Lạc Chanh Manh nhìn người phía trước, đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên cảm giác người này có cái gì đó thay đổi, Thanh Nhiên giống
như biến trở thành đẹp mắt thì phải làm sao bây giờ a.
Ngôn
Thanh Nhiên mấy ngày nay đều luôn tích cực bảo dưỡng da, công phu không
phụ lòng người, rốt cục trắng ra từng chút một, tuy rằng nhìn kỹ thì
cũng không khác gì mấy, nhưng tốt xấu gì thì cũng có chút thành tựu.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn sách trong tay, cảm giác cũng không có trắc trở gì
lớn, do thời điểm từ trước đọc sách nên thành tích học tập vẫn luôn thực tốt, bởi vì thỉnh thoảng còn bận công tác nên con đường học vấn cũng
không có gì quá nổi bật.
Cha mẹ bởi vì còn có thêm một đứa con
trai, nên chưa bao giờ coi trọng Ngôn Thanh Nhiên, cho rằng con gái vào
giới giải trí là không thể kiếm được nhiều tiền, những vẫn chờ cô mua
cho con trai mình nhà và xe, Ngôn Thanh Nhiên tiến tới giới giải trí mấy năm nay cái gì cũng đều đã trải qua, đều cùng Lục Lưu Ly vượt qua,
thẳng đến đỉnh cao trong nghề, bên cạnh cô chỉ có Lục Lưu Ly,người cô có thể tin cậy cũng chỉ có Lục Lưu Ly.
Thật vất vả yêu Thượng Quan Ngưng, không nghĩ tới Thượng Quan Ngưng là sói đội lốt cừu, đem trao
cho nàng niềm tin, lại bị người sau lưng đâm một đao, cảm giác thực sự
rất là khó chịu, còn đem chính mình giết chết, nghĩ tới đây Ngôn Thanh
Nhiên trong lòng đều hậm hực!
Sống lại một lần nữa, Ngôn Thanh
Nhiên muốn sống vì bản thân, không hề vì ai mà sống, vì chính mình sống, nhân sinh cũng chính mình làm chủ, như vậy liền bắt tay vào học tập, bù đắp những tiếc nuối của chính mình đời trước.
Ngôn Thanh Nhiên
đọc sách thực nghiêm túc, Lạc Chanh Manh tay ôm lấy mặt, nhìn hình dạng
chăm chú của Ngôn Thanh Nhiên, ánh sáng mặt trời đánh vào trên mặt Ngôn
Thanh Nhiên, trong nháy mắt khiến cho nàng cảm thấy như là thiên thần hạ giới, nhàn nhạt thực mê người, cũng thực ấm áp.
Thật muốn vẫn
luôn nhìn Ngôn Thanh Nhiên như vậy, Lạc Chanh Manh trong lòng tràn ngập
cảm giác thỏa mãn, cứ như vậy lơ đãng nhìn Ngôn Thanh Nhiên, hảo suy
nghĩ làm sao có được cô.
Ngôn Thanh Nhiên đọc sách, cảm giác
được một trận lửa nóng bỏng hướng mình chiếu tới, khiến cho bản thân có
chút không thích ứng, buông sách ngẩng đầu thì thấy thấy Lạc Chanh Manh
mang vẻ mặt ý cười nhìn chính mình.
Vươn bàn tay có khớp xương
rõ ràng, nhẹ nhàng điểm tại trên trán Lạc Chanh Manh "Nhìn cái gì mê li
như vậy?" Ấm áp ánh mặt trời, ấm áp nụ cười, nhượng Lạc Chanh Manh lần
thứ hai hoảng hốt, cảm giác Ngôn Thanh Nhiên thật sự trở nên soái, trở
nên cực kì đẹp mắt.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn Lạc Chanh Manh nửa
ngày cũng không có phản ứng, cười thầm một chút bất đắc dĩ xoa xoa cái
đầu nhỏ Lạc Chanh Manh, ân, tóc thật mềm mại, khi sờ lên cảm giác thật
thoải mái a.
Ngôn Thanh Nhiên cưng chiều cười, nhượng khuôn mặt
Lạc Chanh Manh đỏ lên. Liền như thế, không chút nháy mắt nhìn đôi mắt
thâm thúy của Ngôn Thanh Nhiên, cảm giác cả người bị hút lạc vào trong
đó.
Ngôn Thanh Nhiên nhịn không được, dùng nhẹ tay khẽ vuốt ve
mặt Lạc Chanh Manh, đỏ bừng, lại mềm lại trơn bóng, da này như thế nào
bảo dưỡng tốt như vậy, cảm giác thật muốn học hỏi kinh nghiệm, trong
lòng âm thầm quyết định hôm nào có thời gian phải hỏi qua Lạc Chanh
Manh, như vậy là có thể sớm khôi phục lại nhan sắc.
Lạc Chanh
Manh ngây người nửa ngày, cảm giác được trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút
đau nhức, phục hồi tinh thần lại thấy Ngôn Thanh Nhiên nắm bắt khuôn mặt nhỏ nhắn chính mình, ngón tay thon dài chạm đến da thịt, ngón tay mang
theo độ nóng nhượng tâm Lạc Chanh Manh nóng rực đứng lên.
Đưa
tay cầm tay Ngôn Thanh Nhiên, miệng khép mở, hừ một tiếng, âm thanh làm
nũng cực kỳ "Hừ, không cho phép sờ mặt nhân gia~ chán ghét!" Nói xong
còn dùng lực nhéo nhéo tay Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên bỗng bật cười, chống đỡ cằm nhìn Lạc Chanh Manh làm nũng, híp mắt, thực sự là hảo đáng yêu.