Buổi tiệc tối nay sẽ bắt đầu vào lúc bảy giờ tối, hiện tại Ngôn Thanh
Nhiên bị mấy cái ca ca kéo đi ra ngoài mua quần áo. Lúc cô tới đây chỉ
mang theo những bộ quần áo bình thường cũng không có quần áo chính thức
để mặc cho buổi tiệc, lúc thấy đệ đệ của mình không có quần áo thì mấy
ca ca làm sao mà chịu nổi? Mua! Hiện tại đặt may đã không kịp nữa rồi,
bằng không chỉ biết dắt Ngôn Thanh Nhiên tới cửa hàng tây trang của Ý,
một nhãn hiệu lâu đời chuyên chế tác quần áo thủ công.
Ngôn
Thanh Nhiên từ trước tới nay đều chưa có chính thức mặc qua tây trang.
Đời trước cũng vẫn luôn mặc nữ trang, đời này ngoại trừ đồng phục trường thì cô cũng không có mặc qua những bộ quần áo nghi thức bao giờ. Đi tới cửa hàng tây trang, rất nhiều đủ loại kiểu dáng tây trang, Dương gia
mấy huynh đệ phi thường chăm chú chọn tây trang cho Ngôn Thanh Nhiên.
Lão đại chọn một bộ tây trang màu đen, lão nhị chọn xanh ngọc, lão tam
chọn màu trắng, lão tứ chọn màu hồng... Ngôn Thanh Nhiên vốn dĩ muốn tự
bản thân chọn, thật sự không chịu nổi sự nhiệt tình của mấy ca ca mà.
"Lão tứ, ngươi chọn cái này thật khó coi, Tiểu Nhiên, trước thử của ta."
Dương Cảnh Duyên ghét bỏ nhìn thoáng qua Dương Cảnh Niên chọn quần áo,
sau quay qua Ngôn Thanh Nhiên nói, những lời này một nói ra trong nháy
mắt khiến cho ba người kia bắt đầu vây công, lão đại dùng ánh mắt cảnh
cáo, lão nhị chỉ là mỉm cười, lão tứ cố sức trừng mắt hắn... Dương Cảnh
Duyên thực bất đắc dĩ sờ sờ mũi, bọn hắn làm sao vậy? Vì sao đều nhìn
hắn như thế? Nhìn cái gì đây? Đố kị hắn lớn lên soái hơn so với bọn họ
sao?
"Tiểu Nhiên, đi thử đi." Lão đại chân thật đáng tin nói,
mặt khác ba người kia lập tức im lặng, thật sự là có chút sợ lão đại, dù sao uy lực lão đại phi thường có sức ép, Ngôn Thanh Nhiên tiếp nhận
quần áo sau đó tiện tay chọn một kiện áo sơmi trắng cùng nhau cầm đi vào thử, vài người liền ở bên ngoài chờ. Dương Cảnh Duyên không chịu nổi
ngồi im liền đi xung quanh lựa đồ cho bản thân, Dương Cảnh Huyên, Dương
Cảnh Du cùng Dương Cảnh Niên ngồi trên ghế xem tạp chí, ba cái mỹ nam tử ngồi thành một hàng nhìn tạp chí khiến cho các nữ nhân viên mỗi người
đều động tâm, ngày hôm nay là ngày trọng đại gì, cư nhiên có nhiều soái
ca tới như vậy!
Lúc này đột nhiên vang lên một tiếng thét chói
tai, một nữ nhân trang điểm đánh phấn dày cui, vẻ mặt khoa trương chỉ
vào công nhân mắng to "Ngươi nghĩ ngươi là ai? Dám nói leo vô khi ta và
Mặc gia nói chuyện?" Ngày hôm nay khó có được Mặc Tranh đến sủng hạnh
nàng, nàng phải nhanh chóng bào được vài đồ tốt. Ngày hôm nay bản thân
cố ý ăn diện, mặc cái váy ngắn khiêu gợi màu đỏ. Quả nhiên Mặc Tranh
liền ôm nàng mua mua mua, Mặc Tranh cũng là muốn mua một bộ tây trang,
sau đó liền mang theo nàng đến trong tiệm tây trang này, còn nói buổi
tối muốn dẫn nàng đi tham gia yến hội.
Mặc Tranh tay ôm nữ nhân, vẻ mặt không vui nhìn nữ công nhân đang ở xin lỗi, cái nữ công nhân này thật to gan, cư nhiên trong tối ngoài sáng nói hắn xấu, không thích hợp mặc bộ tây trang này. Mặc Tranh chọn chính là một kiện tây trang phi
thường đẹp đẽ quý giá, nhưng mà nữ công nhân này cũng là xuất phát từ
hảo tâm đề xuất Mặc Tranh lựa chọn một cái khác. Lời này khiến người
luôn tự đại như Mặc Tranh cảm thấy bị sỉ nhục, hắn làm chuyện gì cần cái công nhân nho nhỏ đến chỉ giáo hay sao? Nữ nhân kế bên phát hiện Mặc
Tranh không vui liền mở miệng đánh mắng nữ công nhân này.
"Ta
không phải cố ý, Mặc tiên sinh thực xin lỗi, Vương tiểu thư thực xin
lỗi." Nữ công nhân hoảng hốt lo sợ nói, liên tục khom lưng xin lỗi, nàng thật sự không muốn mất đi công việc này, nhà nàng bên trong điều kiện
rất khó khăn, phải trông cậy vào công việc này để nuôi sống người trong
gia đình, nàng không thể không có công việc này, nàng chỉ có thể vội vã
hèn mọn xin lỗi, đáng tiếc màn xin lỗi này không khiến cho Mặc Tranh bớt giận, và nữ nhân bên cạnh cũng không thỏa mãn.
"Đem giám đốc
các ngươi gọi tới mau!"Nữ nhân khinh thường nói, tay ôm Mặc Tranh thẳng
tắp sống lưng, có Mặc Tranh ở đây nàng sợ cái gì!
"Vương tiểu
thư thực xin lỗi ta sai rồi, ta sai rồi, đừng gọi giám đốc được không?"
Nữ công nhân thật sự luống cuống, nhanh lên mở miệng nói, thật sự sợ
giám đốc tới đuổi nàng.
"Làm sao vậy? Tiểu Lý, chuyện gì xảy
ra?" Giám đốc bị một nhân viên khác báo cáo mà tới, vừa đến nhìn thấy
người mà nữ công nhân đắc tội là người Mặc gia tức khắc liền luống
cuống, không nói hai lời quay qua nữ công nhân chửi ầm lên, "Ngươi có
phải muốn nghỉ làm hay không?" Ngữ khí phi thường hung dữ, không phân
tốt xấu chỉ trích nữ công nhân sau đó khom lưng vẻ mặt hèn mọn quay sang Mặc Tranh xin lỗi "Mặc gia thực xin lỗi thực xin lỗi, nàng là người mới tới, ta lập tức đuổi nàng, nhiều hơn tha thứ." Một bên nữ công nhân
nghe nói như thế sau đó nước mắt lạch cạch lạch cạch rớt, vẻ mặt ủy
khuất.
Giám đốc làm bộ muốn đuổi nữ công nhân, Mặc Tranh vẻ mặt
thoả mãn, giám đốc này rất biết cách lấy lòng, khiến hắn cực kì thỏa, nữ tử một bên cũng nâng cằm hất cao, quả nhiên theo Mặc gia cái gì cũng
tốt.
Bên kia Dương Cảnh Duyên nghe không nổi nữa, khi dễ một cái tiểu cô nương thật có thể chịu đựng a. Đặc biệt vị Mặc gia này hắn vẫn
có biết tới, chậc, thiệt là kiêu ngạo?
"Nha, này không phải Mặc
Tranh sao? Như thế nào? Ai lại cho ngươi cái dũng khí càn rỡ như vậy?"
Dương Cảnh Duyên này một tiếng châm chọc khiêu khích nói nhượng Mặc
Tranh nghe được tức giận không ngớt, xoay người chuẩn bị xem xem là ai
cư nhiên nói hắn như vậy.
"Tam thiếu gia tại sao hôm nay lại
rảnh rỗi đến địa phương này đây?" Mặc Tranh chuẩn bị phát hỏa nhưng mà
nhìn đến người kia chính là thiếu gia Dương gia tức khắc sửa lại nói.
Hít sâu một hơi, làm bộ bình tĩnh nói ra những lời này. Mặc Tranh nói
như vậy, nữ nhân bên cạnh thì lại không như vậy, hiện tại nàng cảm thấy
không có ai có thể lợi hại hơn Mặc Tranh, nàng lựa chọn xem nhẹ Mặc
Tranh gọi người kia là 'Tam thiếu gia', vẻ mặt giận dữ nhìn Dương Cảnh
Duyên, thò ngón tay chỉ vào Dương Cảnh Duyên mắng to nói, "Ngươi nghĩ
ngươi là ai? Muốn nói chuyện cùng Mặc gia chúng ta, ngươi còn không có
cửa đâu!"
Lời này vừa ra tới Mặc Tranh trực tiếp sửng sốt, hắn
hoàn toàn không nghĩ tới ngày hôm nay lại mang theo một nữ nhân không có đầu óc!
Dương Cảnh Duyên cũng là ngây ngốc, đây là lần đầu tiên hắn bị người khác nói là không có cửa nói chuyện, tốt, nữ nhân này thực sự là có dũng khí, chậc chậc, thực sự là có ý tứ.
"Ân? Mặc
Tranh, ánh mắt chọn lựa nữ nhân của ngươi thật kém." Dương Cảnh Duyên
lời này vừa ra tới nữ nhân mặt đỏ lên! Nàng là người của Mặc Tranh, vậy
mà nam nhân trước mặt dám kiêu ngạo đem nàng ra bỡn cợt không đáng một
đồng.
"Ngươi là cái vật gì đây? Vừa nhìn thấy chính là thân phận thấp hèn!" Nữ nhân tức giận đến nói không lựa lời, này một tiếng thấp
hèn đi ra xung quanh đều dùng ánh mắt ngu ngốc nhìn nữ nhân này. Thiểu
năng trí tuệ sao? Nam nhân này so với nàng còn đẹp hơn nhiều, khí chất
muốn muốn cách xa nàng 10 cái chân trời? Trọng điểm là trên người mặc
một bộ đồ thuần thủ công chế tác cao cấp kia, Mặc Tranh so với hắn còn
kém xa.
Dương Cảnh Duyên nghe thế câu thấp hèn trong nháy mắt
liền nổi giận, nữ nhân này dám nói hắn như vậy? Đây là lần đầu tiên hắn
bị người khác nhục mạ!
Ba huynh đệ ngồi cách đó không xa, nghe
được động tĩnh sau đó đi tới vừa vặn nghe đến câu này, Dương Cảnh Huyên
cả người đều tản ra áp suất thấp, Dương Cảnh Du cũng là vẻ mặt âm u,
Dương Cảnh Niên trực tiếp nổi giận.
"Ngươi là cái quỷ gì mà dám
mắng ca ca ta?" Dương Cảnh Niên nói chuyện không chút khách khí, dám nói ca ca hắn như vậy, quả thực chán sống! Cho tới bây giờ không ai dám
mắng bọn hắn, cùng lắm là những gia trưởng cũng sẽ chỉ mắng là tiểu tử
thối, đây là lần đầu tiên có người dám mắng ca ca như thế.
Dương Cảnh Huyên chỉ là dùng ánh mắt thực đáng sợ nhìn Mặc Tranh còn có nữ
nhân này, Mặc Tranh đánh cái rùng mình. Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Tứ thiếu gia cư nhiên đều ở đây! Xong xong!
Nữ nhân vẫn không sợ
mà tiếp tục chửi ầm lên, Dương gia mấy huynh đệ mặt càng ngày càng đen,
Mặc Tranh nhịn không được liền một phen xả bang bang hai lòng bàn tay
vào mặt nữ nhân bên cạnh, hạ thủ không hề nương tay, nữ nhân vẻ mặt dại
ra, khó có thể tin Mặc Tranh cư nhiên sẽ đánh nàng! Trên mặt nữ nhân
chậm rãi đỏ lên rồi sưng lên.
"Mau xin lỗi các vị thiếu gia
Dương gia mau lên! Tiện nhân! Nhanh nói xin lỗi!" Mặc Tranh đánh cho tay tê dại, có thể thấy hắn dùng bao nhiêu sức lực, vẻ mặt tức giận mắng nữ nhân kế bên, Vương Lị Lỵ trực tiếp sợ, nhanh chóng xin lỗi, hai tay bụm mặt chật vật cực kỳ, trong lòng hận không thể đem mấy cái nam nhân này
ra xử tử.
Lúc này giám đốc cũng ngốc, muốn tìm đường chết hay
sao mà chọc tới mấy vị thiếu gia Dương gia, xong xong, lúc này nữ công
nhân cũng là vẻ mặt dại ra.
Lúc này Dương Cảnh Huyên gọi điện
thoại, gọi tới chủ của cái cửa hàng này, tổng giám đốc nghe đại thiếu
gia kể lại tình huống bản thân bị mắng trong tiệm trong nháy mắt liền
luống cuống! Nhanh lên vội vã chạy tới, lúc này tràng diện đã khống chế
được, tổng giám đốc quay qua xin lỗi mọi người và nói tiếp tục để cho nữ công nhân làm việc.
"Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Tam thiếu
gia, Tứ thiếu gia thật sự là rất xin lỗi, trong tiệm chúng ta cư nhiên
lại xảy ra loại chuyện này, là mất trách của chúng ta" Tổng giám đốc
thành khẩn xin lỗi nhượng mấy vị thiếu gia đều gật đầu, tổng giám đốc
mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hai vị, các ngươi đã bị xếp vào sổ đen
của cửa hàng chúng ta, mời các ngươi rời khỏi." Giám đốc nói nói ra
khiến Mặc Tranh xấu hổ, hắn hoàn toàn không nghĩ tới tổng giám đốc này
cư nhiên sẽ không để cho hắn mặt mũi, hắn nhưng là thiếu gia Mặc gia!
Vương Lị Lỵ cũng không nghĩ tới Mặc Tranh cư nhiên sẽ bị đuổi ra ngoài,
cũng là vẻ mặt mờ mịt.
Tổng giám đốc phía sau có chỗ dựa vững
chắc, Mặc Tranh chỉ là có cái danh mà thôi cũng không biết xấu hổ ở
trước mặt hắn nhảy nhót, hắn hoàn toàn không chỗ nào sợ hãi đem hai
người đuổi ra ngoài.
Sau đó Mặc Tranh cùng Vương Lị Lỵ liền như
thế bị đuổi ra ngoài, Mặc Tranh trong lòng hận ý ngập trời, xoay người
lại là một cái tát đánh Vương Lị Lỵ một bạt tai "Tiện nhân, đều là ngươi hại ta mất mặt như vậy, ngươi biết mấy vị kia là ai không?" Mặc Tranh
tựa như muốn đem Vương Lị Lỵ chém chết, Vương Lị Lỵ bụm mặt nói không
nên lời nói chỉ là mãnh liệt lắc đầu.
"Mấy vị kia chính là thiếu gia Dương gia, biết Dương gia không? Nổi danh không kém gì Mặc gia
chính là Dương gia! Dương thị tập đoàn Dương gia!" Mặc Tranh cũng không
nhắc tới hắn cũng chỉ có cái danh mà thôi, gia tộc tất cả đều không phải hắn, mà đều là của cháu gái hắn.
Vương Lị Lỵ nghe nói như thế
liền sợ hãi, nàng quả thực chính là choáng váng, cư nhiên sẽ đi khiêu
khích mấy vị thiếu gia kia. Vẻ mặt sợ hãi nhìn Mặc Tranh, Mặc Tranh vẫy
tay, phía sau người lập tức đi lên đưa lên một cái chi phiếu, Mặc Tranh
viết cái chữ số sau đó nhượng Vương Lị Lỵ cút đi. Vương Lị lỵ trong lòng không cam lòng nhìn chi phiếu trên chữ số muốn nói lại thôi, "Như thế
nào? Không đủ? Ngươi tốt nhất nên nhanh cút đi." Mặc Tranh sao lại không hiểu ý tứ của nàng được chứ, vẻ mặt không vui nói.
Vương Lị Lỵ
nghe vậy sau nhanh chóng xoay người rời khỏi, Mặc Tranh thực đáng sợ,
nghe nói trước đây có nữ nhân nào đó vi phạm ý tứ của hắn, sau đó bị hắn phái người giải quyết nàng, Vương Lị Lỵ sợ hãi bản thân có hậu quả như
vậy, cho nên vắt chân lên cổ mà chạy.
Mặc Tranh quay đầu với
người bên cạnh mở miệng nói, "Một hồi kêu Thượng Quan Ngưng tới gặp ta." Nói xong sau đó người bên cạnh gật gật đầu, Mặc Tranh lên xe rời khỏi.