Tiếng cửa phòng bệnh một trận vang lên, cửa chậm rãi mở ra, Lục Lưu Ly
vẻ mặt lo lắng, tay cầm lấy một bó hoa bách hợp tiến đến, phía sau còn
có Nhan Uyển Hề tay cầm một rổ trái cây, vẻ mặt ôn nhu cười. Lục Lưu Ly
thật sự đã rất lo lắng, tái kiến Ngôn Thanh Nhiên trong tình huống này
là điều mà nàng không mong muốn, nhưng nhìn sắc mặt Ngôn Thanh Nhiên có
vẻ không có chuyện gì lớn nên liền thở phào nhẹ nhõm.
"Thanh
Nhiên, cảm giác thế nào?" Nhan Uyển Hề dẫn đầu mở miệng, đặt trái cây
lên bàn xong dò hỏi tình huống Ngôn Thanh Nhiên một chút, đột nhiên lại
nhìn thấy Mặc Khuynh Nhiễm ngồi cách đó không xa, chậc chậc, không nghĩ
tới Mặc Khuynh Nhiễm cũng tới, xem ra mối quan hệ giữa hai người này
không hề đơn giản a.
"Ân, không có việc gì, cám ơn lão bản quan
tâm." Ngôn Thanh Nhiên tất nhiên không quên Nhan Uyển Hề chính là lão
bản của mình mà chào hỏi, nhìn sang Lục Lưu Ly vẻ mặt băng lãnh nhìn
mình là biết nàng đây là đang sinh khí, hơn nữa là sinh khí không hề ít.
"Ai nha, Mặc Nhiễm Nhiễm thì ra ngươi ở đây~" Nhan Uyển Hề vừa nói vừa trực tiếp ngồi xuống kế bên Mặc Khuynh Nhiễm, vẻ mặt không có ý tốt nhìn
nàng.
Hiệu trưởng đại nhân quyết định không nhìn nàng, cầm lấy tờ tạp chí chậm rãi nhìn. Nàng biết Nhan Uyển Hề đây chính là muốn khiêu
khích nàng! Cho nên tốt nhất là đừng để ý tới nàng...
"Thanh
Nhiên, bao lâu có thể xuất viện?" Lục Lưu Ly từ khi đến bệnh viện không
nói một câu gì rốt cục cũng đã mở miệng nói, nhớ tới bộ phim kia cũng đã sắp bắt đầu quay, qua vài ngày nữa cũng cần phải đi chụp hình poster
cho bộ phim, cho nên lo lắng Ngôn Thanh Nhiên không hồi phục kịp để đi
chụp, đây chính là một cơ hội rất tốt, cũng chính là cơ hội để chính
thức xuất đạo.
"Bác sĩ nói hai ngày nữa có thể xuất viện" Mặc
Khuynh Nhiễm nhàn nhạt phun ra những lời này, Ngôn Thanh Nhiên há miệng
tính trả lời thì đã bị hiệu trưởng đoạt lời, gật đầu phụ họa."Đúng rồi,
bộ điện ảnh kia sao rồi?" Ngôn Thanh Nhiên tất nhiên là biết chuyện mình vẫn cần phải đóng phim, hoàn hảo lần nay xảy ra tại nạn nhưng không có
vấn đề lớn, bằng không sẽ lỡ mất cơ hội này.
Lục Lưu Ly gật đầu
nói cho cô ngày chuẩn xác, Ngôn Thanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo
không có bỏ qua thời gian. Sau đó Lục Lưu Ly ngồi một hồi liền có việc
rời khỏi, căn dặn Ngôn Thanh Nhiên hảo hảo tĩnh dưỡng, không thể lơ là
để hồi phục.
Sau khi Lục Lưu Ly rời đi thì Mặc Khuynh Nhiễm cũng
chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt quét qua Nhan Uyển Hề ngồi kế bên sau đó cùng Dương Y nói tạm biệt đi ra cửa. Nhan Uyển Hề cũng lập tức đứng lên tỏ
vẻ chuẩn bị rời đi, hấp tấp chạy ra ngoài. Phòng bệnh trong nháy mắt an
tĩnh lại, Dương Y tức giận nhìn Ngôn Thanh Nhiên, vươn tay lại nắm cái
lỗ tai Ngôn Thanh Nhiên mà vặn.
"Ngươi nên tự cảm thấy may mắn vì ta có nhiều mối quan hệ đi" Không cần nói gì nhiều Ngôn Thanh Nhiên
hiểu được lời này có ý gì, bản thân vào bệnh viện chữa bệnh mà không bị
bại lộ thân phận thì chắc chắn chỉ có Dương Y mới có thể làm được.
Nhan Uyển Hề đuổi theo Mặc Khuynh Nhiễm đi ra cửa, không hiểu sao Mặc Khuynh Nhiễm lại đi nhanh như vậy, ai mà không biết còn tưởng rằng nàng muốn
đi đầu thai!! "Tiểu Nhiễm Nhiễm, ngươi đợi ta a!!" Nhan Uyển Hề kêu một
tiếng, lại bắt đầu chạy theo...
Mặc Khuynh Nhiễm nghe âm thanh đó bắt đầu nhíu nhíu mày, lại nữa rồi... Bước chân chậm lại chờ Nhan Uyển
Hề, vẫn giống y như hồi còn bé, chậm chết!
Nhan Uyển Hề chạy theo mà mệt muốn chết, thân thể này đã nhiều năm không có vận động nhiều cho nền sức khỏe càng ngày càng kém...
"Ta có việc cần nói với
ngươi..." Nhan Uyển Hề thở hổn hển mãi sau mới nói ra được lời này,
chuyện này thật là ngạc nhiên ghê gớm. Khẩn cấp muốn cho Mặc Khuynh
Nhiễm biết, cũng muốn nhìn vẻ mặt của nàng, vẻ mặt nhất định thực đặc
sắc, nghĩ tới đây Nhan Uyển Hề liền nhịn không được mà muốn cười.
Mặc Khuynh Nhiễm dùng ánh mắt ám chỉ nàng có việc gì thì nói mau, không cần lãng phí thời gian của ta!
"Hai ngày trước ở nhà ta đã nghe ba ba ta nói chuyện với ba ba ngươi, đại
khái là đang tìm đối tượng kết hôn cho ngươi..." Nhan Uyển Hề vừa nhìn
vẻ mặt Mặc Khuynh Nhiễm mà chậm rãi nói ra, Mặc Khuynh Nhiễm vẻ mặt ban
đầu là lạnh lùng cuối cùng là đến tức giận! Nhan Uyển Hề quả thực xem
đến sung sướng!!
Ba ba Nhan Uyển Hề cùng ba ba Mặc Khuynh Nhiễm là có quen biết, cho nên biết được tin tức này cũng không có gì kỳ quái.
"Ngươi nói cái gì?? Ân??" Mặc Khuynh Nhiễm vô cùng không tin, Nhan Uyển Hề này là muốn trêu đùa nàng đúng không?? Nhan Uyển Hề nghe được nàng nghi vấn hỏi lại liền trục tiếp trợn trắng mắt, nói thật Nhan Uyển Hề cũng không biết vì sao ba ba Mặc Khuynh Nhiễm lại đột nhiên muốn an bài hôn lễ cho nàng... Mặc Khuynh Nhiễm dù sao cũng sẽ là gia chủ tiếp theo của Mặc
gia, không có lý do gì cần phải cưới sớm như vậy.
Mặc Khuynh
Nhiễm nhìn vẻ mặt của nàng liền biết đây là sự thật, cùng Nhan Uyển Hề ở chung nhiều năm như vậy, chỉ cần nàng tỏ vẻ cái mặt này liền biết nàng
đang nói thật. Cú chút đau đầu, xoa xoa cái đầu, ba ba mình là đang làm
sự tình gì hay sao??
"Nghe nói đối tượng là thiếu gia Diêu gia,
Diêu ngôi sao..." Nhan Uyển Hề nghe được tên này liền đau đầu, cái tên
Diêu ngôi sao này các nàng cũng chỉ gặp mặt một lần, lớn lên thanh tú,
tính tình cũng tốt. Bất quá muốn nói là xứng với Mặc Khuynh Nhiễm thì
hoàn toàn không xứng!!
Mặc Khuynh Nhiễm nghe xong không hề biết
người này là ai, nhanh chóng cầm lấy điện thoại lạnh lùng phân phó một
tiếng rồi leo lên xe trực tiếp rời khỏi. Đợi đến khi Nhan Uyển Hề lấy
lại tinh thần thì người đã rời khỏi từ lâu! Mặc Khuynh Nhiễm là muốn
chạy trốn khỏi mình sao!!
Mặc Khuynh Nhiễm lái xe trong trạng
thái không hề bình tĩnh, ngón tay xiết chặt vô lăng, khóe miệng một mạt
cười nhàn nhạt, muốn nàng kết hôn với người không quen biết? Còn lâu!
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Tại bệnh viện ngây người vài ngày Ngôn Thanh Nhiên cảm giác chính mình đã
mốc meo! Cô ghét nhất chính là nằm viện, thầm mong thân thể mau chóng
hồi phục để cô còn ra khỏi đây. Sáng sớm Mục Đạo đã gọi điện thông báo
cho cô biết rằng chiều nay có buổi chụp hình cho nên Ngôn Thanh Nhiên
liền nhanh chóng thu thập đồ đạc để chuẩn bị xuất viện.
Dương Y
thì đang bận tại công ty, hiệu trưởng đại nhân cũng không biết chạy đi
đâu... Vì vậy một người đáng thương hề hề thu thập đồ đạc từ bệnh viện
trở về nhà.
Nhìn cửa nhà mà có cảm giác như đã lâu lắm rồi chưa
được về nhà, lại nhìn sang cửa nhà hiệu trưởng kế bên cách đó không xa,
tự hỏi không biết nàng có ở đây không? Mấy ngày nay vì sao lại không đến bệnh viện thăm mình... nghĩ như thế liền cảm thấy không thích hợp, cô
với hiệu trưởng có quan hệ gì đâu chứ, nàng cũng không có trách nhiệm gì để đến bệnh viện chăm mình hết. Lại thấy có chút mất mát, cô cùng Mặc
Khuynh Nhiễm là quan hệ gì đây?
Đi tắm rửa thi thập một chút liền đi ra cửa, bản thân chạy đến chổ trạm xe bus, nói thật là từ rất lâu
rồi cô không được đi phương tiện công cộng, đời trước lúc chưa xuất đạo
lúc nào cô cũng thích đi xe bus, nhưng từ khi nổi danh thì không còn
được ngồi những phương tiện công cộng nữa.
Cao hứng bừng bừng
chạy đến trạm xe bus kiên nhẫn ngồi đợi, rốt cục xe cũng tới, vừa leo
lên xe thì tất cả mọi ánh mắt xung quanh đều hướng vào cô... Vẻ mặt ngốc bức, trên mặt mình có dính gì sao... Sờ sờ mặt, vẫn mềm mại như mọi
ngày... Nhìn một chút phát hiện có ghế trống liền đi tới ngồi xuống.
"Kia không phải là nam thần gần đây đang hot hay sao?"
"Hảo soái a, quả thực là soái ca"
Ngôn Thanh Nhiên nghe những lời này bất đắc dĩ, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa
sổ xe. Lúc này một chiếc xe thể thao xa hoa một tiếng chạy đi lên, liền
dừng ở kế bên xe bus. Đây là loại xe thể thao mui trần, Ngôn Thanh Nhiên nhìn này chiếc xe không kềm nổi cảm thán chủ xe này quả là kẻ có tiền.
Nâng mắt nhìn xem thử chủ xe là thần thánh phương nào... Kết quả vừa vặn chủ xe cũng nhìn cô một cái...
Lái xe chính là một cái mỹ nhân
phi thường đẹp, tướng mạo tuyệt mỹ, toàn thân khí tràng bá đạo lãnh
khốc. Rất có cái loại này sát phạt quyết đoán khí chất! Vóc người hoàn
mỹ, trọng điểm là nhìn Ngôn Thanh Nhiên với ánh mắt lạnh lạnh... Ngôn
Thanh Nhiên nhíu mày, nữ nhân này giống như nhận thức được cô là ai, bản thân nhớ chưa từng gặp qua nữ nhân này a...
Lạc Xu không nghĩ
tới cư nhiên sẽ gặp Ngôn Thanh Nhiên ở đây, quả nhiên vẻ ngoài rất đẹp
trai, nàng vẫn luôn cho rằng mấy tấm ảnh chụp đều là chỉnh sửa, không
nghĩ tới ở ngoài còn muốn đẹp hơn. Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng trong
suốt không pha một tia tạp chất nào, có thể nói đây là một thiếu niên
rất sạch sẽ, khó trách muội muội của mình vì sao lại chết mê chết mệt
người này.
Chậc chậc, càng xem càng đẹp mắt. Lạc Xu có thể nói
gặp qua rất nhiều nam nhân, duy nhất chỉ thấy thiếu niên này đặc biệt,
rất hút mắt người khác. Quay về hiện tại, nhớ tới chính mình đã dẫn Lạc
Chanh Manh đi Kinh Đô, vậy mà vừa tới thì biết tin Ngôn Thanh Nhiên đã
quay về, vì vậy lại mang theo Lạc Chanh Manh về An thị, mà hiện tại Lạc
Chanh Manh đang ở khách sạn giải sầu.
Gặp phải Ngôn Thanh Nhiên
xem như là ngoài ý muốn đi, bất quá nhìn cái phú nhị đại này ngồi phương tiện công cộng cũng rất tò mò. Trong nhà có tiền, có xe riêng vì cái gì lại muốn chen chúc lên phương tiện công cộng chứ, mà đối với người như
Lạc Xu tất nhiên nàng cũng chưa từng ngồi xe bus bao giờ.
Chiếc
xe bus chạy đến đâu thì Lạc Xu liền chạy đến đó, xe bus chạy chậm thì
Lạc Xu cũng chạy chậm... Thỉnh thoảng Lạc Xu còn nhìn sang Ngôn Thanh
Nhiên, xem đến Ngôn Thanh Nhiên ngây ngốc, cô xin thề là cô không biết
mỹ nữ này là ai a...
Nhưng do chiếc xe quá đẹp nên hấp dẫn không
ít người nhìn đến và nghị luận sôi nổi rằng nữ nhân trên xe rất có tiền
và thật đẹp, cũng có nhiều người suy đoán xem chiếc xe này bao nhiêu
tiền, còn có cảm thán bản thân làm cả đời chắc cũng không mua nổi.
Lạc Xu không thích bị người khác nhìn chằm chằm, thủ hạ cấp dưới của nàng
cho tới bây giờ còn không dám nhìn đối diện nàng. Cho nên khó chịu cực
kỳ, nhìn thoáng qua Ngôn Thanh sau đó nhấn ga chạy đi. Ngôn Thanh Nhiên
bị liếc mắt xem đến trong lòng sợ hãi... Đi thì đi đi còn dùng kia ánh
mắt nhìn cô làm cái gì...