể căng da đầu mà uống. Nhưng mà uống vào cũng thật sảng khoái, mấy ngày gần đây cô thực sự khổ sở, buồn bực, uống vào như quên bớt đi một số việc. Cho nên sau đó ai đến mời cô cũng không từ chối.
Kỷ Thần Hi ở bên cạnh nhìn thấy mặt cô bắt đầu
đỏ lên, cô muốn chắn rượu cho Cố Dung Khanh nhưng mà Cố Dung Khanh không cho cô cơ hội, Cố Dung Khanh chỉ chăm chăm uống rượu, đến đồ ăn cũng
không ăn.
Lâm Tự nhìn thấy Cố Dung Khanh tiếp hết ly này đến ly
khác cũng bị doạ, cô vỗ vỗ Ôn Lĩnh, "Chị Ôn Lĩnh, chị Dung Khanh uống
nhiều như vậy, có ổn không?"
Ôn Lĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua
bàn của Cố Dung Khanh, cô cảm thấy Cố Dung Khanh sắp say, nhưng mà ở bên cạnh có người chăm sóc, lo gì đâu chứ. Kỷ Thần Hi cứ chăm chăm mà nhìn
Cố Dung Khanh, cô nói với Lâm Tự, "Bớt xen vào chuyện của người khác đi
em."
"Ơ...." Lâm Tự làm cái mặt không vui, không thèm nói chuyện nữa.
Ôn Lĩnh ăn có chút no, ngồi một chỗ cũng chán, cô nói với Lâm Tự một tiếng rồi đi ra ngoài, sẵn tiện gọi cho Ôn Noãn luôn, ngày mai cô đã quay lại thủ đô, về rồi sẽ đi đón Ôn Noãn.
"Mẹ~" Trong điện thoại, Cố mẹ đang ôm Ôn Noãn, Ôn Lĩnh không biết sao nhìn thấy Cố mẹ thì trong lòng
có chút chột dạ cùng xấu hổ.... Tuy rằng lúc trước cũng có nhưng mà bây
giờ càng xấu hổ hơn...
"Dì... Tiểu Noãn...." Ôn Lĩnh chào hỏi Cố mẹ, từ ngày Tiểu Noãn về lại thủ đô, Ôn Lĩnh cũng rất ít khi gọi video
cho Ôn Noãn, chỉ có hay gọi điện thoại trực tiếp hỏi thăm. Cho nên hôm
nay khi bà nhìn thấy Ôn Lĩnh, cảm giác thái độ của Ôn Lĩnh rất khác,
càng thêm xa cách.
Mà cảm giác xa cách này vào lúc nhắc Cố Dung Khanh càng được thể hiện rõ ra.
"Mẹ và mẹ nhỏ khi nào trở về?"
"Ừ... ngày mai, mẹ sẽ trở về, sau đó đi đón con nhé."
Ôn Noãn không có nghe được mẹ nhỏ trở về, cô bé có chút không vui, nhưng
mà lại nghe ngày mai sẽ được về nhà lại bắt đầu vui vẻ trở lại.
"Được a, mẹ ơi ngày mai chúng ta về nhà thôi."
Cố mẹ nhìn thấy bộ dáng Ôn Noãn vui vẻ khi được về nhà, bà giả vờ uỷ khuất với Ôn Noãn, "Tiểu Noãn không thích bà ngoại sao?"
Cố mẹ lúc này mới hài lòng, nào ngờ Ôn Noãn lại ăn ngay nói thẳng, "Nhưng con thích mẹ hơn~"
Sau đó cười hì hì với Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh nhìn cô bé cười tươi, lòng chợt
nghĩ. Nếu cô tỉnh mộng sớm thì tốt biết mấy, cô chỉ cần mang theo Ôn
Noãn, làm chuyện mà cô thích, không thèm nghĩ đến mấy cái điều làm bản
thân cô mệt mỏi nữa.
Ôn Lĩnh còn đang muốn nói vài câu, nhưng mà trên đầu hành lang truyền tiếng giày cao gót, cô đơn giản nói tạm biệt
với Ôn Noãn rồi tắt điện thoại, sau đó quay lại vào bên trong.
Thật trùng hợp là cô đụng trúng một người, mà người kia là Cố Dung Khanh và Tiểu Hàng.
Cố Dung Khanh hình như uống quá nhiều rồi, cơ thể chao đảo cần Tiểu Hàng
đỡ mới ổn được một chút, nhìn dáng vẻ thì chắc mới từ nhà vệ sinh đi ra.
Cố Dung Khanh uống xong liền khó chịu, đi vào nhà vệ sinh nôn
một ít nhưng chân vẫn không đứng vững, đành phải để Tiểu Hàng đỡ cô.
Không nghĩ đến trên hành lang sẽ gặp Ôn Lĩnh, nhìn Ôn Lĩnh thì có lẽ mới gọi điện thoại cho Ôn Noãn xong, lúc cô sắp đến gần thì Ôn Lĩnh đã ngắt điện thoại. Sau đó làm như không nhìn thấy cô, trực tiếp đi ngang qua,
uống rượu vào đầu rất đau nhưng nhìn thấy thái độ của Ôn Lĩnh đối với
cô, làm cho cảm xúc của cô càng dâng trào, cô muốn nói chuyện với Ôn
Lĩnh. Tâm vừa nghĩ thì tay đã hành động, cô bắt lấy cổ tay Ôn Lĩnh.
Ôn Lĩnh định trực tiếp đi lướt qua, không ngờ Cố Dung Khanh lại cản cô
lại, cả cơ thể lắc lư lảo đảo trước mặt cô, Ôn Lĩnh có chút bực bội,
"Ảnh hậu Cố, có việc gì?"
Cố Dung Khanh sửng sốt, sau đó uỷ khuất nói, "Chị tặng hoa cho em, em không thích sao?"
Cố Dung Khanh thấy Ôn Lĩnh không thèm trả lời, ném cánh tay của Tiểu Hàng
ra, bước một bước, lấy tay đặt lên vai Ôn Lĩnh lại hỏi lần nữa, "Vì sao
em lại không thích?"
Một câu hai ý nghĩa, là không thích cô hay không thích hoa?
Cơ thể Ôn Lĩnh cứng đờ, nhìn qua Tiểu Hàng, cô nghĩ thầm, đúng là cứ uống
sau thì Cố Dung Khanh sẽ biến thành như vậy, hoàn toàn không thèm để ý
đến cái nhìn của người khác.
Tiểu Hàng thật sự xấu hổ, cô không
nghĩ ở đây lại đụng trúng Ôn Lĩnh, cô thấy Cố Dung Khanh uống say rồi
cho nên mới mang người ra ngoài hóng gió, để cho nôn một chút rồi lát
sau sẽ thoải mái hơn, nào ngờ lại gặp Ôn Lĩnh.... Bây giờ, cô xoay người tránh còn kịp sao?"
Tuy rằng cái tay đã bị lấy xuống nhưng Cố Dung Khanh vẫn cố chấp hỏi cô,
nhìn cái bộ dáng bướng bỉnh kia, Ôn Lĩnh biết nếu như cô còn không trả
lời thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cô.
Ôn Lĩnh không chịu được một Cố Dung Khanh như vậy, cô không kiên nhân đành nói, "Không thích còn cần lý do sao?"
Bây giờ, cô mới hiểu được, hoá ra khi từ bỏ rồi mà có người còn muốn dây
dưa thực sự rất phiền. Cô không nghĩ Cố Dung Khanh lại như vậy. Nếu Cố
Dung Khanh vẫn là Cố Dung Khanh của ngày trước, có lẽ cô sẽ không đối xử với Cố Dung Khanh như vậy. Con người mà, lúc yêu mà không có được thì
mới đối xử tốt. Cho nên khi cô nhìn thấy bộ dạng của Cố Dung Khanh khi
bị vứt bỏ, cô cũng chỉ cảm thấy, Cố Dung Khanh là bởi vì không được yêu
nữa cho nên mới thành ra như vậy.
"Dung Khanh, tôi đã nói với
chị, chuyện yêu chị, tôi rất mệt, cho nên tôi không muốn tiếp tục nữa."
Biểu cảm của Cố Dung Khanh hoảng hốt, cô dường như hiểu rõ được lời nói
của Ôn Lĩnh, nhưng mà cũng không muốn hiểu. Hốc mắt có chút đỏ, cô cảm
thấy bản thân mà thật ngu ngốc, vì sao chuyện gì làm cũng không tốt, làm cái gì cũng khiến Ôn Lĩnh mệt.
Nhìn những giọt nước mắt sắp
tràn ra trong mắt Cố Dung Khanh, trong lòng Ôn Lĩnh cũng không chịu nổi. Cô có thói quen để ý đến mỗi cảm xúc của Cố Dung Khanh, nhìn thấy Cố
Dung Khanh như vậy lòng cô vẫn đau chứ. Yêu Cố Dung Khanh dường như đã
là một thói quen của Ôn Lĩnh.
Nhưng mà thói quen này là một thói quen xấu, cô đã quyết định từ bỏ.
Cô nhìn đôi mắt ngấn lệ của Cố Dung Khanh mà nói.
"Dung Khanh, buông tha cho tôi đi. Làm ơn hãy buông tha cho tôi."