Diệp phu nhân mặc một thân áo bào vải bông, tóc đen chải không chút loạn, đầu đeo trang sức ngọc màu tím đen, mày rậm mắt hạnh, dáng vẻ đoan trang, không mảy may nhìn ra vẻ già nua.
Nhưng bà giấu được người ngoài, không gạt được nữ nhi của mình.
Sợi tóc hoa râm, miếng đệm lót nơi bả vai, khóe mắt đuôi mày đều là vẻ mệt mỏi, cái nào cũng bán đứng bà.
Già, gầy, ánh sáng trên mặt cũng dập tắt hơn phân nửa.
''Mẫu thân người mau ngồi đi'' Diệp Tư Nhàn rưng rưng đỡ mẫu thân ngồi trên ghế.
''Nương nương đại ân, thần vụ tuyệt đối không dám'' Diệp phu nhân vội vàng từ chối.
''Nương!''
Người nóng nảy tự mình mời mẫu thân vào thượng tọa, mình ngồi xuống bên cạnh bà.
''Ở đây không có người ngoài, không cần giữ những quy củ đó''
Sau khi Diệp phu nhân vào chỗ, nắm lấy tay nữ nhi quan sát từ trên xuống dưới.
Ánh mắt đảo qua búi tóc tinh xảo của nàng, mặt tròn hồng nhuận, y phục vừa vặn, cuối cùng rơi vào trang trí tinh xảo hoa lệ khắp phòng, lúc này mới cười gật đầu.
''Xem ra ca ca con nói không sai, nữ nhi của ta đúng thật không bị ủy khuất gì''
Đến đây, Diệp phu nhân mới chính thức bật cười.
Nhưng cười xong, bà lại mặt ủ mày chau.
''Không bị ủy khuất, cũng chưa chắc đã thật sự hạnh phúc''
''Nữ nhi của ta từ trước đến nay không bị ràng buộc, trong cung lại là nơi nhiều quy củ nhất trên đời này, con phải chịu ràng buộc biết bao nhiêu''
Diệp phu nhân rưng rưng vuốt ve hai gò má nữ nhi.
Tiểu nữ nhi hoạt bát đáng yêu trước kia đã không còn nữa.
Dù nàng dùng hết sức để làm dáng nhưng cuối cùng vẫn không giống.
''Mẫu thân, người cũng đừng lo lắng, nữ nhi cũng có xuất cung'' Diệp Tư Nhàn bày ra nét mặt tươi cười.
Trong lòng còn tiếc nuối cũng không dám biểu hiện ra.
Nàng sớm đã không phải tiểu cô nương vô tâm vô phế lúc trước nữa, nàng là một mẫu than, nhất định phải trân quý mọi thứ có được hiện tại.
''Người với cha vào Kinh thành lúc nào?''
''Thân thể của cha thế nào rồi? Thân thể của người cũng khỏe chứ? Lát nữa phái một thái y đến thỉnh mạch bình an'' nàng nói sang chuyện khác.
''Được, đều được''
Diệp phu nhân thông minh thông thấu.
Tới gặp nữ nhi cũng không phải để khóc sướt mướt.
Hàn huyên qua đi, bà cười nói muốn gặp ngoại tôn và ngoại tôn nữ.
Lời còn chưa dứt, Viên Nguyệt liền dẫn theo bốn đứa bé từ bên ngoài trở về.
Trước đó chúng không chờ nổi, đã ra ngoài dạo một vòng.
Sau khi vào cửa, đám trẻ to to nhỏ nhỏ hiếu kỳ nhìn chằm chằm lão phu nhân trước mặt, một lúc sau, vẫn là Cảnh Châu to gan nhất.
''Mỗ mỗ?''
Tiểu cô nương một thân áo đỏ tiến lên một bước.
''Ôi!''
Kích động lên tiếng, Diệp phu nhân cảm thấy lòng như tan ra.
''Đây là Cảnh Châu sao?''
Diệp phu nhân tay run run vuốt ve gò má hài tử.
''Nương, đây là Cảnh Châu, đây là Cảnh Nghiên, đây là Trường Uyên và Trường Diễn'' Diệp Tư Nhàn giới thiệu.
Bọn nhỏ cũng không sợ người lạ, từng đứa vây quanh dưới gối Diệp phu nhân, tò mò gọi mỗ mỗ.
Diệp phu nhân ôm đứa này, hôn hôn đứa kia, nước mắt vừa thu hồi lần nữa dâng lên.
''Ngoan! Đều là đứa bé ngoan''
Đoàn tụ vui vẻ qua đi.
Diệp phu nhân lấy ra bốn cái khóa vàng nặng trĩu giống hệt nhau, lần lượt đeo lên cho bọn nhỏ.
''Vốn là mua không nổi, tới khi bán hết dinh thự điền sản ruộng đất, hơn một ngàn lượng bạc đổi thành vàng, rèn ra bốn cái khóa trường mệnh''
''Cuối cùng cũng làm ra được rồi''
Diệp phu nhân rất vui vẻ.
Bà đã tưởng tượng qua vô số lần dáng vẻ bọn nhỏ đeo khóa vàng.
Hiện tại cảnh tượng này chân thật xảy ra trước mắt.
Lòng hoang vắng nhiều năm trong nháy mắt được lấp đầy.
Tất cả đều đáng giá.
''Không đúng, nương, đây là tổ trạch, sao người có thể bán tổ trạch chứ'' Diệp Tư Nhàn nhíu mày.
Làm Tri huyện cả đời, tất cả gia sản chỉ hơn một ngàn lượng bạc, Diệp Tư Nhàn lại đau lòng chua xót.
''Đó cũng không tính là tổ trạch''
''Là gian nhà mà cha con mua''
''Đầu óc cha của con thành thật, không luồn cúi, làm việc ở huyện Giang Hoài cả đời, ai không biết còn tưởng là tổ trạch đó''
Diệp phu nhân mỉm cười.
''Được rồi'' Diệp Tư Nhàn bất đắc dĩ buông tay.
Nửa ngày sau.
Hai mẹ con trò chuyện thân mật, bọn nhỏ vui cười đùa giỡn, Trữ Tú cung náo nhiệt hơn bất cứ khi nào của trước đây.
Lúc ăn trưa.
Diệp phu nhân nhìn thức ăn trân quý đầy trên bàn ngay cả danh tự đều không gọi được, mắt trợn trừng.
''Chậc chậc chậc, không ngờ một phụ nhân nông thôn như ta, có ngày cũng có thể ăn được những thứ này''
Bà hiếu kỳ gắp một đũa thịt cá hấp mềm, bỏ vào miệng thưởng thức, tiếp tục ngợi khen.
''Giữa mùa đông, làm khó bọn họ lấy được thịt cá tươi mới''
''Nương!'' Diệp Tư Nhàn nín cười.
''Mấy con cá này là nuôi ở trong cung, cũng có từ ngoài cung chở tới, người cứ ăn đi, không cần quan tâm nhiều như vậy''
Diệp phu nhân lại gắp một đũa rau tươi non, lần nữa cảm thán.
''Dù cho mùa đông có thịt cá, nhưng rau xanh này là từ đâu tới? Kinh thành lạnh như vậy mà''
''Nhà nông ở ngoài thành trồng''
''Ngoài trăm dặm Kinh thành có một chỗ Minh Sơn, ở đó có suối nước nóng, bốn mùa như mùa xuân, dân chúng có thể trồng ra được đủ loại rau xanh tươi mới''
''À''
Diệp phu nhân bừng tỉnh đại ngộ.
Dừng việc ăn trưa lại, bà liên tục cảm thán ăn quá ngon.
Diệp Tư Nhàn mỉm cười, sau đó cũng cảm thấy lòng chua xót.
Phụ thân và mẫu thân ăn cơm rau dưa cả đời, họ làm sao biết được những thứ này chứ.
''Sau này đợi người sống ở Kinh thành, nữ nhi thường xuất cung thăm người''
''Không cần, không cần''
Diệp phu nhân vô thức dùng tay vịn eo, trong chớp mắt tiếp theo lại vội vàng gian tay ra, chống thân thể ngồi thẳng lên.
''Trong cung nhiều quy củ, cũng đừng để người ta nói xấu''
''Nào có, nữ nhi đã là Quý phi, ai nói xấu chứ''
Mũi Diệp Tư Nhàn chua chua, cúi đầu giả bộ đang ăn canh.