Hai người ngồi ở trên ghế trò chuyện, hình ảnh phi thường ấm áp. Hai
người mặt mày tươi cười, Dương Y nhìn Ngôn Thanh Nhiên, đột nhiên nước
mắt lưng tròng chớp động, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Ngôn Thanh
Nhiên, nước mắt bang bang bang rớt, Ngôn Thanh Nhiên nhìn cảnh tượng này bị luống cuống, một phen nắm chặt tay Dương Y, cô biết là Dương Y đang
nhớ lại ba ba của mình.
"Ngôn Thao, ta mệt mỏi quá a" Dương Y đôi mắt hồng hồng, tưởng tượng Ngôn Thanh Nhiên thành Ngôn Thao, trong lòng một trận ủy khuất nhảy đến, tay nàng không ngừng vuốt ve mặt Ngôn Thanh Nhiên tự như lúc trước vẫn luôn vuốt ve mặt Ngôn Thao.
Ngôn
Thanh Nhiên giống y như đúc Ngôn Thao vô cùng, Dương Y thường xuyên sẽ
nhìn đờ ra, giống như nàng nhìn thấy Ngôn Thao ngay bên cạnh vậy.
Ngôn Thanh Nhiên đau lòng, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, tay vuốt ve nàng...
"Mụ, không khóc, không khóc." Ngôn Thanh Nhiên giống như đang hống tiểu hài
tử, càng thêm kiên định muốn đem tất cả trọng trách của Dương Y nhận
lấy.
Dương Y nghe một tiếng như thế liền tỉnh lại, ngượng ngùng
xoa xoa nước mắt, nàng cư nhiên sẽ thất lễ trước mặt con gái... Vừa rồi
trong nháy mắt nàng vừa nhìn thấy Ngôn Thao bên cạnh, tâm tình dao động, ủy khuất cuộn trào mãnh liệt.
"Xì, ta mới không có khóc!" Dương Y nín khóc mà cười, vươn tay gõ gõ đâu Ngôn Thanh Nhiên. Có Ngôn Thanh
Nhiên bên cạnh trong lòng nàng thoải mái nhiều, lau nước mắt, ôn nhu
cười.
"Hảo hảo hảo, ngươi không có khóc..." Ngôn Thanh Nhiên nói còn trợn trắng mắt, khóc đến như vậy mà nói là không khóc...
Hai mẹ con tiếp tục trò chuyện, Lý thẩm bưng trà đi vào thấy một cảnh như
đến sau thấy như vậy một màn vui mừng cười, thiếu gia vẫn tốt như trước.
Tiếp theo buông trà xuống yên lặng ở một bên, Ngôn Thanh Nhiên nâng chum trà lên lại suy nghĩ đến môt chuyện... Chính mình đi một tháng như thế,
trong nhà không có khả năng không có phát sinh chuyện gì...
"Mụ,
ta không ở nhà trong khoảng thời gian này có phát sinh chuyện gì hay
không??" Ngôn Thanh Nhiên trong lòng có dự cảm không tốt, thời điểm tại
Kinh Đô gọi điện thoại trở về Dương Y cũng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu... Lúc này lại cảm thấy được Dương Y có chút đau buồn, chắc
chắc là có việc.
"Không có việc gì đâu, có thể có chuyện gì
được?" Dương Y chần chờ vài giây mới trả lời Ngôn Thanh Nhiên, trong
lòng yên lặng thở dài.
"Không có gạt ta chứ..." Ngôn Thanh Nhiên
nửa ngờ nửa tin, thật ra cô không tin nhiều hơn, chỉ là Dương Y không
chịu nói, đột nhiên nghĩ ra gì đó quay đầu sang Lý Thẩm nhẹ nhàng mở
miệng "Lý thẩm, trong nhà gần đây có phát sinh chuyện gì không??" Ngôn
Thanh Nhiên trực tiếp hỏi...
Lý thẩm bị hỏi liền ngẩn ngơ... Ánh
mắt nhìn sang Dương Y liên tục dò hỏi, Dương Y nhanh chóng nháy mắt đáp
trả. Ngôn Thanh Nhiên tất nhiên nhìn thấy động tác này của hai người,
nhíu nhíu mày, khẳng định có biến.
"Không nên nhìn mẹ ta, trực
tiếp nói cho ta biết" Ngôn Thanh Nhiên đột nhiên nghiêm túc mà đó giờ
chưa từng có làm Lý thẩm chấn động, chậm rãi mở miệng nói.
"Gần
nhất mấy ngày nay, lão thái thái cùng lão gia tử vẫn luôn tới nhà gây
chuyện, trước đó không lâu lão thái thái có tới nhà, chúng ta cả đám
không kịp ngăn cản thì nàng liền xống vào... Đoạt lấy vòng ngọc thiếu
gia mua cho phu nhân...Còn có..." Lý thẩm vừa nói vừa thật cẩn thận nhìn sắc mặt Ngôn Thanh Nhiên...Không dám nói tiếp, nàng lần đầu tiên thấy
bộ dáng đáng sợ như vậy của Ngôn Thanh Nhiên...
"Nói tiếp đi..." Ngôn Thanh Nhiên lạnh lùng nói, càng nghe càng không khống chế được cơn tức trong lòng!
Lý thẩm run run chuẩn bị mở miệng...
"Lý thẩm ngươi xuống phía dưới đi..." Dương Y chậm rãi mở miệng, ngăn cản Lý thẩm đang chuẩn bị nói tiếp.
"Lý thẩm, ngươi cứ tiếp tục nói đi, mụ ngươi uống một ngụm trà..." Ngôn
Thanh Nhiên nâng chum trà lên đưa cho Dương Y, cô nhất định phải nghe
hết câu chuyện, cái vòng ngọc kia Ngôn Thanh Nhiên tốn thật nhiều công
sức tìm được để tặng cho Dương Y bồi dưỡng thân thể. Mà tác dụng của
ngọc dưỡng đó cực kỳ tốt, từ khi Dương Y đeo vòng ngọc này thì sắc mặt
ngày càng tốt lên. Không nghĩ tới lại bị lão thái thái lòng tham không
đáy cướp đi, Ngôn Thanh Nhiên thật sự muốn làm thịt lão thái thái rồi.
"Sau đó lão thái thái cùng phu nhân cãi nhau, trong quá trình đó nhị thiếu
gia còn đẩy ngã phu nhân..." Lý thẩm nói mà càng sinh khí, gia đình kia
thật quá khinh người!! Ngày đó phu nhân khóc đến mắt đều đỏ...
Phanh! Đột nhiên Ngôn Thanh Nhiên ném vỡ cái ly, trong nháy mắt cái ly trị giá ngàn vạn đã vỡ ra từng miếng... Dương Y hoảng hốt chạy đến cầm tay Ngôn Thanh Nhiên xem thử có bị thương hay không, thấy không bị gì mới thở
phào nhẹ nhõm.
"Ngươi đứa nhỏ này! Nếu như bị thương thì làm sao
bây giờ!!" Dương Y đau lòng cực kỳ, chỉ sợ Ngôn Thanh Nhiên bị thương,
kể cả bản thân nàng bị gì thì cũng không sao, chỉ cần Ngôn Thanh Nhiên
bình an là tốt rồi.
"Mụ, chuyện lớn như vậy tại sao ngươi không
nói cho ta biết?" Trong mắt tràn ngập đau lòng, cô không có ở nhà thì
gia đình kia liền đến khi dễ Dương Y, trong khoảng thời gian này do bận
rộn nên mới xem nhẹ gia đình kia, cho nên lợi dụng lúc cô không có ở nhà liền động thủ với mẹ cô? Lần này Ngôn Thanh Nhiên xin thề nếu không
giải quyết tốt gia đình đó cô không phải họ Ngôn!!
Ngôn Thanh
Nhiên nghe xong toàn bộ quá trình sau đó đã sản sinh ra ý nghĩ rất rõ
ràng đó là làm cho cả nhà lão thái thái đó biến mất khỏi mắt cô. Tục ngữ nói rất hay, không nhịn được thì không cần nhịn nữa, Ngôn Thanh Nhiên
đã đối với người nhà này rất khoan dung, lại nhớ tới bọn họ lúc trước
nhặt được lão ba mình mà nuôi nấng cho nên mới không ra tay.
Ngôn Thao đến khi chết cũng không biết rõ thân thế của mình, lão thái thái
giấu chuyện này rất kỹ, một bên lợi dụng sức lao động của Ngôn Thao mà
kiếm tiền, Ngôn Thanh Nhiên thấy công sức của lão ba mình bỏ ra thật sự
không đáng giá.
"Dương Y ngươi mau ra đây cho lão nương! Bà bà
của ngươi tới mà còn không nhanh chóng ra mở cửa??" Nhắc Tào Tháo, Tào
Tháo liền đến, thật là trùng hợp cứ mỗi lần nhắc tới nàng là nàng liền
xuất hiện. Âm thanh thật quá kiêu ngạo, giọng của lão thái thái vốn đã
to, cho nên lần này gào lên tất nhiên Ngôn Thanh Nhiên nghe được rất rõ
ràng.
Ngôn Thanh Nhiên sắc mặt lạnh lùng, lão thái thái này chủ
động tìm đến cửa muốn chết sớm chẳng lẽ cô không thể thành toàn cho
nàng? Lão sư đã dạy phải kính già yêu trẻ, ngày hôm nay cô quyết định
làm cháu trai tốt. Dương Y vẻ mặt lo lắng nhìn Ngôn Thanh Nhiên, nàng
lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Thanh Nhiên đáng sợ như vậy, nàng cùng Ngôn
Thao đều là hai người ôn nhu, Ngôn Thanh Nhiên vừa vặn ngược lại, tính
nết không giống ai trong gia đình. Lâu Lâu Dương Y còn hoài nghi có phải mình ôm sai hài tử hay không, nhưng suy đi nghĩ lại thì không có khả
năng đó, bởi vì toàn bộ quá trình tiếp nhận nàng đều luôn ở đó.
Lão thái thái tại cửa ra vào lớn tiếng kêu, kêu một hội sau đó Ngôn Vũ Hào
cầm lấy bình nước đưa qua "Nãi nãi, ngươi mau nỗ lực gọi tiếp đi, mặc kệ thế nào ta muốn gọi bá mẫu đi ra, ta đã muốn mua cái xe thể thao kia
thật lâu!!" Ngôn Vũ Hào lòng tràn đầy thèm thuồng chiếc xe thể thao kia, giọng nói như thể sắp được mua cho thật sự.
Từ nhỏ đến lớn Ngôn
Vũ Hào phi thường được sủng ái, so với Ngôn Thanh Nhiên là'trưởng tôn'
còn muốn trân quý hơn, lúc đầu Ngôn Thanh Nhiên đối với tình cảnh này
hoàn toàn không rõ, không hiểu lão thái thái cùng lão nhân vì sao lại
không thèm liếc mắt nhìn mình, lại nhìn đến Ngôn Vũ Hào kia nhưng được
cưng chiều đến biến dạng. Mãi đến khi xem được phần tư liệu vừa tìm được kia, thì Ngôn Thanh Nhiên hoàn toàn hiểu rõ, vì thế cô cũng không muốn
nhẫn nhịn nữa.
Lão thái thái cho rằng Ngôn Thanh Nhiên hiện tại
không có ở nhà cho nên phi thường kiêu ngạo. Mấy ngày hôm trước chạy đến Ngôn gia mới phát hiện chỉ có một mình Dương Y ở nhà, kia quả thực
chính là trong núi không có cọp, con khỉ xưng đại vương. Hôm đó tại cửa
ra vào cũng kêu gào như thế, Dương Y ở nhà hoàn toàn không muốn ra
ngoài, kết quả lão thái thái mang theo người xông đến. Đi vào nhìn thấy
cảnh sắc to lớn trước mắt mà dục vọng dâng trào, bắt đầu có suy nghĩ
muốn chiếm lấy những thứ này.
Dương Y ngăn cản hoàn toàn vô dụng, lão thái thái mắt thấy trên cổ tay Dương Y mang vòng tay bạch ngọc,
điều này làm lão thái thái không bình tĩnh được, vươn tay cầm chặt cổ
tay Dương Y.
Vòng bạch ngọc mang trắng nõn mảnh khảnh được mang
tên cổ tay có loại xinh đẹp nhu nhược, lão thái thái trong mắt chợt lóe
đố kị, quả nhiên là tiểu thư nhà giàu, tuổi tác cũng có rồi mà da thịt
vẫn mềm mại như vậy, lão thái thái đối với Dương Y có đố kị lẫn hâm mộ,
bởi vì Dương Y có gia thế tốt, có dung mạo xinh đẹp, cũng có cha mẹ cưng chiều.
Lão thái thái cũng như mọi người đều có suy nghĩ là không thích nhìn ai sống tốt hơn mình. Thời điểm nhặt được Ngôn Thao cả gia
đình đều nghèo rớt mồng tơi, cũng may nhờ có Ngôn Thao mang đến tài phú
để cho gia đình bọn họ mới không còn phải lo lắng việc ăn mặc nữa, con
người lòng tham vô đáy, muốn một lần thì sẽ muốn có thêm nhiều lần.
Lão thái thái cô sức gỡ lấy cái vòng tay "Mụ ngươi đừng như vậy!!!" Dương Y gắt gao chặn tay lão thái thái, ngăn cản hành động của nàng, lúc này
sức lực Dương Y thực sự dọa người. Lão thái thái là người làm nông mấy
chục năm mà cũng thấy không có cơ hội thắng, lập tức một nhà Ngôn Văn
đứng dậy đi tới.
Ngôn Vũ Hào sắc mặt xanh mét vọt tới "Đại bá mẫu ngươi buông nãi nãi ra!!!" Nói xong còn cố sức đẩy Dương Y, hoàn hảo
trên sàn có tấm thảm to lớn nên không có gì quá thảm xảy ra, trong quá
trình này lão thái thái thuận tay gỡ ra vòng bạch ngọc cầm tới trong
tay.
Ngôn Vũ Hào vẻ mặt đắc ý, đáng đời xú nữ nhân này dám cùng
nãi nãi tranh chấp, người nhà xung quanh đều dùng ánh mắt tán thưởng
nhìn Ngôn Vũ Hào, giống như coi việc vừa rồi hắn làm là đúng vậy, cái
loại bệnh cưng chiều này một ngày nào đó sẽ đem thiếu niên vô tri này
đẩy tới vực sâu.
"Các ngươi đừng quá đáng!! Phu nhân có sao
không!" Lý thẩm muốn tức chết rồi!! Mấy người này cũng được gọi là người nhà sao?? Hoàn toàn nhìn không ra!! Nhanh chóng nâng Dương Y đứng lên.
"Vòng tay này coi như là hiếu kính cho ta" Lời này nói ra làm Dương Y không
biết nói gì, Ngôn gia mọi người đều cảm thấy đây là việc đương nhiên,
sau đó lão thái thái cũng lấy về thêm vài món đồ, sau đó hiên ngang kêu
người dọn đường hồi phủ.
"Dương Y mau đi ra đây!!" Lão thái thái
bất mãn, xem ra lần này cần phải kêu Dương Y cho nàng nhiều chút mới
thoải mái được, lão thái thái lúc này đắc ý cười, giống như chiến thắng
đã nằm trong tay, chỉ cần nghĩ đến những bảo bối trong nhà Dương Y mà
toàn thân phấn chấn tràn ngập sinh lực. Lại vừa nhớ đến Ngôn Thanh Nhiên tiểu tạp chủng kia không có ở nhà khiến nàng càng thêm ghê gớm, lão
thái thái lúc đầu còn sợ Ngôn Thanh Nhiên, từ sau khi biết Ngôn Thanh
Nhiên không có ở nhà liền kêu ngạo cực kỳ, hoàn toàn không nghĩ tới lần
này sẽ gặp lại Ngôn Thanh Nhiên.