Tống Thanh Thư đứng xa xa nhìn bụi mù phía trước, lẩm bẩm: "Xem ra Vô Kỵ đã bình an vượt qua một kiếp này rồi."
"Chúng ta có cần đi tìm hiểu tin tức không?" Tô Úy hỏi: "Biết nhiều hơn môt chút cũng tốt."
Tô Úy theo Trương Vô Kỵ từ lúc Trương Vô Kỵ mới vừa vào Thiên Ưng Giáo,
hiện tại đã làm bạn bên người Trương Vô Kỵ mười mấy năm, có thể xưng là
tâm phúc trong tâm phúc, võ công cũng xem như cao thủ nhất lưu giang hồ, chủ quản cận vệ thân binh bên người Trương Vô Kỵ, lúc Trương Vô Kỵ về
Võ Đang đã để Tô Úy lại bảo vệ an toàn cho Tống Thanh Thư.
"Không cần." Tống Thanh Thư lắc đầu. "Tìm hiểu tin tức quá lãng phí thời gian
và nhân lực, chúng ta bây giờ chỉ cần mau mau đuổi tới Võ Đang, đưa Hàn
Lâm Nhi ra."
Một đoàn người chỉ có Tống Thanh Thư, Tô Úy, Hàn Lâm Nhi là ba thành viên chủ yếu, mang thêm bảy thân binh trợ thủ, tinh
giản tối đa để có thể lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Võ Đang.
"Lưu thống lĩnh và Quách Tử Hưng đã động thủ ở Trừ Châu, người của Chu
Nguyên Chương để lại Trừ Châu lúc này nhất định đang cấp tốc lên đường
thông báo cho Chu Nguyên Chương chạy trốn, chúng ta nhất định phải tranh thủ thời gian mới được!"
Hàn Lâm Nhi sau khi bị Tống Thanh Thư gọt đi toàn bộ quyền lợi vẫn luôn
trong tình trạng thất hồn lạc phách, giống như trong một đêm tỉnh táo
lại, làm việc cũng không còn vô tâm vô tư như trước kia. Lưu Phúc Thông
thấy vậy lại lần nữa sinh lòng chờ mong, hy vọng Tống Thanh Thư cho nó
thêm một cơ hội, thế nhưng Tống Thanh Thư lại cảm thấy con người Hàn Lâm Nhi một khi nâng lên một chút sẽ chứng nào tật nấy, bởi vậy kì kéo
không đáp ứng.
Đại khái là biết tương lai của mình phải xem tâm
tình của Tống Thanh Thư, đã thế trước đó từng để lại ấn tượng không tốt, mấy ngày nay Hàn Lâm Nhi hết sức ân cần, bận trước bận sau hỗ trợ Tống
Thanh Thư.
Tống Thanh Thư trong lòng chần chờ, thậm chí từng nghĩ tới có nên nhân cơ hội này giết Hàn Lâm Nhi hay không, lý do xuất phát
từ Chu Nguyên Chương. Thế nhưng mỗi khi y định ra tay, liền sẽ nhớ tới
khuôn mặt của Hàn Sơn Đồng trước lúc ra đi cùng ánh mắt chân thành của
Lưu Phúc Thông lúc đồng ý để Hàn Lâm Nhi đi theo mình, lại do dự.
Y muốn quét sạch tất cả nhân tố không ổn định, nhưng lại cảm thấy những
hành vi đó xung đột với những gì mình được giáo dục, Tống Thanh Thư cũng không muốn làm chuyện khiến mặt mày mình trở nên khả ố.
Nghĩ đến Hàn Lâm Nhi hoàn toàn khác xa với hạng người như Chu Nguyên Chương hay
Trần Hữu Lượng, căn bản không có mưu trí năng lực gì đáng nói, nuôi nó
cũng không tính là nuôi ong tay áo, chỉ có thể coi như nuôi một kẻ rảnh
rỗi ăn không ngồi rồi thôi. Hơn nữa sau chuyện này, kể cả Tống Thanh Thư chỉ cho Hàn Lâm Nhi một chức quan nhàn tản cũng không ai xì xầm gì.
Bởi vậy chính Hàn Lâm Nhi cũng không biết mình đã lượn lờ trên lằn ranh sinh tử mấy vòng, cuối cùng bảo vệ một cái mạng.
"Chúng ta nhanh hơn chút nữa, đêm hôm nay là có thể đến Võ Đang."
——
Trên Võ Đang lúc này đang dọn dẹp tàn cuộc.
"Trương chân nhân sau này định lo liệu thế nào?" Trương Vô Kỵ nhìn đại điện bị
khói hun đen nhánh, hỏi. "Quân Mông Cổ lần này không thể bắt được Võ
Đang, còn chịu thiệt hại nặng nề, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho
Võ Đang, về sau e là lại có nguy hiểm."
Trương Tam Phong nghe vậy lắc đầu nói: "Triều đình lần này phái binh đến đây, một là bởi vì con ở đây, hai là bởi vì lần này nhân sĩ giang hồ lên núi thực sự quá nhiều,
muốn một mẻ bắt hết. Qua lần này, khoan nói triều đình hiện tại đang
phải lo đánh dẹp Trương Sĩ Thành, về sau chưa chắc còn tinh lực so đo
với chúng ta, hiện tại Võ Đang ta cũng đã tổn thất nặng nề, sau khi các
con đi, căn bản không thể coi là uy hiếp."
Trương Vô Kỵ cười nói: "Thì ra Trương chân nhân đã nhìn thông thấu, là ta lo lắng nhiều."
Trương Tam Phong trầm mặc một hồi, nói: "Bây giờ ở đây chỉ có hai người chúng ta, con cũng phải xa lạ với ta như thế sao?"
Trương Vô Kỵ trong lòng đau xót, lúng ta lúng túng không thể nói: "Con nghĩ rằng..."
"Con nghĩ rằng ta không muốn tiếp tục nhận con, đúng hay không?" Trương Tam
Phong thở dài một hơi, nói: "Ta sống từng này tuổi rồi, vốn đã không còn gì có thể khiến ta nhớ mong. Có thể làm cho ta không buông bỏ được, chỉ có mấy vị sư thúc bá của con, con, và Thanh Thư, còn có những đứa trẻ
kia của Võ Đang. Ta cả đời không con, các con chính là con của ta."
"Suy nghĩ của con, ta có thể hiểu." Trương Tam Phong nói. "Nhưng trong
giang hồ đen trắng phân minh, tầm mắt của con ngày sau đã không còn giới hạn ở một mảnh trời đất giang hồ, nhưng các sư thúc bá, sư huynh đệ của con lại phải luôn dựa vào Võ Đang mà đi lại trong chốn giang hồ, họ
không thể không quan tâm thanh danh này. Cho nên ta mới xoá tên của con, nhưng trong lòng chúng ta, con vẫn là con của ta."
"Con hiểu.
Thái sư phụ, người đã rất che chở con. Nếu không có người và các sư thúc bá luôn giúp đỡ, chuyện này cũng không dễ dàng làm rõ như vậy."
"Thất sư thúc của con tính tình quá nóng nảy, tâm nhãn có phần hẹp hòi, nhưng suy cho cùng nó vẫn yêu quý các con." Trương Tam Phong nói. "Còn có
Diệt Tuyệt sư thái, bà ấy chỉ là quá cương trực cực đoan, nói chuyện
cũng không dễ nghe, con chớ nên hận bà ấy."
"Con biết mà." Trương Vô Kỵ đáp, vừa định nói thêm, bỗng nhiên có người gõ cửa.
"Giáo chủ, Tống công tử đến rồi!"
——
Tống Thanh Thư đương nhiên là vì Chu Nguyên Chương mà đến.
Vì thái độ mặt ngoài, hơn nữa có quá nhiều binh sĩ đóng quân trên Võ Đang, sau khi đuổi đi quân Mông Cổ, binh sĩ Minh Giáo liền rút xuống chân
núi, hạ trại trên bình nguyên, chỉ còn mấy thành viên trung tâm ở lại
trên núi Võ Đang.
Bởi vậy Tống Thanh Thư lên núi.
Vừa lên
núi, Tống Thanh Thư đã trông thấy các đồng môn, trải qua đại chiến, ai
cũng bị thương nghiêm trọng, mà Võ Đang cũng đã trở nên hoàn toàn thay
đổi. Một đường đi tới, trong lòng càng thêm lo lắng, sợ mấy người Tống
Viễn Kiều trong kiếp nạn này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
"Kim Đa
Bảo!" Tống Thanh Thư vứa thấy phía trước có người quen, cuối cùng không
nhịn được lo âu trong lòng, gọi Kim Đa Bảo lại hỏi thăm: "Võ Đang lần
này thiệt hại bao nhiêu người? Cha ta với thái sư phụ bọn họ thế nào
rồi?"
Kim Đa Bảo hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Sao ngươi lại về đây?"
"Nơi này là Võ Đang, vì sao ta không thể về... Ngươi đừng hỏi những cái này, mau nói cho ta biết!"
"Ngươi đã trở về, sao không tự đi xem đi? Đại sư phụ vẫn luôn nhắc mãi ngươi
đấy." Kim Đa Bảo lắc đầu: "Thanh Thư, không phải ta nói ngươi, nhưng
ngươi làm việc thật quá không chính cống. Ngươi thế này, chúng ta biết
nói gì với ngươi mới được đây?"
"Ta đã quyết định thì sẽ không hối hận!" Tống Thanh Thư nói.
Tô Úy nói: "Tống công tử, giáo chủ bọn họ đang chờ cậu đấy!"
Tống Thanh Thư nhẹ gật đầu: "Được rồi, ta đi tìm Vô Kỵ trước, lát lại đến hỏi ngươi!"
——
Tống Thanh Thư vừa đến liền gọi mấy người Từ Đạt, Thường Ngộ Xuân tới, để Hàn Lâm Nhi nói rõ ràng tất cả mọi chuyện ra.
Từ Đạt đã sớm biết được hết thảy, trong lòng chỉ cảm thấy đau khổ khi cuối cùng lại đi đến một bước này, cúi đầu không nói gì, tỏ vẻ mặc cho
Trương Vô Kỵ an bài
Mà Thường Ngộ Xuân thì nóng nảy hơn nhiều,
không đợi Hàn Lâm Nhi nói hết lời đã giận dữ rút kiếm chém bay cái bàn
trước mặt, mắng to Chu Nguyên Chương thất tín bội nghĩa, bụng dạ khó
lường, Thường Ngộ Xuân hắn tuyệt không thể tiếp tục làm huynh đệ với Chu Nguyên Chương, nhất định phải giết Chu Nguyên Chương mới giải được mối
hận trong lòng!
Trong số người Trương Vô Kỵ mang theo có không ít là bộ hạ cũ của Hàn Sơn Đồng, vừa nghe Hàn Lâm Nhi suýt nữa bị Chu
Nguyên Chương hại chết, càng thêm phẫn nộ, nhao nhao biểu thị muốn đi
bắt Chu Nguyên Chương ra giết, để báo thù này.
Đúng lúc này, đột nhiên mọi người nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh hỗn loạn, vội vã chạy ra cửa xem.
Chỉ thấy bỗng nhiên mũi tên mang lửa bay đầy trời, rơi xuống đất liền bốc
cháy, toàn bộ Võ Đang cơ hồ bị biển lửa nhấn chìm. Đồng thời, tiếng la
cùng tiếng chém giết dưới chân núi từ xa cũng có thể nghe thấy, xa xa nhìn lại, là một vùng đồng lửa.
"Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Thát Tử lại tấn công núi?"
"Không phải!"
Trương Vô Kỵ lắc đầu, chỉ vào chỗ Minh Giáo đóng quân dưới núi đã loạn thành
một bầy, nói: "Xem ra Chu Nguyên Chương đã biết tin, đang gây hỗn loạn
để chạy trốn!"
Vi Nhất Tiếu cũng hiểu được, nhưng hiện tại núi
Võ Đang, nhất là sườn núi, đã bị lửa lớn hừng hực bao phủ, bọn họ đừng
nói xuống núi mang binh truy kích, làm sao thoát thân trong biển lửa đã
khó rồi.
"Vẫn là xem thường hắn!" Trương Vô Kỵ nói: "Mau phóng đạn tín hiệu gọi người tới, cứu hỏa quan trọng!"