Ngôn Thanh Nhiên được cậu quan tâm dò hỏi tình huống học tập của cô tại
trường, có hứng thú đến Kinh Đô học đại học hay không, dù sao những
trường đại học ở Kinh Đô đều tốt.
"Tiểu Nhiên, có mong muốn vào
đại học nào hay không? Cậu cho người tới trường nói một tiếng, khiến hắn an bài cho ngươi" Dương Trung Quốc nghĩ chỉ cần là đại học ở Kinh Đô
hắn đều có thể lo được, dù sao dưới trướng hắn cũng có người trong bộ
giáo dục. Ngôn Thanh Nhiên nghe nói như thế sắc mặt co rút, đây là lần
đầu tiên có người thân thích muốn giúp cô thương lượng đi cửa sau, đời
trước một đám thân thích gì đó vì khinh thường cô nghèo túng mà chỉ muốn cách xa, sau đó khi mình trở nên giàu có thì không biết xấu hổ mà tìm
đến.
"Cậu, không cần, ta có thể thi đậu" Ngôn Thanh Nhiên thốt
ra lời này khiến cho lão gia tử cùng Dương Trung Quốc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt thần sắc nhượng đối phương gật đầu, ai cũng đều hiểu rõ ý tứ
của đối phương, bọn họ tất nhiên là biết thành tích học tập của Ngôn
Thanh Nhiên, nói như thế nào đây, tàm tạm đi...
Bởi vì đoạn thời gian gần đây Dương Y không có kể cho bọn họ nghe về tình huống học tập
của Ngôn Thanh Nhiên, cho nên trong lòng bọn họ đều dừng tại thời điểm
trước kia.
Ngôn Thanh Nhiên cảm nhận được sự không tín nhiệm từ
hai người, tiền thân học tập quá kém khiến cho cả nhà không ai tin
tưởng, nói chính mình có thể thi đậu quả thực chính là để cho bọn họ cảm thấy khó có thể tin!
"Cậu, ông ngoại, phải tin tưởng ta!" Ngôn
Thanh Nhiên tự tin nói với một bộ dạng đầy tín nhiệm, lão gia tử kích
động vỗ bả vai Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên thiếu chút nữa không
chịu nổi! "Không hổ là cháu trai của ta! Ông ngoại tin tưởng ngươi có
thể làm được! Trung Quốc ngươi nói đi? Ân hừ?" Lão gia tử nửa câu đầu
thực kích động hài lòng, tự hào cháu ngoại mình có thể tự tin như vậy,
nhưng nửa câu sau hoàn toàn tồn tại uy hiếp...
Dương Trung Quốc nghe nói như thế liền gật đầu đồng ý, tiện thể hung hăng khen một chút Ngôn Thanh Nhiên.
Lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh rất náo nhiệt, có vài đạo âm thanh
truyền đến "Ba, ngươi đừng chen, nhường ta trước đi xem đệ đệ~" Dương
Cảnh Niên tỏ vẻ bất đắc dĩ, hình dạng lão ba của mình, còn có nhị thúc
kích động, cũng có bản thân mình muốn tranh nhau được nhìn thấy đệ đệ!
"Ba ba, tiểu thúc thúc, các ngươi cứ chen đi a, ta liền đi vào trước!"
Dương Cảnh Duyên vừa nói nhân cơ hội chui vào cái chổ trống, đắc ý nói
sau đó nhanh như chớp chạy đi.
Dương Cảnh Huyên vẻ mặt bình
tĩnh, trong mắt tối sầm, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, tiểu tử thối này
dám khiêu khích hắn? Ân, tí nữa hảo hảo cùng hắn trò chuyện.
Tại Dương gia, chỉ cần nhỏ tuổi vĩnh viễn đều bị khi dễ, ngoại trừ Ngôn
Thanh Nhiên nhỏ tuổi nhất lại được cưng chiều, còn 3 cái ca ca kia đều
bị khi dễ mà lớn lên.
Dương Cảnh Du thần sắc cũng là bình tĩnh cực kỳ, trong lòng sớm đã suy nghĩ thật nhiều phương pháp chỉnh đốn Dương Cảnh Duyên.
"Ttiểu tử thối này quá đê tiện! Dám kiêu ngạo khiêu khích cha hắn?" Dương
Trung Hoa nhìn thấy hài tử kiêu ngạo, cũng nên hảo hảo thu thập.
Dương Cảnh Duyên vô tình gây ra rất nhiều thù hận, bởi vì hắn không chỉ khiêu khích lão ba mình, mà còn có tiểu thúc, còn có đại ca, nhị ca, tứ đệ.
"Đều đã lớn xác hết rồi, mà tính tình vẫn trẻ con như vậy!" Một quý phu nhân trang điểm tinh xảo, vẻ mặt bất đắc dĩ nói mà nhìn mấy cái đại nam nhân này, bất quá nghĩ tới Ngôn Thanh Nhiên tới chơi cũng thật cao hứng.
Người nói chuyện chính là mợ cả Lý Thục Hoa, Lý Thục Hoa gia đình bối cảnh
rất sạch sẽ, trong nhà là thư hương dòng dõi. Cho nên nàng luôn tỏa ra
cao nhã, còn có phong độ của người trí thức, nói tóm lại là nữ nhân hào
phóng, thoả đáng.
Ngôn Thanh Nhiên mợ hai cũng bất đắc dĩ phụ họa.
Mợ hai tên là Trần Tĩnh Nghi, gia đình chỉ là một gia đình bình thường,
cha mẹ đều là giảng viên đại học, bởi vậy cũng phi thường thoả đáng.
Tiểu mợ là Đào Uyển, gia đình là quân nhân, cha mẹ đều là huấn luyện viên
trong quân đội, cho nên tính tình Đào Uyển rất là quyết đoán, dứt khoát, nói một không nói hai.
Ba cái mợ đối với Ngôn Thanh Nhiên cũng
là phi thường cưng chiều, dù sao hắn cũng là nhỏ nhất, hơn nữa khi còn
bé Ngôn Thanh Nhiên phi thường nhìn đáng yêu, lớn lên tuy rằng tàn bớt,
bất quá cũng rất có hiểu biết, cho nên cũng là một lòng thương yêu.
Hiện tại cũng chỉ có mợ cả và mợ hai tới, tiểu mợ bởi vì trong quân đội có chuyện cho nên không tới.
Vài người tiếp theo vào phòng khách, liền thấy Dương Cảnh Duyên tiểu tử
thối kia đang sờ đầu một cái thiếu niên lớn lên phi thường tốt.
Tất cả đều ngây người! Tiểu thiếu niên này là ai? Đừng nói là Thanh Nhiên nhà bọn họ!
Dương Cảnh Duyên khi vừa mới tới liền vô cùng kinh ngạc lôi kéo Ngôn Thanh Nhiên,
phi thường tò mò nhìn trên nhìn dưới, biểu đệ của mình từ khi nào thay
đổi nhiều như vậy! Tướng mạo đã đẹp mắt ra nhiều lắm, còn có toàn thân
khí chất đều không giống với trước kia!
Hắn đã nói sao, đệ đệ
của hắn khi còn bé phi thường đáng yêu xinh đẹp, lớn lên như thế nào có
thể xấu đi được. Hoàn hảo hoàn hảo, vẫn là đệ đệ ưu tú của hắn.
Ngôn Thanh Nhiên đầu đầy hắc tuyến nhìn mấy biểu ca trước mắt, thật sự giống như đang đi xem sở thú, mà cô chính là con thú trong chuồng đó.
Ngôn Thanh Nhiên khi còn bé cũng có một đoạn thời gian ở Dương gia, đoạn
thời gian đó là do Dương Y quá bận, cũng lo lắng không dám để cô ở nhà
một mình. Trùng hợp là ba mẹ mình nói là nhớ cháu trai, sau đó liền mang Ngôn Thanh Nhiên đến ở nhà bọn họ vài ngày. Khi đó Ngôn Thanh Nhiên
cũng mới sáu tuổi, vừa vặn hiểu chuyện, lớn lên phi thường đáng yêu,
thanh tú, tính nết cũng là vô cùng tốt. Nhưng lại thực thông minh, miệng lại ngọt, người một nhà đều đặc biệt thích Ngôn Thanh Nhiên.
Dương Y thực thông minh trong việc giáo dục hài tử, nàng cũng vẫn luôn giữ
kín bí mật này, thầm nghĩ sau này Ngôn Thanh Nhiên lớn lên khi có thể
một mình đảm đương tất cả mọi việc thì sẽ giúp cô trở về làm con gái
thực thụ. Huống hồ tướng mạo khi còn bé của Ngôn Thanh Nhiên lại nhìn
giống nam hài tử nhiều hơn, bề ngoài rất giống ba ba của cô. Ngôn Thanh
Nhiên lúc còn nhỏ, liền hiểu được bí mật nhỏ của mình mà ẩn giấu không
cho người khác phát hiện, cho nên đoạn thời gian kia mặc dù ở Dương gia
nhưng cũng không ai phát hiện ra việc này.
Người trong Dương gia cảm giác hài tử nhà mình thật là quá thông minh hiểu chuyện, nhỏ như
vậy liền tự thân mặc quần áo, tắm rửa. Có thể thấy được chỉ số thông
minh cũng là phi thường cao, cũng không biết vì sao lớn lên học tập
thành tích kém như vậy...
"Nhiên nhi nhà chúng ta càng ngày càng đẹp mắt a, thật giống ba ba hắn." Tiểu cậu Dương Trung Hoa cảm thán
nói, nhớ tới Ngôn Thao khi đó ở trước mặt bọn họ thực tự tin nói muốn
mang cho Dương Y hạnh phúc, lại không ngờ rằng hắn mất quá sớm, nhưng
kịp lưu lại cho nàng một đứa con, cũng chính là cháu trai của Dương gia.
Nghĩ như vậy Dương Trung Hoa ôn ôn nhu nhu xoa đầu Ngôn Thanh
Nhiên, lại phát hiện Ngôn Thanh Nhiên so với hắn còn muốn cao hơn, tay
liền dừng ở trên vai cô mà vỗ vỗ.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn tiểu cậu của mình, không biết nên nói cái gì mới tốt.
"Cậu cả, cậu hai, tiểu cậu, đại ca, nhị ca, tam ca, tứ ca, mợ cả, mợ hai
ta..." Ngôn Thanh Nhiên phế đi một trận sức lực rốt cục gọi được đầy đủ
tên, hên mà không có tiểu mợ ở đây, nếu không chắc chắn sẽ có lúc cô gọi sai...
Mọi người liền như thế nhìn cô, ánh mắt tràn ngập cưng chiều còn có từ ái...
"Nhiên nhi ngươi nói đi, chúng ta đều đang nghe đây" Cậu cả dẫn đầu lên tiếng, ngữ khí phi thường nhẹ, điều này làm cho những người đứng kế bên thấy
không quen, phải biết rằng thời điểm ba ba (đại bá) nhà mình không ôn
nhu, đối xử với bọn họ không phải dùng rống thì chính là dùng hình
phạt... Lão đáng sợ!
"Các ngươi đều vây ở chỗ này làm gì, nên
làm gì thì làm đi, ta còn muốn cùng Nhiên nhi trò chuyện." Lão gia tử
nhìn nhiều người như vậy vây quanh cháu trai của mình mà không vui, một
đám thực nhàn rỗi a?
Những lời này nhượng mọi người run run,
Dương Cảnh Huyên vẻ mặt đứng đắn nhìn gia gia nói, "Gia gia, chúng ta
muốn mang Nhiên nhi đi chơi bóng rổ." Dương Cảnh Huyên chính là một cái
tổng tài bá đạo, lạnh lùng lại khốc. Chỉ có thời điểm đối với Ngôn Thanh Nhiên mới khác biệt, khi còn bé hắn thích ôm tiểu hài tử, lớn lên cũng
như vậy.
Không thể không nói Dương gia mấy cái ca ca đều có tính cách 'luyến đệ', chính là đều không biết tính cách thật của Ngôn Thanh
Nhiên, cho nên nói như thế đây, Ngôn Thanh Nhiên cải trang thật thành
công, đã lừa gạt được mọi người.
"Ngươi tiểu tử thối này! Tức
chết gia gia ngươi!" Lão gia tử kích động nói, ngón tay run run chỉ vào
Dương Cảnh Huyên, liền biết mấy cái tiểu tử thối này nhất định sẽ chọc
giận hắn, nhiều ít gì hắn cũng sủng bọn họ nha! Đồ cháu trai bất hiếu!
"Gia gia ngươi cũng đừng diễn nữa, đều diễn cảnh này hơn hai mươi năm rồi"
Dương Cảnh Niên bĩu môi, gia gia của mình không thể diễn thành thục được như hắn sao.
Dương Cảnh Du cũng bất đắc dĩ nhìn ca ca, đệ đệ đùa giỡn với gia gia.
"Các ngươi cứ trò chuyện, ta cùng Tĩnh Nghi đi nhà bếp phụ mẹ, Nhiên nhi, mợ cả cùng mợ hai trước hết đi nhà bếp." Lý Thục Hoa ôn nhu nói, sờ sờ đầu Ngôn Thanh Nhiên sau đó liền mang theo Trần Tĩnh Nghi đi nhà bếp.
"Đệ đệ, tiểu cô cô gần đây có khỏe không?" Dương Cảnh Niên tiến đến gần
Ngôn Thanh Nhiên hỏi, tiểu cô cô thương nhất bọn họ, khi còn bé cho bọn
hắn mua đồ ăn ngon, dẫn bọn hắn đi chơi. Trọng điểm là khi có mặt tiểu
cô cô, lão ba cũng không dám đánh bọn họ, mấy cái ca ca này cũng đều là
sủng muội cuồng ma.
"Mụ mụ thân thể thực tốt, gần đây công ty
hình như cũng không còn nhiều việc" Ngôn Thanh Nhiên trong giọng nói
tràn ngập thoải mái khiến lòng người an tâm, nhượng vài người cũng thở
phào nhẹ nhõm. Thân thể tốt là được, không ai mong muốn vì chuyện công
ty mà khiến nàng mệt chết.
"Vậy là tốt rồi, Nhiên nhi đến, đại
ca hảo hảo xem ngươi." Dương Cảnh Huyên yên tâm, vươn tay ấn bả vai Ngôn Thanh Nhiên. So với hắn còn cao hơn một cái đầu, ôn nhu sờ sờ đầu cô,
lòng bàn tay hắn thực ấm áp, Ngôn Thanh Nhiên không có ca ca, chỉ có đệ
đệ, hơn nữa đệ đệ kia cũng không hề thích cô, đời này có tận ba cái ca
ca, còn có các cậu, còn có ông ngoại bà ngoại. Thực may mắn, thực hạnh
phúc...
"Đại ca..." Ngôn Thanh Nhiên không biết như thế nào trả lời, bởi vì mấy cái ca ca đã đem cô vây ở chính giữa, quan tâm nhìn cô.
"Ân, càng nhìn càng đẹp trai, có khí phách của ca ca." Dương Cảnh Duyên vẫn
như cũ da mặt dày nói, đổi lấy vài cái trừng mắt từ mọi người.
Vài người ở chỗ này trò chuyện, chỉ chốc lát lão thái thái đi ra, vẻ mặt từ ái nhìn bọn họ.
"Đồ ăn được rồi, đều mau tới đây ăn cơm!" Trong thanh âm tràn ngập nồng đậm ấm áp, mỗi người đều đi qua ngồi ở trên chỗ ngồi chuẩn bị dọn cơm.
Một bàn lớn đồ ăn, thực phong phú, cũng thực ấm áp.
Dương lão gia tử còn cố ý lấy ra bình rượu hoa quế mà bản thân cất kỹ, ở đây
mấy nam nhân đều nuốt nuốt nước miếng. Trời biết lão gia tử rất keo
kiệt, đều không có để cho bọn họ hưởng qua một ngụm, liền cất giấu. Khi
đó Dương Cảnh Niên lặng lẽ đi trộm muốn uống thử một miếng, tìm nửa ngày cũng không tìm được.