Trong nhã gian, bầu không khí giữa ba người hoàn toàn cứng đờ.
Trần Hữu Lượng không nhanh không chậm rót rượu cho ba người, trên mặt Mạc
Thanh Cốc cùng Ân Lê Đình đều là bực bội, không biết gã cố làm ra vẻ
thần bí vậy để làm gì, Mạc Thanh Cốc chờ một hồi, rốt cuộc nhịn không
được nói: "Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?!"
"Đương nhiên là có
liên quan tới chưởng môn Võ Đang tương lai, Tống Thanh Thư Tống thiếu
hiệp." Trần Hữu Lượng cười nói: "Tống thiếu hiệp tuổi trẻ tài cao, Võ
Đang đã an bài chung thân đại sự cho y chưa?"
Giọng Mạc Thanh Cốc thanh lẽo cứng rắn: "Đây chuyện của Võ Đang, không tới phiên ngươi quản."
Trần Hữu Lượng cũng không tức giận, mà là có ám chỉ nói: "Ta khuyên quý
phái vẫn là mau mau định ra đi, miễn cho Tống thiếu hiệp nhất thời hồ
đồ, làm chuyện sai lầm, rơi vào kết cục thân bại danh liệt."
Bây giờ ngay cả Ân Lê Đình cũng nghe không nổi: "Trần trưởng lão lời này
có ý gì? Vẫn là nói rõ ràng cho thỏa đáng, miễn gây hiểu lầm."
"Tống thiếu hiệp sợ là có chuyện Long Dương." Trần Hữu Lượng nói, "Y với giáo chủ Minh Giáo Ân Di Ái có tư tình, nói không chừng đã hứa chung thân
lẫn nhau rồi."
Trần Hữu Lượng vừa dứt lời, Mạc Thanh Cốc giơ tay đấm mạnh lên bàn, bàn gỗ nháy mắt chia năm xẻ bảy, nhị hiệp đồng thời
đứng dậy, sắc mặt xanh mét: "Xem ra Trần trưởng lão không có thành ý gì, chúng ta cáo lui."
"Chính là bởi vì tại hạ lòng tràn đầy kính
trọng với Võ Đang, mới báo việc này cho hai vị. Hữu Lượng tự biết lời
này quá mức kinh thế hãi tục, không trách nhị hiệp không tin ta, nhưng
lời ta nói tuyệt không phải từ không thành có. Ân lục hiệp, Mạc thất
hiệp, có lửa thì mới có khói, hai vị không bằng nghe Hữu Lượng nói hết
rồi hẵng phán đoán." Trần Hữu Lượng cũng đứng dậy theo, thái độ vẫn
bình thản như cũ: "Nếu hai vị có chứng cứ gì chứng minh là Hữu Lượng
nghĩ quá nhiều, vậy thì tốt nhất."
Mạc Thanh Cốc cười lạnh một tiếng: "Trần trưởng lão không cần vì đệ tử Võ Đang ta mà nhọc lòng! Mời trở về đi!"
"Hai vị không tin ta." Trần Hữu Lượng thấp giọng nói: "Tại hạ ăn ngay nói
thật. Tại hạ từng giao hảo với Tống thiếu hiệp, có thời gian được Tống
thiếu hiệp xem như huynh trưởng mà đối đãi, có mấy chuyện y không tiện
nói với trưởng bối Võ Đang, liền hoàn toàn thổ lộ hết với tại hạ một
phen, hai vị có muốn nghe một chút?"
"Thanh Thư đã tin tưởng
ngươi, nói với ngươi những bí mật đó, vậy hy vọng Trần trưởng lão đừng
phụ lòng tin này, chớ nên tùy ý nói với người ngoài!" Trần Hữu Lượng đã
từng giúp Cái Bang hại Trương Vô Kỵ, việc này Võ Đang Ngũ hiệp đều biết, ở đâu ra giao tình? Ân Lê Đình lắc đầu nói: "Chúng ta chưa từng biết
lúc nào Trần trưởng lão với Thanh Thư có giao tình, mong rằng Trần
trưởng lão nói cẩn thận."
"Là rất lâu trước đây, Tống thiếu hiệp khi đó mới mười bốn, mười lăm tuổi." Trần Hữu Lượng nói, "Đáng tiếc tại hạ ở Cái Bang làm việc, không tự làm chủ được, phụ lòng tin của Tống
thiếu hiệp. Tại hạ vẫn luôn lòng mang áy náy, bởi vậy không đành lòng
nhìn y nhầm đường lạc lối, hại người hại mình."
Mạc Thanh Cốc cùng Ân Lê Đình đều không hề bị lay động, hiển nhiên là không tin.
"Nếu không tin, đến lúc đó Tống thiếu hiệp trở về, hai vị có thể hỏi." Trần
Hữu Lượng phối hợp nói tiếp: "Khi đó Thanh Thư nói với ta, chính là
chuyện tình cảm của y. Lúc ấy y tuổi còn nhỏ, mới biết yêu, nhưng thân
phận của đối tượng rung động dường như có chút vấn đề, y vì thế vô cùng
buồn rầu, nói cho ta nghe không ít."
Nhị hiệp liếc nhau, nghĩ
đến mấy ngày trước Tống Thanh Thư gửi thư về, trong thư cũng miêu tả như thế, thời gian vừa khớp, trong lòng hơi động một chút, quay đầu nhìn
Trần Hữu Lượng, muốn xem gã chuẩn bị nói cái gì tiếp.
Trần Hữu
Lượng thấy thái độ của bọn họ đã buông lỏng, âm thầm hài lòng, không
uổng công gã đặc biệt chọn hai vị này ra tay, nếu đổi thành Du Liên Châu hay Trương Tùng Khê, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng như vậy. Ân
Lê Đình với Dương Tiêu của Minh Giáo có hận đoạt thê, Mạc Thanh Cốc trời sinh tính nóng nảy dễ xúc động, tất nhiên chịu không được chuyện của
Tống Thanh Thư và Ân Di Ái, chỉ cần mình châm ngòi thoả đáng, nhất định
có thể được việc.
Trần Hữu Lượng cũng không phải là muốn kích
nhị hiệp giết Tống Thanh Thư thanh lý môn hộ, mà là muốn nhân lúc nhị
hiệp thanh lý môn hộ đổ dầu vào lửa, mượn tay Tống Thanh Thư giết một
người trong đó.
Chưởng môn Võ Đang đời kế tiếp dan díu với giáo
chủ Minh Giáo, còn bởi vậy sát hại sư thúc mình, bê bối này tất nhiên
chấn động toàn bộ giang hồ, Võ Đang không còn mặt mũi nào gặp người, mà
uy tín của Ân Di Ái trong Minh Giáo cũng sẽ bị đả kich cực lớn.
"Mời hai vị vào chỗ." Trần Hữu Lượng nói, "Sự tình trọng đại, ta cũng là mấy ngày trước mới phát hiện manh mối."
"Lúc ấy Tống thiếu hiệp cũng không nói tỉ mỉ với ta, mà là rất mơ hồ, chỉ
là hỏi ta, y thích một người, nhưng người kia thân phận không tốt, chỉ
sợ Tống đại hiệp với Trương chân nhân sẽ không đồng ý, khiến y vô cùng
khó xử, chỉ có thể giấu diếm các người." Trần Hữu Lượng nói, "Ta lúc ấy
không hiểu lắm, an ủi y, nói chỉ cần là người y yêu thích, Tống đại hiệp nhất định sẽ không thật sự phản đối làm khó y, nhưng Tống thiếu hiệp có phần không cho lời ta nói là đúng."
Ân Lê Đình truy vấn: "Còn gì nữa không?"
"Bởi vì y che che giấu giấu không chịu nói tỉ mỉ, ta cũng không hỏi nhiều,
nhưng y dùng rất nhiều từ ngữ khoe khoang người trong lòng của mình,
thậm chí là có chút sùng bái, có thể thấy được người kia nhất định hết
sức ưu tú." Lời không cần phải nói quá rõ, nhưng ám chỉ nhất định phải
đúng chỗ, Trần Hữu Lượng am hiểu sâu đều này. "Nhưng trước khi đi y có
hỏi ta một câu, hỏi ta cảm thấy phu thê Trương ngũ hiệp thế nào..."
Mạc Thanh Cốc nghe đến vợ chồng Trương Thúy Sơn tâm tình liền xấu đi, ngắt
lời: "Nói chính sự! Việc này liên quan gì tới Ân Di Ái?"
Ân Lê
Đình lại cúi đầu xuống, nghĩ đến rất nhiều. Tống Thanh Thư từng ở Thiên
Ưng Giáo non nửa năm, khi đó hình như vừa đúng lúc Ân Di Ái về Thiên Ưng Giáo, nếu nói hai người quen biết cũng vô cùng hợp lý, thế nhưng chỉ
có nửa năm, hẳn là không thể nhanh như vậy mới đúng.
"...Có
điều, khi đó Tống thiếu hiệp còn chưa được như ước nguyện." Trần Hữu
Lượng sẽ không để lại khuyết điểm này cho bọn họ, rất nhanh liền bù vào: "Y sinh lòng ái mộ người kia, nhưng trở ngại Tống đại hiệp, không dám
nói ra, ta vì thế còn cổ vũ y vài câu, y cũng nghe vào, sau đó ta mới
biết được y lén chạy tới Thiên Ưng Giáo."
"Đó là bởi vì Vô Kỵ
mất tích, nó mới đi tìm!" Mạc Thanh Cốc nhịn không được nói, "Bọn chúng
cùng nhau lớn lên, tình cảm thâm hậu, Vô Kỵ xảy ra chuyện, nó nóng vội
mới chạy ra ngoài."
"Ta biết, ta biết." Trần Hữu Lượng vội
vàng nói, "Nhưng hai vị không thấy lạ sao? Cả ta cũng phải tốn rất nhiều công phu mới xác định Trương Vô Kỵ trốn ở Thiên Ưng Giáo, Tống thiếu
hiệp làm sao mà biết được? Còn lập tức tìm đến đó? Lúc đó rất nhiều
người đang tìm y, Tống thiếu hiệp tuổi tác không lớn, lại bình yên vô sự bất tri bất giác đến Thiên Ưng Giáo, ta không tin đây là bản lĩnh riêng của Tống thiếu hiệp, nhất định có người đang giúp y!"
Trần Hữu
Lượng nói quá có lý, nhất thời Ân Lê Đình cùng Mạc Thanh Cốc đều bị gã
dẫn dắt, cảm thấy chuyện khi đó quả thực có thật nhiều điểm đáng ngờ khó mà cân nhắc được, nhịn không được liền tin mấy phần.
"Về sau
Tống thiếu hiệp bái hậu nhân của Thần Điêu đại hiệp làm thầy, đây đương
nhiên là chuyện cực tốt, nhưng Võ Đang có biết Dương cô nương không? Mấy vị không biết, nhưng Ân Di Ái là đệ tử của Dương cô nương... cái này
không khỏi cũng quá khéo!" Trần Hữu Lượng từng bước dẫn dắt, thấy kiên
trì của Ân Lê Đình và Mạc Thanh Cốc đều đã lung lay sắp đổ, hạ một liều
mãnh dược cuối cùng:
"Ta đã sớm sinh nghi, nhưng trước sau không có manh mối, thẳng đến trên Quang Minh Đỉnh, mục tiêu của mũi tên bắn
lén kia vốn là Tống thiếu hiệp, Ân Di Ái nhào ra lấy thân nhận thay,
nhưng lại bị Tống thiếu hiệp trở tay đẩy ra..." Trần Hữu Lượng nói ý tứ
sâu xa, "Còn có Diệt Tuyệt sư thái tập kích Tống thiếu hiệp, Ân Di Ái ra tay bảo vệ, động tác thân mật như vậy, lại không có chút nào cứng nhắc
ngượng ngùng, hai vị tự thấy có thể làm được sao?"
Thời khắc
nguy cấp, nếu thật sự phải lấy thái độ thân mật như vậy đối địch, nhị
hiệp cũng sẽ không không chịu, nhưng động tác chắc chắn rất mất tự
nhiên. Hiện tại trong lòng có hoài nghi, nghĩ lại mới phát hiện lúc ấy
hai người quả thực phối hợp quá mức thân mật, tựa như đã trải qua vô số
lần.
Sắc mặt Mạc Thanh Cốc dần dần khó coi lên, cả Ân Lê Đình cũng nhăn mày lại.
Trần Hữu Lượng còn muốn nói tiếp: "Còn có..."
"Trần trưởng lão không cần nói nữa! Nói cho cùng đây là việc tư của Võ Đang
chúng ta!" Ân Lê Đình bỗng nhiên sinh ra mấy phần nhanh trí, giữ chặt
Mạc Thanh Cốc đã lộ vẻ kích động, ngắt lời: "Huống hồ nói miệng không
bằng chứng, đây chung quy chỉ là Trần trưởng lão phỏng đoán thôi, người
khác nghe thấy sợ là cười đến rụng răng."
Mạc Thanh Cốc được nhắc nhở mới phản ứng lại: "Lục ca nói không sai, Trần trưởng lão sau này đừng nói vậy nữa!"
"Hai vị đã không tin, tại hạ cũng không có cách, chỉ có thể nghĩ cách cầu kiến Tống đại hiệp..."
"Đại ca công việc bận rộn, không có thời gian gặp ngươi!" Ân Lê Đình một tiếng cự tuyệt, kéo Mạc Thanh Cốc quay người muốn đi.
"Huynh nói không sai, loại chuyện không có chứng cứ này, không vào được tai
đại ca ta!" Mặc dù trong lòng đã tin bảy tám phần, nhưng danh dự của Võ
Đang không thể tổn hại trong miệng người ngoài, muốn biết cũng phải đi
hỏi Tống Thanh Thư, mà không phải ở đây nghe Trần Hữu Lượng nói hươu nói vượn. Mạc Thanh Cốc đóng sầm cửa lại.
Cửa phòng đóng lại, Trần Hữu Lượng thu hồi thủ thế giữ lại, ánh mắt lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ gì.