Nếu đã xác định được các lựa chọn cho câu
hỏi phụ, vậy việc tiếp theo, là dùng "phương pháp loại trừ" để tìm ra
đáp án phù hợp nhất.
Việt Tinh Văn nhìn 20 bệnh án trong laptop,
nói với Kha Thiếu Bân: "Chia nhóm lại lần nữa dựa theo thời gian tử
vong, cả thảy từng có bao nhiêu lần các bệnh nhân chết trong khoảng thời gian gần nhau?"
Kha Thiếu Bân nhanh chóng thống kê ra một bảng,
nói: "Tổng cộng có 4 lần. Từ ngày 1 đến ngày 3 tháng 6 chết 5 người; từ
10 đến 13 tháng 8 có 7 người chết; từ 15 đến 20 tháng 10 là 8 người;
thời gian chúng ta nhập viện là 24 tháng 12, trong hai ngày có 8 người
chết."
Việt Tinh Văn chăm chú nhìn bốn nhóm thời gian, nói tiếp:
"Tìm ra tất cả các y bác sĩ và bệnh nhân ở khu nội trú khoa tim mạch
trong thời gian bốn lần gây án, sau đó tìm danh sách có mức trùng hợp
cao nhất."
Kha Thiếu Bân xếp danh sách theo bảng chữ cái, sau khi so sánh bằng bảng biểu, đáp án vô cùng rõ ràng.
Việt Tinh Văn ghi năm lựa chọn vừa xác định lên giấy, phân tích: "Bệnh nhân
giường 20 đầu tiên đều không có mặt trong mấy lần gây án, đây là lần đầu ông ta nhập viện, hoàn toàn không phù hợp điều kiện gây án, có thể loại trừ."
Việt Tinh Văn vừa nói vừa gạch thẳng "lựa chọn A" đi, phân tích tiếp: "Thứ hai, là Hứa Đại Bằng 56 tuổi giường 21, từng làm trình
dược viên. Ông ta có mặt trong lần gây án ngày 1 tháng 6 và 10 tháng 8,
nhưng ngày 15 tháng 10 lại không nằm viện. Cũng tức là, bốn lần gϊếŧ hại bệnh nhân, ông ta vắng mặt một lần, không phải là hung thủ... mà là
nhân chứng quan trọng!"
"Người thứ ba, bác sĩ chủ trị Tiêu Văn,
năm nay trùng hợp làm bác sĩ nội trú, gần như ngày nào cũng có mặt trong khu nội trú tim mạch, trước mắt chưa thể loại trừ khả năng anh ta gϊếŧ
người ngẫu nhiên, để đó đã."
"Kẻ tình nghi thứ tư, bác sĩ nội trú Mã Bình 30 tuổi, thời gian trực đêm không cố định, anh ta không có mặt
tại bệnh viện trong hai lần gây án ngày 1 tháng 6, 8 tháng 10, cũng
không đủ điều kiện gây án."
Ba người cùng nhìn vào lựa chọn cuối cùng.
Lựa chọn E, là bệnh nhân bí ẩn họ tìm ra được sau khi phân tích dữ liệu.
Việt Tinh Văn nhìn cái tên này, khẽ híp mắt, "Kẻ tình nghi cuối cùng, Chu
Viễn Bá, nam giới 55 tuổi, nhân viên về hưu của kho dược. Mỗi lần bệnh
nhân tử vong tập trung vào ngày 1 tháng 6, 10 tháng 8, 15 tháng 10, 24
tháng 12, ông ta đều có mặt trong khu nội trú tim mạch. Lần gây án đầu
tiên, ông ta nằm giường 11, rất gần bà lão giường 10 chết đầu tiên, rất
có khả năng ông ta là hung thủ."
Việt Tinh Văn nhìn những lựa
chọn còn sót lại trên giấy, dùng bút khoanh hai cái tên lại, nói: "Tiêu
Văn, Chu Viễn Bá, hung thủ nằm trong hai kẻ này."
Sau khi được sắp xếp và đối chiếu, tình thế vốn đang phức tạp dần dần rõ ràng hơn, đáp án cũng trở thành chọn một trong hai.
Đến chiều, Việt Tinh Văn giả bộ đi dạo quanh các phòng bệnh, chuyển tờ giấy đã viết sẵn cho các bạn học.
Trên trang giấy trắng xé từ từ điển xuống được ghi sẵn vài dòng mực đen, nét chữ vô cùng phóng khoáng: "Chào các bạn, chúng tôi đã tìm ra toàn bộ 20 nạn nhân chết trước đây, thời gian những đợt gây án là 1 tháng 6, 10
tháng 8, 15 tháng 10, 24 tháng 12, sau khi so sánh với tài liệu trong
kho bệnh án. Trước mắt, giường 20, giường 21, bác sĩ Mã Bình đều không
có mặt tại một vài lần gây án, loại trừ hiềm nghi. Cuối cùng còn lại bác sĩ Tiêu Văn và kẻ tình nghi mới là giường VIP-1 Chu Viễn Bá, hung thủ
là một trong hai, bắt đầu điều tra động cơ gây án."
Các bạn học
nhận được giấy nhao nhao cảm thán — Cảm giác này, giống như đi thi dính
phải một câu hỏi phụ hiểu gì chết liền, cuối cùng lại được học bá đích
thân viết phao ghi sẵn hướng giải cho mọi người.
Chiều hôm đó,
Việt Tinh Văn chia nhiệm vụ điều tra cho các bạn học. Mấy cô gái nghĩ
cách hỏi han những bệnh nhân khác trong khu nội trú, về tình hình của
bác sĩ Tiêu Văn.
Lưu Tiêu Tiêu cao 155 cm, trông nhỏ bé đáng yêu, miệng thì ngọt sớt, cô tìm một bà cụ đã nhập viện ba lần trong danh
sách Việt Tinh Văn đưa, giả bộ tán gẫu hỏi về tình hình của bác sĩ Tiêu
Văn.
Cùng lúc đó, Việt Tinh Văn cũng đang điều tra nhân chứng quan trọng — Hứa Đại Bằng giường 21.
Ban đầu cậu cũng nghi ngờ người này là hung thủ, cuối cùng lại phát hiện,
ông ta là nhân chứng quan trọng có mặt trong ba trên bốn lần gây án. Ông Hứa thoạt trông rất phấn chấn tỉnh táo, Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu
Thanh giả bộ sang phòng bệnh của ông tán gẫu.
Việt Tinh Văn lễ
phép nói: "Bác ơi, bác đã phẫu thuật tim rồi phải không ạ? Bác sĩ bảo
hai đứa cháu phẫu thuật, mà chúng cháu hơi sợ, nên muốn hỏi thăm vài
người từng phẫu thuật rồi."
Hứa Đại Bằng cười sang sảng: "Phẫu
thuật có gì mà phải sợ? Phẫu thuật can thiệp chứ có phải mổ bụng phanh
ngực đâu mà, chỉ là rạch một lỗ tí xíu ở mạch máu trên đùi, xong đặt
stent để nó xuôi theo mạch máu tới tim thôi."
Lưu Chiếu Thanh hỏi tiếp: "Bác phẫu thuật vào lúc nào thế ạ?"
Hứa Đại Bằng đáp: "Ngày 3 tháng 6."
Việt Tinh Văn giả vờ tò mò: "Lần đó bác vào viện có ai chết trong khu nội
trú không? Hai ngày liên tiếp có đến mấy người chết rồi, hôm nay cháu
vừa ra khỏi phòng đã thấy hộ lý đẩy một cái giường phủ vải trắng đi
ra..."
Hứa Đại Bằng thở dài, nói: "Bị bệnh tim đột tử là chuyện
bình thường mà. Mấy lần trước bác nằm viện đều có người chết trong khu
nội trú. Hôm nay giường 19 ngay cạnh cũng mất rồi, người hồi sáng mấy
đứa thấy chắc là ổng đó."
Việt Tinh Văn hỏi: "Sáng sớm hôm nay bác có nghe thấy tiếng động gì ngoài hành lang không?"
Hứa Đại Bằng cẩn thận nhớ lại, sau đó nói: "Bác ngủ như chết ấy, nhưng
mà... lơ mơ cảm thấy hình như bác sĩ đến thay thuốc cho giường bên cạnh. Sau đó, monitor của phòng bên cạnh đột nhiên báo động, các bác sĩ y tá
đều xông vào cấp cứu, lúc ấy bác mới biết giường 19 xảy ra chuyện."
"Bác sĩ Tiêu Văn phụ trách cấp cứu ạ?"
"Ờ, lần nào cũng là bác sĩ Tiêu với y tá trực ban cùng cấp cứu, đêm qua họ cấp cứu cả nửa tiếng đồng hồ, mà không cứu nổi. Haiz... giường 19
đáng thương thật, ổng mới 55, xấp xỉ tuổi bác thôi."
Hai người quay sang nhìn nhau, tán gẫu thêm với ông vài chuyện thường ngày, sau đó mới rời khỏi phòng bệnh.
Ông Hứa không nhớ rõ chuyện mấy lần nhập viện trước lắm, nhưng lần này,
hung thủ trùng hợp gϊếŧ người ngay cạnh ông. Sáng sớm ông ta phát hiện
có người đến giường bệnh cạnh thay thuốc, chứng minh cách hung thủ gây
án đúng là tiêm thuốc cho bệnh nhân. Chỉ là, hung thủ này vô cùng cẩn
thận, có lẽ còn hóa trang thành nhân viên y tế ra vào phòng bệnh, để
tránh các bệnh nhân khác nghi ngờ.
(* Bản đồ bệnh khu ban đầu chị Điệp viết thì phòng 19 với 21 không ở cùng phòng luôn, không biết nhờ
sức mạnh siêu nhiên nào mà giờ lại kế giường nhau :D)
Lưu Tiêu
Tiêu đang chờ họ trên hành lang. Thấy Việt Tinh Văn, cô lập tức bước
tới, khẽ nói: "Tinh Văn, mấy đứa chúng tôi chia nhau ra hỏi mấy bà cụ
trong khu nội trú, mọi người đều đánh giá cao bác sĩ Tiêu hết, có một bà cụ còn từng được bác sĩ Tiêu cứu. Ngoài ra, mấy cụ còn nhiều chuyện bảo bác sĩ Tiêu trăm công nghìn việc, mãi vẫn chưa tìm bạn gái. Trong khu
nội trú có bà cụ nọ nhiệt tình còn giới thiệu đối tượng cho anh ta, mà
bị anh ta từ chối hết do công việc bận rộn rồi."
Công việc bận rộn, không tìm bạn gái?
Việt Tinh Văn gật đầu bắt đầu suy nghĩ.
Trong nửa năm trở lại đây, ngày nào bác sĩ Tiêu cũng ở trong viện, anh ta có đủ thời gian và điều kiện để gây án.
Giả dụ như anh ta rối loạn nhân cách chống đối xã hội, hoặc là tâm lý biếи
ŧɦái, sau nhiều năm học y, với bắt đầu gϊếŧ hại bệnh nhân của mình bằng
những tri thức đã được học, cứ không vui là gϊếŧ bớt vài bệnh nhân tìm
cảm giác thành tựu và kíƈɦ ŧɦíƈɦ...
Vậy vì sao anh ta phải gϊếŧ nhiều người một lúc?
Anh ta ở lâu dài trong khu nội trú, một năm 365 ngày lúc nào cũng có thể
gϊếŧ người, không nhất thiết phải gϊếŧ vài người liên tục trong vài
ngày.
Nhiều bệnh nhân chết trong nhiều ngày liên tục, bác sĩ phải cấp cứu, phải thảo luận về ca bệnh, tổng kết, còn phải báo cáo kết quả
thảo luận nguyên nhân tử vong với cấp trên, bản thân anh ta cũng bận sứt đầu mẻ trán.
Vừa tiêm thuốc gây nhồi máu cơ tim cho bệnh nhân,
vừa chạy qua cấp cứu cho người ta, trong một đêm phải cấp cứu mấy lần,
cứu không nổi lại phải viết báo cáo ca bệnh tử vong... Anh ta rảnh quá
tự kiếm việc cho mình làm hay sao?
Với anh ta thì cách vài ngày gϊếŧ một người, để người khác không thể phát giác mới là phương thức gây án hợp lý hơn nhỉ?
Hơn nữa, bà cụ trong khu nội trú nói, khi bà phát bệnh bác sĩ Tiêu đã cấp
cứu cho bà, nếu như bác sĩ Tiêu thật sự là hung thủ, vì sao phải vừa
gϊếŧ người vừa cứu người? Thật sự là vô cùng mâu thuẫn, không thể giải
thích.
So ra thì, Chu Viễn Bá càng khả nghi hơn.
Việt Tinh Văn trầm ngâm một lát, thấp giọng nói với Lưu Chiếu Thanh: "Đàn anh,
xem ra phải đích thân điều tra Chu Viễn Bá này rồi."
Lưu Chiếu Thanh nghiêm túc hỏi: "Em muốn lẻn vào phòng ông ta à?"
Việt Tinh Văn gật đầu, quay người nhìn sang Lưu Tiêu Tiêu: "Phiền cậu gọi Tần Lộ giúp tôi, tôi cần cô ấy giúp."
Lưu Tiêu Tiêu nhanh nhẹn chạy đi gọi Tần Lộ khoa Địa Lý tới, Việt Tinh Văn
bảo ba người ghé tai lại, nói nhỏ: "Chu Viễn Bá vừa ăn tối xong. Trước
khi ngủ, hẳn là ông ta sẽ ra ngoài vứt hộp cơm. Tranh thủ lúc ông ta ra
ngoài, các cậu nghĩ cách giữ chân ông ta, tớ và Tần Lộ sẽ vào phòng tìm
manh mối. Đàn anh, nếu ông ta quay về phải lên tiếng cảnh báo tức thì."
Ba người đều tỏ ý đã hiểu,
Khoảng bảy giờ tối, tất cả bệnh nhân đều ăn cơm tối xong.
Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh giả bộ đi dạo quanh quầy y tá, Tần Lộ và
Lưu Tiêu Tiêu thì ngồi xuống ghế bên cạnh, tiện tay tìm một cuốn cẩm
nang tuyên truyền về bệnh tim mạch trong khu nội trú, cúi đầu nghiêm túc đọc.
Hồi lâu sau, cửa phòng VIP chợt mở ra.
Bốn người lập tức căng thẳng.
Một ông lão đứng tuổi đi ra, tay trái cầm hộp cơm, xoay người đi tới nơi
vứt hộp cơm tập trung để vứt rác, Việt Tinh Văn ra dấu sau lưng, đợi ông ta đi xa rồi, cậu và Tần Lộ nhanh nhẹn lách vào trong phòng.
Phòng bệnh VIP-1 nằm ở góc trái dưới, trên cửa có cửa sổ kính, bình thường có thể kéo rèm trên đó xuống cho riêng tư. Nhưng chỉ cần mở rèm ra, là có
thể quan sát rõ ràng tình hình ở quầy y tá, nhân lúc y tá trực đêm không có mặt có thể lẻn ra ngoài gây án.
Diện tích của phòng bệnh rộng rãi, bên trong đặt một chiếc sô pha mềm mại, trên tường còn có ti vi tinh thể lỏng.
Việt Tinh Văn nhận ra, trong phòng bệnh không hề có giường gấp để người nhà
chăm qua đêm, cũng không có bất cứ giỏ hoa quả, hay hoa tươi nào, hiển
nhiên trong thời gian nằm viện chưa từng có ai đến thăm ông ta. Phòng
bệnh sạch sẽ không một hạt bụi, ngay cả chăn trên giường cũng được gấp
gọn gàng. Xem ra, ông Chu này có chứng cưỡng chế.
Việt Tinh Văn
nhìn sang tủ quần áo để đồ dùng thường ngày của bệnh nhân, cậu mở tủ ra
nhanh chóng lục lọi, bên trong tủ treo một bộ đồ âu màu đen, là bộ đồ
ông Chu mặc trước khi nhập viện. Việt Tinh Văn lục túi bộ âu phục, tìm
thấy một ví tiền bên trong.
Bên trong đó có một bức ảnh.
Ảnh chụp gia đình bốn người, hai người ngồi đằng trước, hai người đứng phía sau.
Việt Tinh Văn lập tức nhận ra ông lão tóc hoa râm ngồi phía trước là Chu
Viễn Bá, bà lão được ông ôm nhẹ thoạt trông rất có khí chất, hẳn đó là
vợ ông. Hai người đứng đằng sau, là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, xinh
đẹp ưa nhìn, cười rộ lên hai lúm đồng tiền xinh xắn trên má. Người đàn
ông còn lại....
Là bác sĩ Tiêu Văn.
Việt Tinh Văn sởn gai
ốc, cậu vội vã nhét tấm hình vào trong túi, treo lại bộ âu phục, tiếp
tục lục xuống bên dưới tủ quần áo. Sau đó, Việt Tinh Văn tìm thấy một
chiếc ác blouse mới tinh được gấp gọn đặt ở dưới cùng.
Tần Lộ sững sờ, nhỏ giọng nói: "Xem ra ông ta mặc áo blouse, giả vờ thành bác sĩ ra vào phòng bệnh?"
Sắc mặt Việt Tinh Văn nghiêm túc: "Vào nhà vệ sinh xem sao."
Tần Lộ đẩy cửa nhà vệ sinh ra, bên trong cũng rất sạch sẽ, Việt Tinh Văn tỉ mỉ tìm kiếm manh mối xung quanh bồn vệ sinh. Bỗng nhiên, Tần Lộ nói:
"Tinh Văn, cậu nhìn chỗ này nè!" Cậu nhìn theo tầm mắt của cô, nhìn kỹ
một lát, phát hiện một đầu kim tiêm nằm trong góc bên cạnh thùng rác.
Tần Lộ xé một miếng giấy, cẩn thận nhặt lên đưa cho Việt Tinh Văn xem.
Đó là đầu kim của ống tiêm dùng một lần.
Kim tiêm của bệnh nhân được y tá thu lại mang hết về khu thu hồi rác thải y tế, đầu ống kim xuất hiện trong nhà vệ sinh phòng bệnh, hiển nhiên là
do ông Chu tự mang vào bệnh viện. Khi ông ta điều chỉnh công cụ gây án
trong nhà vệ sinh, bất cẩn để một đầu kim mới tinh rơi xuống góc trong
thùng rác, bị Tần Lộ và Việt Tinh Văn tìm ra.
Ngay lúc này, tiếng nói chuyện chợt vang tới từ bên ngoài: "Chào bác, chào bác ạ, cho cháu
hỏi cái này, trước đây bác có làm phẫu thuật can thiệp bao giờ chưa ạ?
Ấy, bác ơi, bác đừng bơ cháu mà, cháu nằm ngay phòng cạnh bác luôn
đó.... Bác ơi!!"
Giọng của Lưu Chiếu Thanh oang oang, xen lẫn với tiếng bước chân, ông Chu quay về rồi!
Việt Tinh Văn lập tức đóng cửa phòng vệ sinh.
"Lạch cạch", cửa phòng bệnh được mở ra thật khẽ, tiếng bước chân của Chu Viễn Bá càng lúc càng gần, ông ta đang đi về phía phòng vệ sinh, Tần Lộ
cuống quít lấy quả địa cầu ra: "Thay đổi vị trí!"
Mảng kiến tạo
phòng vệ sinh mà hai người đang đứng lập tức đổi chỗ cho mảng kiến tạo
mà Tần Lộ đã cài đặt từ trước, hai người tức thì xuất hiện ở khu nghỉ
ngơi góc trái trên, Lưu Tiêu Tiêu đã chờ sẵn ở đó.
Thấy hai người không hề hấn gì đổi chỗ từ trong phòng ra đây, Lưu Tiêu Tiêu thở phào, bước lên nói: "Hai cậu không sao chứ?"
"Không sao." Việt Tinh Văn đưa tấm hình cho Lưu Tiêu Tiêu, "Cô gái này hẳn là bạn gái của Tiêu Văn."
Lưu Tiêu Tiêu nhận tấm hình, nói: "Đâu chỉ là bạn gái. Hai người đang đeo nhẫn đôi này, hẳn là đính hôn rồi!"
Việt Tinh Văn nhìn vào chỗ Lưu Tiêu Tiêu chỉ, đúng thật, tại khe hở giữa chỗ ngồi của hai cụ, có thể nhìn thấy hai thanh niên sau lưng họ đang thân
mật nắm chặt tay nhau, trên ngón tay có một thứ đang lóe sáng, đúng là
nhẫn kết hôn.
Lưu Tiêu Tiêu chợt ngộ ra: "Bảo sao mà bác sĩ Tiêu
vẫn mãi không tìm bạn gái, chắc là do thích cô vợ chưa cưới này quá,
không quên được người ta nên người khác có giới thiệu bạn gái cho anh
ta, anh ta cũng lấy lý do công việc từ chối tất cả!"
Cuối cùng cũng xâu chuỗi được toàn bộ manh mối.
Việt Tinh Văn cùng hai cô gái nhanh chân đi tới phòng bệnh ở góc phải trên,
đưa tấm hình cho Kha Thiếu Bân: "Tìm trong tài liệu trước đó nữa, xem
trong vài năm gần đây có cô gái họ Chu nào chết do bệnh tim không."
Kha Thiếu Bân nhìn bức ảnh, giật mình thon thót, sau đó vội vàng mở máy
tính ra tìm kiếm từ quá. Chẳng mấy chốc, quả nhiên đã tìm được một cô
gái 25 tuổi tên "Chu Thần Tuyết" chết vì bệnh tim một năm trước, cô qua
đời lúc 1 giờ rạng sáng. Bên cột "người nhà" của Chu Thần Tuyết, tên cha cô đúng là Chu Viễn Bá, mẹ cô là Tiết Hoa Ngưng. Cậu tiếp tục tra Tiết
Hoa Ngưng, phát hiện ra bà lão 50 tuổi này cũng đã chết vì bệnh tim vào
một năm trước, thời gian tử vong cũng là rạng sáng.
Bốn người nhìn nhau.
Việt Tinh Văn nhìn lại tấm hình, khẽ thở dài: "Tìm thấy động cơ gây án của hung thủ rồi."
Chu Viễn Bá trong tấm hình kia mỉm cười dịu dàng, từ ái, cuối cùng con gái
mình đã đính hôn với một bác sĩ tuổi trẻ tài cao. Song, ngày vui ngắn
chẳng tày gang, người vợ ông yêu nhất cùng con gái duy nhất của mình lần lượt chết vì bệnh tim, tâm lý của Chu Viễn Bá dần méo mó, ông ta bắt
đầu gϊếŧ hại những bệnh nhân tim mạch có thể chữa trị được trong khu nội trú.
Tiêu Văn là chồng chưa cưới của con gái ông ta, ông ta dựa vào mối quan hệ này, dễ dàng vào ở trong khu nội trú khoa tim mạch.
Hẳn Tiểu Văn cũng thấy áy náy với cái hết của bạn gái mình, nên chưa từng
từ chối khi ông "bố vợ hụt" này vào viện, ông Chu muốn vào viện lúc nào, Tiêu Văn đều có thể để cho ông ta một giường, đích thân chăm sóc ông
ta, lần này còn cho ở luôn trong phòng bệnh VIP. Có lẽ bác sĩ Tiêu cũng
không ngờ rằng, ông lão này lại vì cái chết của vợ, con gái mình, mà
biến thành một đồ tể khát máu.
Có mặt tại bệnh viện trong cả bốn lần gây án.
Ở cách người chết đầu tiên gần nhất.
Vợ con đều chết vì bệnh tim dẫn tới tâm lý vặn vẹo.
Bản thân cũng là bệnh nhân tim mạch, từng làm việc liên quan đến dược
học, biết cách gϊếŧ chết bệnh nhân tim mạch một cách nhanh chóng.
Phát hiện đầu kim rơi trong nhà vệ sinh phòng bệnh, áo blouse trắng trong tủ quần áo.
Bức ảnh chứng tỏ mối quan hệ đặc biệt giữa ông ta với bác sĩ chủ trị Tiêu Văn.
Chứng cứ rành rành.
Hung thủ ẩn náu trong khu nội trú khoa tim mạch, chính là bệnh nhân bí ẩn này — Chu Viễn Bá nằm phòng bệnh VIP!