Bên trong nhà máy xưởng cũ nát tràn ngập cái rét lạnh thân thể, Ngôn
Thanh Nhiên mặt không chút thay đổi nhìn hai người đang chật vật dưới
đất, vừa rồi cô mới một phen hù chết cả hai người, lão thái thái khóc
lóc van xin, Ngôn Vũ Hào vẻ mặt kinh ngạc, hắn hoàn toàn không nghĩ tới
người cậu kia lại không phải do ông bà nội sinh ra, cùng với bản thân
mình hoàn toàn không hề có quan hệ huyết thống.
"Như thế nào? Nói không ra lời sao??" Ngôn Thanh Nhiên nhàn nhạt mở miệng, cô không cho
rằng lão thái thái sẽ là người biết áy náy với lương tâm, chỉ cần nhìn
những năm tháng Ngôn Thao từng trải qua là biết.
"Ta..." Lão thái thái bị nói trúng tim đen nên không nói ra lời, nàng thừa nhận là nàng
nhặt được Ngôn Thao và cũng nhờ Ngôn Thao mà mới trở nên giàu có. Nhưng
dù sao cũng là nàng bỏ công sức ra nuôi lớn Ngôn Thao, Ngôn Thanh Nhiên
không nên đối xử như vậy với nàng, cái này gọi là không tôn trọng trưởng bối. Lúc này lão thái thái lại bị hồ đồ một phen, nàng vẫn còn cảm thấy bản thân vẫn là trưởng bối của Ngôn Thanh Nhiên, mà Ngôn Thanh Nhiên
đối xử như thế với nàng chính là bất hiếu.
"Sao?" Ngôn Thanh
Nhiên nhìn chằm chằm lão thái thái mà nói khiến cho da đầu của nàng tê
dại, ánh mắt của Ngôn Thanh Nhiên quá dọa người, lão thái thái trước đây chưa từng trải qua cảm giác này cho nên không tự chủ được mà lùi lại
phía sau.
"Ngươi... ngươi... đừng tới đây!!" Lão thái thái lui về phía sau một bước Ngôn Thanh Nhiên liền đi về phía trước một bước, Ngôn Thanh Nhiên tới càng gần thì nàng cảm thấy nguy hiểm cũng cách nàng rất gần!!
Ngôn Vũ Hào cũng cảm giác được nãi nãi của mình đang sợ
hãi, tiểu bá vương Ngôn Vũ Hào cũng bị dọa đến, mau chóng lui về phía
sau.
Ngôn Thanh Nhiên vươn tay nắm chặt cổ tay lão thái thái,
ngón tay cố sức xiết chặt, lão thái thái đầu toát đầy mồ hôi "Đau quá,
đau quá....ngươi mau buông tay ra!!" Lão thái thái vùng vẫy gọi ra
tiếng, âm thanh tựa như con lợn đang bị chọc tiết. Ngôn Thanh Nhiên nhíu mày, âm thanh của lão thái thái đã thành công gây sát thương cho cô.
Buông tay ra, lão thái thái không có chuẩn bị liền liền ngã nhào trên
mặt đất, mắt thấy Ngôn Vũ Hào không có ý tứ sẽ tới đỡ nàng lên, lão thái thái tâm liền lạnh đi một chút, tự hỏi đây chính là cháu trai bảo bối
mà nàng yêu thương từ nhỏ sao?
Ngôn Thanh Nhiên khóe miệng nhếch
lên, quả nhiên a, Ngôn Vũ Hào quả nhiên là một tên ngu xuẩn, cúi lưng
thò tay bắt lấy cổ tay lão thái thái, xốc lên tay áo của nàng, cố sức
muốn tháo cái vòng bạch ngọc xuống. Lão thái thái vẻ mặt đau lòng, đây
chính là vật mà thật vất vả nàng mới cướp được, không muốn Ngôn Thanh
Nhiên dễ dàng lấy lại được.
"Trả lại cho ta, cái này là của ta!"
Lão thái bà hình như có chút vấn đề, thứ này rõ ràng chính là của Dương
Y, bị Ngôn Thanh Nhiên đoạt lại mà tưởng cướp của nàng vậy. Nhìn Ngôn
Thanh Nhiên cướp đi mà đau lòng muốn chết, hận không thể nhanh chóng
nhào lên cướp bạch ngọc về.
Ngôn Thanh Nhiên ha ha cười, quả
nhiên đây mới là lão thái bà, không biết xấu hổ, quả thật không biết xấu hổ! Cảm giác bạch ngọc trong tay đã dính ô uế, Ngôn Thanh Nhiên cầm lấy vòng tay vứt xuống đất, lấy chân dậm mạnh, vòng tay cứ thế mà rơi vỡ
thành nhiều mảnh trên mặt đất. Lão thái bà nhanh chân chạy đến nhặt từng mảnh nhỏ, lòng đau vô cùng...
"Ngươi vì cái gì lại làm như
vậy!!" Lão thái bà ôm chặt những mảnh vụn mà bi phẫn tra hỏi Ngôn Thanh
Nhiên, hận không thể xông lên đánh chết Ngôn Thanh Nhiên, vòng ngọc quý
như vậy mà hắn cứ làm như đồ chơi còn phá nát thành từng mảnh nhỏ.
"Bẩn" Ngôn Thanh Nhiên nhàn nhạt nhìn bộ dáng của lão thái bà, nhẹ nhàng phun ra những lời này, lão thái bà sắc mặt trong nháy mắt xấu xí cực kỳ.
Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy vòng bạch ngọc này đã bị ô uế, nếu đã ô uế thì liền hủy đi, cô sẽ vì Dương Y mà tìm một cái tốt hơn. Đáng tiếc chỉ là
để tìm được cái bạch ngọc này cũng đã lấy đi không ít sức lực của cô,
trong lòng vẫn ngậm ngùi một chút tiếc nuối...
"Trời ơi, ta như
thế nào lại có một đứa cháu trai như vậy a, gia môn bất hạnh, gia môn
bất hạnh!" Lão thái bà lại bắt đầu biểu diễn, nàng tự động xem nhẹ việc
Ngôn Thanh Nhiên không cùng huyết thống với mình mà khóc lóc kể lể. Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy lão thái bà quả nhiên là khắc tinh của cô, vươn
tay một phen bóp chặt cái cổ lão thái thái! Vãn là cảm giác nguy hiểm
quen thuộc khiến cho lão thái thái nhưng khóc lóc kể lể, vẻ mặt cầu xin
nhìn Ngôn Thanh Nhiên, chỉ sợ Ngôn Thanh Nhiên thật sự sẽ đem nàng bóp
chết.
"Vừa rồi ở trước mặt mẹ ta cho nên ta mới đối xử nhẹ nhàng
với ngươi, hiện tại..." Lão thái bà nghe đến câu này càng thêm sợ hãi!
Nàng cho rằng Ngôn Thanh Nhiên sẽ không dám làm gì nàng, lại không hề
nghĩ đến Ngôn Thanh Nhiên là bởi vì lo lắng cho Dương Y mà không hạ thủ
với nàng. Lần này nàng càng hối hận, không nên lần lượt trêu chọc ác ma
này mà, Ngôn Thao cùng Dương Y đều có tính tình ôn nhu bình thản rất
chọc người muốn khi dễ, vậy mà lại sinh ra Ngôn Thanh Nhiên tính tình
trái ngược lại.
"Ngươi... ngươi... ngươi muốn thế nào! Buông tha
cho chúng ta đi!! Thanh Nhiên, nãi nãi cầu ngươi..." Lão thái bà lúc này nhanh miệng cầu xin tha thứ, sống đến cái tuổi gần đất xa trời cho nên
cũng không thèm quan tâm đến mặt mũi, mong muốn Ngôn Thanh Nhiên sẽ chừa cho nàng con đường sống, nhưng nàng quên mất là Dương Y chính là điểm
mấu chốt của Ngôn Thanh Nhiên, cho nên làm sao Ngôn Thanh Nhiên dễ dàng
bỏ qua cho nàng được.
Ngôn Thanh Nhiên buông cái cổ lão thái thái ra, sau đó vẫy vẫy tay, quản gia lập tức mang tới một chiếc khăn, Ngôn
Thanh Nhiên chán ghét xoa chùi bàn tay "Từ ngày mai ta không muốn nhìn
thấy mặt mũi gia đình các ngươi tại thành phố này nữa, ta nói như thế
ngươi nên tự biết nên làm thế nào" Ngôn Thanh Nhiên lạnh lùng nói.
Quản gia gật đầu hiểu rõ, đối với đại thiếu gia nhà mình trưởng thành mạnh
mẽ làm hắn phi thường vui mừng, dù sao trước đây đại thiếu gia quá mức
mềm yếu, như thế thì không tốt để bảo vệ được gia đình.
Ngay sau
đó hai người bắt đầu cầu xin tha thứ, bọn họ không biết Ngôn Thanh Nhiên sẽ làm gì với bọn họ, nói chung là cảm giác đặc biệt không tốt!! Họ
mong muốn Ngôn Thanh Nhiên sẽ buông tha cho bọn họ. Đáng tiếc Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn không nghe, trực tiếp bỏ đi. Hai người tuyệt vọng nhìn
bóng lưng Ngôn Thanh Nhiên, trước mắt bỗng tối đen...
Quản gia đã phân phó tốt đem nguyên cả gia đình này đóng gói ném hết về quê, dồng
thời còn tới tìm những du côn lưu manh gần đó thương lượng, Ngôn gia sau này chắc chắn sẽ không thể bình yên mà sống được nữa. Giải quyết xong
những người chướng mắt này lại nghĩ tới phu nhân nhà mình, thở dài, quả
thật là đau đầu mà.
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Sau khi Ngôn Thanh Nhiên về đến nhà thì Dương Y đã sớm đi ra ngoài, nhìn
bên trong phòng sách vắng vẻ, nhìn cái bàn mất trật tự, trong lòng nhói
đau, đối với Dương Y đây chính là một sự đả kích rất lớn, đủ để cho nàng cảm thấy như cả bầu trời sụp đổ, Ngôn Thanh Nhiên thật sự không biết
nên làm cái gì bây giờ.
Ngồi ở trên ghế mốt chút rồi đi tới phòng mình cầm lấy chìa khóa chuẩn bị ra gara lấy xe, đối với việc còn trong
tuổi vị thành niên không thể lái xe hơi với Ngôn Thanh Nhiên cũng không
phải là vấn đề. Ngồi trên chiếc xe mà năm ngoái Dương Y mua tặng cô dịp
sinh nhật, nghĩ tới đợi Ngôn Thanh Nhiên đủ 18 tuổi liền có thể đi lấy
bằng lái xe mà thở dài.
Ngôn Thanh Nhiên đời trước áp lực từ công việc và cuộc sống quá lớn, cho nên đã hình thành sở thích đi đua xe...
Chỉ có đua xe mới có thể khiến cô giải tỏa không ít, lần này Ngôn Thanh
Nhiên cũng không ngoại lệ mà muốn đi đua xe.
Không để ý tới lời
khuyên can của quản gia mà dứt khoát lái xe ra khỏi gara, quản gia phía
sau nhìn mà cả kinh, hắn không nghĩ tới thiếu gia nhà hắn biết lái xe,
còn có kỹ thuật lái xe tốt đến như thế?
Xe đi với tốc độ rất
nhanh, không ít người đều bị cô làm hoảng sợ, hết lần này tới lần khác
lái xe vượt qua các cung đường. Một chiếc Ferrari rất phong cách màu đỏ
chạy trên đường làm hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Mục đích của Ngôn
Thanh Nhiên là tới nơi tụ tập đua xe lớn nhất An thị, nơi đây tụ họp rất nhiều tay đua đổ về, bởi vì đường đua cũng chính là đường núi, ngoằng
ngoèo và rất nhiều dốc.
Đối với những người thích đua xe thì đây
chính là thử thách mà họ muốn đạt được, đương nhiên cũng có những người
không muốn sống mà tới đây chạy ào ào kết quả là trực tiếp bị lật xe, cả người và xe đều rớt xuống núi mà chết, vận khí tốt thì chỉ bị tàn tật,
còn vận khí không tốt thì bị mất tích ở nơi nào luôn.
Đã chết
không ít người, nhưng vẫn có rất nhiều người không sợ chết, địa phương
này có tên gọi khác là "Núi sinh tử" tại sao lại gọi như vậy? Nếu như
vượt qua được những đường núi này chẳng khác nào ngươi được sinh ra lần
nữa, còn nếu làm không tốt thì sẽ phải chết.
Không hề thiếu những tay đua danh tiếng lớn nhỏ mà muốn tới đây thi đấu, bởi vì khi thắng sẽ được một phần thưởng siêu lớn. Ngày hôm nay, cũng chính là ngày thi đấu mỗi năm một lần để xưng vương, còn có phần thương là một chiếc xe
Ferrari thể thao số lượng có hạn, điều này đã làm không ít người muốn
báo danh tham gia.
Ngôn Thanh Nhiên đã lái xe tới nơi lại phát
hiện người hôm nay phi thường nhiều, không hỏi tò mò hôm nay có sự kiện
gì, đem xe đỗ cho tốt rồi xuống xe di dò hỏi.
Cách đó không xa có một nữ nhân, bóng lưng rất là đẹp mắt, mái tóc thật dài rối tung đằng
say, trên người mặc một bộ đồ bó màu đen, quần cũng là quần da màu đen.
Chiếc đùi thon dài, vóc người hoàn mỹ, nữ nhân này quả là một cực phẩm,
quá khốc quá soái. Khiến cho Ngôn Thanh Nhiên không kềm nổi chờ mong
nhìn thấy nhan sắc của nàng, nhanh chóng bước tới chổ nữ nhân đang đứng.
Lúc này mỹ nữ cảm giác được phía sau có người, chậm rãi xoay lại.
Ngôn Thanh Nhiên chuẩn bị mở miệng mà nhìn đến khuôn mặt này đã ngây người...
Đương nhiên không phải là do nàng quá đẹp mà ngốc, mà là bị dọa đến ngốc...
Người trước mắt không phải là ai khác mà đó chính là hoa hậu giảng đường Dung Tích Triều! Ông trời ơi! Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn bị choáng váng rồi! Tuy rằng đã lâu rồi không gặp nàng, nhưng mà cô vẫn nhớ rất rõ bộ dáng
của Dung Tích Triều, đừng đùa, tiền thân là một người kỹ tính mà có thể
dễ dàng quên mất tướng mạo người khác sao?
Ngôn Thanh Nhiên dùng tay xoa xoa đôi mắt, chỉ sợ bản thân nhìn lầm người...
Dung Tích Triều cũng đồng dạng kinh ngạc, nàng hoàn toàn không nghĩ tới Ngôn Thanh Nhiên cư nhiên sẽ xuất hiện ở chỗ này, vừa rồi thật sự có chút
hoảng hốt, bởi vì đã lâu không thấy người này. Vậy mà tại sao lại nhìn
thấy Ngôn Thanh Nhiên so với trước kia đã đẹp trai hơn rất nhiều, đẹp
đến chói mắt...
"Dung Tích Triều?" Ngôn Thanh Nhiên không xác
định hỏi, bởi vì cô không nghĩ tới người ôn nhu như nàng sẽ không xuất
hiện tại địa phương này? Hơn nữa còn ăn mặc thật...đẹp trai? Hoàn toàn
không giống với hình tượng ôn nhu cao quý tao nhã khi ở trường...
Dung Tích Triều thấy Ngôn Thanh Nhiên ánh mắt dò hỏi nhìn nàng mà nghĩ thầm
người nọ không phải là quên mình chứ? Không kềm chế nổi có chút tức
giận, lúc trước chiếm tiện nghi của mình thì sao? Hiện tại cư nhiên còn
hỏi mình như vậy? Nàng thật không bằng lòng, không bằng lòng thì tất
nhiên sẽ không cho Ngôn Thanh Nhiên sắc mặt tốt...
Vẻ mặt phi
thường lãnh đạm gật đầu, Ngôn Thanh Nhiên thấy thái độ này quả nhiên là
đúng rồi, khẳng định đây chính là hoa hậu giảng đường Dung Tích Triều...
"Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?" Ngôn Thanh Nhiên phi thường tò mò! Theo đạo lý người như nàng sẽ không xuất hiện ở loại địa phương này a.
"Không thể sao?" Dung Tích Triều vừa nghe Ngôn Thanh Nhiên hỏi vậy có chút
sinh khí, cái gì mà ngươi như thế nào lại ở đây? Nàng tại sao không thể ở chỗ này? Nàng công nhận Ngôn Thanh Nhiên đã đẹp trai lên rất nhiều,
nhưng tính tình vẫn y như trước cứ mở miệng ra là chọc tức mình... Lúc
này Dung hoa hậu giảng đường thật muốn tát cho Ngôn Thanh Nhiên một cái.
Lúc này có người cầm cái loa leo lên một băng ghế cao, chỉnh một chút, âm
thanh phát ra "Chào mừng các tuyển thủ tốc độ hôm nay đến đây báo danh,
cuộc thi sẽ bắt đầu sau một giờ nữa, cho nên ai chưa báo danh thì nên
lập tức báo danh để không bỏ lỡ cơ hội. Nếu thắng thì các vị sẽ được
xưng vương, ngoài ra còn tặng thêm một chiếc xe Ferrari thể thao số
lượng có hạn a" Thời điểm người chủ trì nói đến chiếc xe thể thao liền
khiến mọi người ánh mắt đều bị hấp dẫn lên chiếc xe kia.
Hoàn mỹ
chính là hai chữ duy nhất có thể đánh giá chiếc xe này, chiếc xe này quả thực chính là chiếc xe mơ ước của những ai yêu tốc độ! Không ít người
bắt đầu rục rịch, trực tiếp nhanh chóng chạy tới báo danh.
Ngôn Thanh Nhiên nghe nói như thế liền hiểu rõ, hóa ra là có thi đấu, thảo nào hôm nay náo nhiệt như vậy.