Ánh mắt Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn không vì mỹ cảnh vườn hoa mê hoặc, mà cô đang bị thu hút vào bóng dáng xinh đẹp kia. Giống như có một cơn gió ấm áp phảng phất qua trái tim cô, mang theo một điểm rung động. Bước
lên phía trước một chút, gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo mùi thơm nhè
nhẹ tiến vào mũi Ngôn Thanh Nhiên, mùi thơm ngát quen thuộc giống như
đêm đó, khiến cho Ngôn Thanh Nhiên chìm đắm trong cảm giác này.
Mặc Khuynh Nhiễm nhẹ nhàng chơi nhạc, một khúc tuyệt đẹp êm tai phát ra,
cảm giác được người phía sau hô hấp ngày càng gần, ngón tay run run cũng trở nên không khống chế được. Hiệu trưởng đại nhân nổi tiếng bình tĩnh
mà bây giờ không thể khống chế bản thân đành nhíu nhíu mày.
Hai
người liền như thế mà im lặng đứng đó, Mặc Khuynh Nhiễm đánh đàn Ngôn
Thanh Nhiên lắng nghe, quản gia đứng kế bên cũng không đành lòng quấy
rối, hiện tại nhìn hai người như vậy thật xứng đôi, giống như một đôi
tiên đồng ngọc nữ, đại tiểu thư nhà mình cùng thiếu gia sát vách kia quả nhiên là tuyệt phối. Chỉ hơi có vấn đề ở phương diện tuổi tác, ngoài ra còn có gia thế, lão gia cùng phu nhân mà biết chắc cũng không có khả
năng đồng ý, nghĩ như thế vừa lấy làm tiếc mà lẳng lặng rời khỏi.
Hai người trong cuộc chỉ say mê nghĩ tới nhau mà không hề chú ý tới người
khác, tựa như trên thế giới này chỉ còn hai người các nàng. Ngôn Thanh
Nhiên cảm thấy bản thân cùng Mặc Khuynh Nhiễm là một đôi ở ẩn nhàn nhã
đi chơi, về quê trồng rau và nuôi thêm cá, ngày ngày đánh đàn thương
thức...
Một khúc nhạc hoàn tất, Mặc Khuynh Nhiễm vươn bàn tay
trắng nõn bưng lên chén nước đậu xanh kế bên, cầm lấy cái thìa, một ngụm lại một ngụm uống xuống. Ngôn Thanh Nhiên nhìn đến không dời được mắt,
bởi vì hình ảnh thật sự rất đẹp. Cái muỗng được làm từ bạch ngọc rất
xứng với đôi môi đỏ mọng của Mặc Khuynh Nhiễm, làm cho Ngôn Thanh Nhiên
như ăn phải chất kích thích, bây giờ cô mới biết thì ra một người đẹp
thì ăn cái gì cũng đẹp như vậy.
"Ngươi không uống sao?" Uống gần xong nước đậu xanh rồi mà Mặc Khuynh Nhiễm vẫn cảm giác được đạo ánh
mắt cực nóng nhìn chằm chằm mình, bên tai hơi hơi hồng, cố gắng bình
tĩnh nói ra những lời này.
Ngôn Thanh Nhiên bị âm thanh lạnh
lùng này đánh thức, trong mắt chợt lóe lên chút ảo não, cô cư nhiên lại
nhìn Mặc Khuynh Nhiễm đến phát ngốc, nhưng vừa rồi cảm giác thật hạnh
phúc đầy rẫy trong tim cô, thật là kỳ quái.
"A? Uống chứ, uống
chứ..." Ngôn Thanh Nhiên mau chóng hồi đáp, cô rất sợ nếu không nhanh
chóng đáp trả thì hiệu trưởng đại nhân sẽ toát ra từng trận lãnh khí
mất... Quả nhiên mùa hè mà ở cùng hiệu trưởng đại nhân rất có lợi, bởi
vì Mặc Khuynh Nhiễm giống như một cái điều hòa, có công năng làm lạnh,
nhưng mà hoàn toàn không có phát nhiệt, muốn Mặc Khuynh Nhiễm phát
nhiệt, Ngôn Thanh Nhiên tự cảm thấy không có khả năng nào cả...
Ngay sau đó hiệu trưởng đại nhân cầm lấy một chén nước đậu xanh khác, chậm
rãi đứng dậy bưng tới trước mặt Ngôn Thanh Nhiên "Uống đi" Nói xong trực tiếp đặt chén nước vào tay Ngôn Thanh Nhiên. Ngôn Thanh Nhiên bị dọa
suýt nữa đã làm rớt, ngẩng đầu nhìn bóng lưng hiệu trưởng đại nhân một
chút, đột nhiên trong lòng có cỗ nước ấm chảy qua.
Cúi đầu nhìn
một chút bát nước đậu xanh trong tay mà như cầm lấy bảo vật, lấy một cái thìa bắt đầu uống, cảm giác mát lạnh thấm vào ruột gan, trong lòng lại
có một thứ gì đó không rõ bắt đầu lên men. Mùi đậu xanh ngọt nhè nhẹ lẩn quẩn tại đầu lưỡi, một ngụm lại một ngụm cứ thế mà uống.
Mặc
Khuynh Nhiễm quay đầu nhìn thấy bộ dáng ăn từng miếng này của Ngôn Thanh Nhiên mà cười nhẹ một thoáng, cảm thấy có chút đáng yêu a.
"Nhà bếp vẫn còn" Mặc Khuynh Nhiễm thực sự nhịn không được mở miệng nói, như thế vừa nói xong khiến Ngôn Thanh Nhiên thân thể cứng đờ, nhìn Mặc
Khuynh Nhiễm lại nhìn đến chén nước trong tay... Tình huống này thật xấu hổ...
Ngôn Thanh Nhiên: "..."
"Đến đây" Mặc Khuynh
Nhiễm lựa chọn xem nhẹ Ngôn Thanh Nhiên đang xấu hổ, tính đến hiện tại
nàng đã nhìn thấy bộ dáng xấu hổ của Ngôn Thanh Nhiên cũng đã rất nhiều, giống như đó là một thói quen của Ngôn Thanh Nhiên? Chỉ là bây giờ nàng tự hỏi Ngôn Thanh Nhiên cứ đứng như vậy không mệt sao? Từ trước đến nay mặc kệ là ai cũng không được Mặc Khuynh Nhiễm mời gọi đến ngồi kế bên,
quyền lợi này chắc chỉ có mình Ngôn Thanh Nhiên mới có được đi?
Còn đối với Mặc Khuynh Nhiễm nàng cũng không biết vì sao lại muốn mời Ngôn
Thanh Nhiên đến đây ngồi, đối với nàng chiếc đàn này cũng với cái đình
này là chổ trú ẩn của nàng mà nàng vô cùng trân quý, Mặc Khuynh Nhiễm từ trước tới nay đều không muốn ai đụng vào, cho nên chổ này không phải ai muốn vào là vào được. Mặc Khuynh Nhiễm có tính chiếm hữu rất cao, cái
gì là của nàng thì sẽ không ai có thể đụng vào.
Ngôn Thanh Nhiên ngây người, hiệu trưởng kêu cô đến?? Đến làm gì?? Có nên đến hay
không?? Ngôn Thanh Nhiên suy suy nghĩ nghĩ lại nhớ tới chuyện phát sinh
đêm đó, gương mặt lập tức đỏ ửng...
"Đến đây ngồi" Mặc Khuynh
Nhiễm đợi nửa ngày cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng, không
nhanh chóng lại đây thì tốt nhất nên cút đi, nghi ngờ cái gì mà nghi
ngờ, nàng ghét nhất là bị nghi ngờ, đặc biệt là những ai không nghe nàng nói, tha thứ cho Tô Tô của chúng ta với việc ra lệnh đã thành thói
quen.
"À à..." Ngôn Thanh Nhiên thật muốn tát cho mình một cái,
toàn là suy nghĩ bậy bạ!! Nhanh chân đi qua ngồi kế bên Mặc Khuynh
Nhiễm, mùi thơm ngát của người bên cạnh bắt đầu quây quanh cô, trong
lòng rạo rực bắt đầu nổi lên, đôi mắt không dám nhìn thẳng Mặc Khuynh
Nhiễm. Cúi đầu xuống nhìn cây đàn trước mắt, cây đàn rất đẹp, rất có
hương vị cổ xưa, cây đàn này chắc chắn cũng không phải vật tầm thường.
Lúc trước Ngôn Thanh Nhiên có đóng một bộ phim điện ảnh cho nên cũng
phải bỏ công sức ra tập đàn tranh, cho nên khi nhìn thấy cây đàn này thì cô biết nó khác với những cây đàn khác.
"Ngươi cũng biết chơi
đàn tranh sao?" Mặc Khuynh Nhiễm nhìn thấy Ngôn Thanh Nhiên nhìn chằm
chằm vào cây đàn nên đoán rằng cô cũng biết chơi, có chút vô cùng kinh
ngạc, hiện tại nam chơi đàn tranh không còn nhiều lắm, đành dùng một ánh mắt khâm phục khác đánh giá Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên
nhẹ nhàng gật đầu, cô đã lâu cũng đã không chơi, cũng không biết có thể
đàn ra bài gì không. Nghĩ như thế liền muốn thử sức, vươn tay vuốt ve
thân đàn, một bên Mặc Khuynh Nhiễm nhíu mày, Ngôn Thanh Nhiên là người
đầu tiên sờ đàn của nàng mà nàng lại không hề có cảm giác khó chịu?
Ngón tay Ngôn Thanh Nhiên thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng sờ thân
đàn, Mặc Khuynh Nhiễm nhìn đôi tay này đến xuất thần, ngay sau đó một
đoạn âm thanh trong trẻo vang lên. Mặc Khuynh Nhiễm ngồi ở bên cạnh nhìn sườn mặt của Ngôn Thanh Nhiên, thực tinh xảo, khiến người khác rất muốn nhìn, Ngôn Thanh Nhiên thật đúng là ba trăm sáu mươi độ vô góc chết.
Thân là một nam nhân mà Ngôn Thanh Nhiên quá mức ôn nhu, Mặc Khuynh Nhiễm
vốn không thích nam tử quá mức cứng nhắc, chỉ đơn giản là sạch sẽ là
được. Ngôn Thanh Nhiên xuất hiện vừa vặn thỏa mãn tiêu chuẩn của nàng,
chỉ là so về tuổi và thân phận, Ngôn Thanh Nhiên vẫn là học sinh, còn
rất nhỏ, giữa bọn họ kém thật nhiều tuổi.
Mặc Khuynh Nhiễm nghe
đàn khúc mà nhìn bộ dáng Ngôn Thanh Nhiên chăm chú dần dần lâm vào trầm
tư, nàng có thể khẳng định bản thân đối với thiếu niên trước mắt này có
một loại hảo cảm đặc biệt, nếu không thì đêm đó nàng không dễ mất khống
chế như vậy được, tâm tình hiệu trưởng đại nhân ngũ vị tạp trần, không
biết có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không.
Một khúc đàn
hoàn tất Ngôn Thanh Nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn sang Mặc Khuynh Nhiễm lại chìm vào ánh mắt của nàng mà đờ ra, đôi mắt kia quả là biết câu hồn phách người khác, cả hai cứ như vậy nhìn nhau, bầu không khí xung quanh bắt đầu biến hóa vi diệu. Một loại cảm giác nói không nên lời bắt đầu
bao lấy hai người.
Lúc này chuông điện thoại đột nhiên vang lên, không khí ám muội vừa rồi tan biến, cảm giác xấu hổ đã được giảm bớt.
Ngôn Thanh Nhiên nhanh chóng tiếp nhận điện thoại, vẻ mặt lãnh khốc
trong mắt nổi lên gió bão, khiến cho Mặc Khuynh Nhiễm biết cô có việc
gấp. Yên lặng uống xong chén nước đậu xanh chờ Ngôn Thanh Nhiên nói
chuyện điện thoại, rồi cùng mình cáo từ.
Chỉ chốc lát Ngôn Thanh Nhiên đã nói chuyện xong, nhanh chóng uống cho hết chén nước đậu xanh
sau đó vội vã nói tạm biệt với Mặc Khuynh Nhiễm. Mặc Khuynh Nhiễm nhìn
bóng lưng người nọ biến mất, trong mắt chợt lóe một chút níu kéo, quay
đầu lại nhìn đến bát nước Ngôn Thanh Nhiên đã dùng kia, vươn tay cầm lấy bát, liền như thế ngồi ở trong đình nhìn cái bát mà đờ ra.
Bên
kia Ngôn Thanh Nhiên nhanh chóng đã ngồi trên quản gia, trong xe quản
gia vẻ mặt cung kính nói "Thiếu gia, sự tình đã làm thỏa đáng" Quản gia
xử lý sự tình cũng là phi thường sạch sẽ lưu loát, điều này làm cho Ngôn Thanh Nhiên thoả mãn gật đầu.
"Đi thôi, tới xem như thế nào"
Ngôn Thanh Nhiên quay đầu lại nhìn cửa chính Mặc gia, trong lòng vẫn còn luyến tiếc không muốn rời khỏi, thở dài, cô còn chưa muốn rời đi sớm
như vậy a...
Quản gia gật đầu khởi động xe, ngồi ở ghế sau Ngôn
Thanh Nhiên vẫn luôn quay đầu lại nhìn cửa chính Mặc gia, tiếp theo đi
ngang qua nhà chính mình đột nhiên trong lòng nổi lên lo lắng, tự hỏi
không biết mụ mụ bây giờ thế nào, đợi cô đem việc này xử lý tốt liền trở lại chăm sóc cho Dương Y.
Xe chạy hơn mười phút đồng hồ thì đã
đến một cái xưởng cũ nghèo túng rồi dừng lại, Ngôn Thanh Nhiên bước
xuống xe nhìn một chút xung quanh, thực an tĩnh, không có một bóng
người, thỏa mãn gật đầu.
"Thiếu gia, người đã ở bên trong" Quản
gia nói xong liền mang theo Ngôn Thanh Nhiên vào nhà xưởng, địa phương
này hắn cũng bỏ ra chút ít thời gian mới tìm được, cho nên tuyệt đối an
toàn.
"Có làm loạn gì hay không?" Ngôn Thanh Nhiên không tin mấy người kia sẽ làm bé ngoan mà nghe lời được.
"Chính là nháo vô cùng..." Quản gia bất đắc dĩ nói, nào là khóc lóc om sòm,
mấy huynh đệ đem tới cũng không hề dễ dàng. Em trai của quản gia chính
là một giang hồ chính hiệu, trên giới giang hồ cũng có chút thanh danh,
nên việc này giao cho hắn hoàn toàn không phát sinh vấn đề gì.
Ngôn Thanh Nhiên vẻ mặt đùa cợt, cô rất rõ ràng, không nháo mới là có quỷ.
"Mau thả ta ra! Các ngươi là ai?!!" Một đạo âm thanh thê lương truyền vào lỗ tai Ngôn Thanh Nhiên, chậc chậc, bị trói mà cũng còn khí lực lớn như
vậy? Lão thái bà thực sự không thể khinh thường a.
"Ta sẽ báo
cảnh sát bắt hết các ngươi lại!!" Lời này nói ra khiến mọi người xung
quanh cười ha ha, Ngôn Thanh Nhiên khóe miệng cũng hiện lên một mạt ý
cười, âm thanh rõ ràng này chính là Ngôn Vũ Hào ngu xuẩn, chưa từng trải qua sóng to gió lớn, bị chiều chuộng đến nỗi trở thành kẻ ngu.
"A, thật là ngây thơ." Ngôn Thanh Nhiên chậm rãi đi tới, âm thanh trào
phúng khiến Ngôn Vũ Hào cùng lão thái thái thân thể run run, vẻ mặt khó
có thể tin nhìn cô.
"Ngươi.. ngươi... ngươi!!!" Lão thái bà càng nói càng kích động, nàng cho tới bây giờ không có nghĩ tới Ngôn Thanh
sẽ đáng sợ đến mức này. Lúc trước Ngôn Thanh Nhiên bị các nàng khi dễ mà không thể phản khán, chỉ biết run rầy ngồi đó, vậy mà bây giờ lại làm
đến mức này.
Ngôn Vũ Hào đúng là còn quá non, chưa gì đã bị dọa
sợ rồi, hắn nhìn thấy Ngôn Thanh Nhiên từng bước một đi tới mà nhanh
chóng nhích lại gần lão thái thái để tìm cảm giác an toàn.
"Ngươi.. ngươi... ngươi đừng tới đây!! Nãi nãi cứu ta!" Ngôn Vũ Hào rất sợ Ngôn
Thanh Nhiên, hắn cho tới nay đều là loại thích bắt nạt kẻ yếu, hiện đang nhìn Ngôn Thanh Nhiên khí thế mạnh hơn làm hắn bị dọa sợ.
"Như
thế nào? Không kiêu ngạo nữa đi?" Ngôn Thanh Nhiên vẻ mặt âm u nhìn hai
người, rõ ràng là mùa hè nóng bức mà lại khiến hai người cảm giác được
cái lạnh mùa đông.
Hai người đều không nói ra lời, Ngôn Thanh
Nhiên đi tới trước mặt lão thái thái, tiền thân trước đây vẫn luôn kỳ
vọng sẽ được nàng yêu thương, mà bây giờ cô nhìn thì chỉ thấy đầy chán
ghét.
Lão thái bà thiếu đạo đức đã thuê người lái xe đâm vào
tiền thân, kết quả là tiền thân bị đụng đến chết. Nghĩ tới đây mãnh liệt trong lòng liền cuồn cuộn, Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy tình cảm của tiền
thân dành cho những người này không đáng giá!
"Thanh... Thanh
Nhiên a, ta là nãi nãi của ngươi mà..." Lão thái bà lúc này mới nhớ tới
cái gọi là thân tình, trước đây Ngôn Thanh Nhiên luôn muốn được nàng
thương yêu, nghĩ tới đây liền thử dùng thân tình để cầu xin.
"Nãi nãi? Ba ta là ngươi con trai ruột của ngươi sao?" Ngôn Thanh Nhiên cười nhạo, lão thái bà lúc này còn muốn dùng thân tình đả động tới nàng,
đừng có đùa? Hiện tại cô đã biết lão ba của mình không phải là máu mủ
với Ngôn gia cho nên một điểm quan tâm cô cũng không để ý.
Ngôn
Thanh Nhiên nói xong khiến cho lão thái bà đỏ mặt lên "Nhưng nhờ có ta
đem ba ba ngươi nuôi lớn!" Lão thái bà nói đến đây liền có điểm lo lắng.
"Ba ba ta được ngươi nuôi lớn thiệt sao?" Ngôn Thanh Nhiên nghe đến đó liền cười, không biết xấu hổ còn nói ra những lời này, Ngôn Thao từ khi còn nhỏ đã phải tự lực cánh sinh, bản thân phải đi kiếm tiền bồi dưỡng gia đình, làm trâu làm ngựa để trang trải cuộc sống. Lão thái bà
chưa từng cho hắn một ngày ăn no mặc ấm, quá là đáng thương, đúng là số
khổ, thật vất vả lớn lên tự mình lập nghiệp mà lại bị tai nạn xe cộ mất
sớm.