Cố hội trưởng cúi đầu nhìn cặp tay thon dài kia, trong đầu nhiền nhảy
vọt đến hình ảnh trong phòng thay quần áo, còn có tay Ngôn Thanh
Nhiên... Nghĩ tới đây cả người đều không tốt, trong lòng dấy lên hừng
hực lửa giận, hảo cho ngươi Ngôn Thanh Nhiên! Chán sống?
Ngôn
Thanh Nhiên thấp thỏm nhìn Cố Tư Huyền, cô xin thề là cô không hề cố ý
chạm lên ngực Cố Tư Huyền a! Nhưng trọng điểm là thật mềm, thật no đủ... Lắc lắc đầu xua tan cái suy nghĩ này, cô đây dư âm cảm xúc sao?
"Ngôn Thanh Nhiên." Cố Tư Huyền trong giọng nói tràn ngập nguy hiểm, vẻ mặt
kia tựa như muốn đem Ngôn Thanh Nhiên ăn sống nuốt tươi.
"A? hội
trưởng, ngươi cũng ở nơi này a? Thật trùng hợp..." Ngôn Thanh Nhiên ánh
mắt lóe ra, cô thật sự không dám nhìn thẳng Cố Tư Huyền, bởi vì quá đáng sợ. Cô hiện tại thật muốn máy bay nhanh chóng đáp xuống đất sau đó cô
sẽ nhanh chân chạy trốn.
"Đúng vậy, thật trùng hợp..." Cố hội
trưởng ngữ khí sâu xa, Ngôn Thanh Nhiên ngượng ngùng cười, cô không biết nên trả lời cái gì tiếp theo.
Hai người tương đối trầm mặc, lúc
này máy bay xóc nảy một chút, Cố Tư Huyền không có đứng vững cũng không
có cái gì chống đỡ, liền như thế nghiêng về phía trước. Bùm một chút cả
người đều nằm trên người Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên vươn tay ôm
thắt lưng nàng, mặt còn chôn ở ngực Cố Tư Huyền...
Cố Tư Huyền cúi đầu, mặt trong nháy mắt đỏ cực! Máy bay chết tiệt này!
"Các vị hành khách, phi thường có lỗi, bởi vì máy bay vừa gặp khí lưu cho
nên máy bay có chút rung xóc, thỉnh các vị hành khách ngồi yên ở vị trí
của mình để được an toàn, xin cảm ơn" Máy bay truyền đến một trận âm
thanh ngọt ngào, đánh vỡ bầu không khí xấu hổ của hai người...
Ngôn Thanh Nhiên xoay mặt qua chổ khác, tay nhanh chóng thả ra thắt lưng Cố
Tư Huyền, ánh mắt nhìn hướng nơi khác.... Cố Tư Huyền mặt đỏ tựa như quả táo chín, vương bát đản này là không phải cố ý đó chứ?
"Hội
trưởng, ngươi mau ngồi xuống, ngươi đứng không an toàn." Ngôn Thanh
Nhiên thử dời đi lực chú ý của Cố Tư Huyền, nếu không cứ tiếp tục như
vậy chắc chắn cô sẽ không sống sót xuống khỏi máy bay, nhưng Cố Tư Huyền hoàn toàn không bị những lời này của Ngôn Thanh Nhiên giao động, vươn
tay, Ngôn Thanh Nhiên nhắm mắt lại...
"Ngồi nhích qua bên kia" Cố Tư Huyền tay cố sức nhéo môt cái trên vai Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh
Nhiên ăn đau nhức kêu một tiếng. Cố Tư Huyền lập tức ánh mắt nhìn chằm
chằm cô, nàng bất đắc dĩ cười, nàng là tạo nên nghiệt gì đây...
Cố Tư Huyền bình tĩnh ngồi xuống, Ngôn Thanh Nhiên cảm giác được hai bên
trái phải có rất nhiều ánh mắt đang hướng về đây, có chút không thích
ứng, quá mức xấu hổ, liền thấy Cố Tư Huyền vừa vặn nhìn mình, lập tức
liền xấu hổ.
"Ngôn Thanh Nhiên." Cố Tư Huyền nhàn nhạt phun ra ba chữ này, Ngôn Thanh Nhiên lập tức cứng người, trong lòng có chút sợ hãi nhìn Cố Tư Huyền, tại sao nàng lại gọi đầy đủ họ tên của mình, thời
điểm lần trước nàng gọi mình như thế là hôm xảy ra sự kiện kia...
"A? Hội trưởng." Ngôn Thanh Nhiên trong lòng đã nghĩ hội trưởng có phải hay không còn muốn chỉnh mình vì chuyện vừa rồi? Nhớ tới những đoạn lịch sử hung tàn, đáng sợ của những người khác nói về hội trưởng, còn có người
nói chọc hội trưởng thì trên cơ bản xem như là thảm, sẽ không có người
nào được bỏ qua.
"Đi chỗ nào?" Cố Tư Huyền nói xong quay đầu đi,
tiện tay cầm lấy một bản tạp chí trước mặt chậm rãi nhìn. Chân thon dài
nhếch lên một cái duyên dáng bắt chéo, cả người lười biếng dựa vào ghế.
Ngôn Thanh Nhiên giống như càng ngày càng dễ nhìn, có thể là nàng gặp ảo giác?
"Đi tới nhà ông ngoại ta." Ngôn Thanh Nhiên sau khi nói
xong liền nhìn bộ dáng hiện tại của nàng, trước đây còn không có phát
hiện nàng có khí chất mỹ nữ như vậy, khiến cho Ngôn Thanh Nhiên không
thể rời mắt, ngây ngốc nhìn hơn nửa ngày, Cố Tư Huyền bị ánh mắt như lửa nóng nhìn chằm chằm mà quay đầu, một cặp mắt nhu hòa cố sức trừng mắt
Ngôn Thanh Nhiên.
Ngôn Thanh Nhiên bị trừng như thế nhanh tay cầm lấy một bản tạp chí bắt đầu xem, có chút khẩn trương, đôi mắt vẫn lặng
lẽ hướng sang kế bên. Cố Tư Huyền vừa lấy tạp chí đưa lên trước mặt,
hình dạng lén lút của Ngôn Thanh Nhiên khiến Cố Tư Huyền khó chịu, muốn
nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, lén lén lút lút thật đáng
khinh.
Hai người liền như thế an tĩnh ngồi, mỗi người lật một bản tạp chí, Ngôn Thanh Nhiên tạp chí đã lật lần thứ hai, Cố Tư Huyền lật
ba lần, hai người tình nguyện liền như thế một lần, lại một lần lật tạp
chí để che giấu cảm giác khẩn trương, cũng không ý định muốn nói chuyện, dù sao hiện tại xung quanh bầu không khí có một chút kỳ quái.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, rốt cục máy bay đến sân bay Kinh Đô, Ngôn Thanh Nhiên cùng Cố Tư Huyền nói lời từ biệt "Nhà ông ngoại của
ngươi ở đâu? Ta có xe, để ta đưa ngươi tới đó?" Cố Tư Huyền không vội
không chậm mở miệng.
Ngôn Thanh Nhiên nghe đến câu này thì hơi hốt hoảng một chút, khóe miệng co quắp, sau đó lại bị người kéo vào trong xe...
Sau đó ngồi trên xe hội trưởng, cô mới lấy lại tinh thần phản ứng, hội
trưởng ngồi ở bên cạnh, lái xe chính là tài xế Lưu gia. Ngôn Thanh Nhiên thật là khóc không ra nước mắt, cô thật sự không nghĩ sẽ cùng hội
trưởng ngồi cùng trên một chiếc xe, bởi vì hội trưởng ngồi ở kế bên
khiến cho cô khẩn trương a.
Nhịn hơn mười phút đồng hồ, rốt cục
chạy đến Dương gia, Ngôn Thanh Nhiên nhanh chóng xuống xe, cảm kích cùng hội trưởng nói lời từ biệt. Nhìn theo xe hội trưởng vẫy tay, thẳng đến
khi không còn thấy chiếc xe thì Ngôn Thanh Nhiên thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào cửa nhà Dương gia.
Hội trưởng ngồi ở trên xe ánh
mắt vẫn luôn nhìn vị trí mà Ngôn Thanh Nhiên vừa ngồi qua, nhắm mắt lại, trong đầu thoáng hiện đều là cái người này. Thở dài, trong miệng thì
thào hô 'Ngôn Thanh Nhiên'. Hai tay xoa xoa chính mình ấn đường, giống
như từ xảy ra sự kiện kia sau đó trong đầu nàng đều luôn hiện lên thân
ảnh người này, mặc cho nàng muốn xóa bỏ cũng không được. Quên đi, thuận
theo tự nhiên được rồi.
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Nhà ông ngoại Ngôn Thanh Nhiên cũng là thế gia có tiếng ở Kinh Đô, Dương
gia gia sự nghiệp lớn, các con trai trong nhà cũng phi thường có tiền
đồ. Ngôn Thanh Nhiên có 3 người cậu, người cậu đầu tiên là Dương Trung
Quốc, cậu hai Dương Trung Nghĩa, cậu ba Dương Trung Hoa. Ba cái cậu này
sinh con cũng đều là nam hài tử, Dương Trung Quốc có hai con trai, cậu
hai một con trai, cậu ba cũng có một con trai.
Mấy cái ca ca này
cũng đều là người rất có tiền đồ, mọi việc ở công ty trong nhà đều được
xử lý ngay ngắn rõ ràng, phát triển không ngừng.
Hai con trai của Dương Trung Quốc, lão đại tên Dương Cảnh Huyên là trưởng tử cũng là trưởng tôn, lão nhị tên Dương Cảnh Du.
Con trai Dương Trung Nghĩa thứ bậc lão tam Dương Cảnh Duyên.
Con trai Dương Trung Hoa đứng hàng lão tứ tên là Dương Cảnh Niên.
Bởi trong nhà rất nhiều nam tử, lúc trước khi Dương Y mang thai Ngôn Thanh
Nhiên, ông ngoại nghìn mong vạn ngóng hy vọng cô sẽ là một bé gái duy
nhất được xuất thế tại gia đình này. Gia đình bên ngoại của Dương Y rất
thích con gái, bởi vậy khi Dương Y còn bé, nàng được cha mẹ còn có ba
cái ca ca dành cho tất cả cưng chiều mà lớn lên, thẳng đến khi Dương Y
gả cho người khác, bọn họ bởi vì 'yêu ai yêu cả đường đi lối về' cho nên đem phần cưng chiều này đặt lên trên người Ngôn Thanh Nhiên gấp bội.
Có thể nói khi còn bé Ngôn Thanh Nhiên là bị bọn họ sủng thành tiểu bá
vương, mấy cái ca ca Ngôn Thanh Nhiên cũng là phi thường cưng chiều cô.
Hôm nay mấy người cậu, còn có mấy cái ca ca biết Ngôn Thanh Nhiên muốn về
nhà chơi, mọi người liền vội vàng thu xếp công việc để nhanh chóng được
về nhà.
Ngôn Thanh Nhiên lúc này đối mặt với bộ dáng từ ái, tươi
cười của ông ngoại bà ngoại mà ấm áp như xuân. Cô đời trước ông bà ngoại cũng rất thương yêu cô, chỉ là bọn họ qua đời quá sớm, chỉ có mỗi thời
điểm lúc nhỏ cô mới có thể hưởng thụ được tình thương đến từ trưởng bối.
Ông nội bà nội lúc này giống như đời trước, chỉ khác là đời này ông bà
ngoại rất có tiền. Có thể nói ông bà ngoại là thương nhất cô, khiến cho
trong lòng Ngôn Thanh Nhiên cảm thấy ấm áp.
Cô đối với hai cái
lão nhân gia trước mặt là tình cảm thân thiết, tiền thân cũng là phi
thường kính yêu ông bà ngoại mình, đồng thời tình cảm đối với bọn họ rất sâu.
"Nhiên nhi, muốn ăn cái gì thì nói cho bà ngoại biết, bà
ngoại đi làm cho ngươi ăn, mẹ ngươi gần đây thế nào?" Ông bà ngoại từ
lúc Ngôn Thanh Nhiên còn nhỏ đều gọi cô là 'Nhiên nhi', Ngôn Thanh Nhiên nghe một tiếng đó tình cảm trong lòng càng thêm nóng bỏng, trong mắt
tồn tại nước mắt lưng tròng.
"Ngươi cái lão già này, đem cháu
trai ngoan của ta dọa đến phát khóc! Nhiên nhi đến đến bà ngoại này, đến đây ôm một cái~" Dương lão thái thái nhìn cháu trai ngoan của mình khóc mà liếc mắt nhìn bạn già, bắt lấy tay Ngôn Thanh Nhiên nhẹ nhàng an ủi.
Ngôn Thanh Nhiên một phen ôm chặt Dương lão thái thái, nước mắt bang bang
rớt, những uất ức được chôn giấu cuối cũng được thả ra. Tại vì hai vị
lão nhân trước mặt khiến cô nhớ về quá khứ, đó chính là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với cô.
"Nhiên nhi, đừng khóc a, ngươi muốn
mua gì ông ngoại mua cho ngươi!" Dương lão gia tử hào khí tận trời vỗ
ngực bảo chứng, thật vất vả cháu trai ngoan mới có thể đến Kinh Đô chơi
đùa một chút, thật sợ cô ở lại không được bao lâu liền sẽ lại đi, trước
đây Ngôn Thanh Nhiên khi đến Kinh Đô luôn không ở lâu, hai vị lão nhân
bởi vậy cũng rất mất mát.
"Nhiên nhi ngoan, bà ngoại làm đồ ăn
ngon cho ngươi, không khóc không khóc." Dương lão thái thái âm thanh ôn
nhu hòa ái, Ngôn Thanh Nhiên nghe được ông ngoại nói câu kia, nhịn không được nín khóc mà cười.
"Ông ngoại, bà ngoại ta nhớ các người~"
đây là lần đầu tiên Ngôn Thanh Nhiên làm nũng, điều này làm cho hai vị
lão nhân phi thường hưởng thụ, dù sao chỉ có khi Ngôn Thanh Nhiên còn bé mới làm nũng với bọn họ, lớn lên sẽ không còn nữa, tính tình cao lạnh
lãnh khốc, tựa như đem bọn họ thành người không quen biết.
"Hảo
hảo hảo! Nhiên nhi nhà của chúng ta lớn lên thật hiểu chuyện..." Dương
lão gia tử hài lòng cười to, trong lòng vẫn là nhớ con gái, thôi dù sao
cháu trai mình tới cũng được rồi, thực vui mừng.
Dù sao Ngôn
Thanh Nhiên hiện tại so với trước đây ưu tú hơn nhiều, không hổ là cháu
trai của hắn. Hiện tại trong mắt lão gia tử, cháu trai ngoan ngoại hình
ưu tú còn có hiểu chuyện, nào giống mấy cái tiểu tử thối kia, tuyết đối
không đáng yêu.
"Nhiên nhi, bà ngoại đi làm cho ngươi món ngươi
yêu nhất, thịt kho tàu" Lão thái thái nói xong sau đó vội vàng chạy đi
nhà bếp, Ngôn Thanh Nhiên nhìn thấy có chút lo lắng hô "Bà ngoại ngươi
chậm một chút, đừng để té ngã a..." Mắt thấy bà ngoại đã chạy xa.
"Đến, Nhiên nhi, bồi ông ngoại chơi cờ" Lão gia tử phi thường thích chơi cờ
vây, khi còn bé Ngôn Thanh Nhiên cũng bị lôi kéo học chơi cờ vây, bất
quá khi đó hoàn toàn không có có hứng thú, cho nên học tập cũng không
khá hơn là bao nhiêu.
Đời trước Ngôn Thanh Nhiên có thể nói là rất thích văn hóa dân tộc, cũng học học cờ vây rất nhiều, còn có thêm trà nghệ.
"Hảo, ông ngoại, thỉnh thủ hạ lưu tình~" Ngôn Thanh Nhiên lời này nhượng lão
gia tử lại là một trận cười to, cháu ngoại hiện tại có thể so trước kia
thú vị hơn nhiều. Xem ra lớn lên thật hiểu chuyện, nghĩ tới đây lại nồng đậm vui mừng, còn có cảm giác thỏa mãn.
Tiếp theo một già một
trẻ bắt đầu hạ cờ, lão gia tử rơi xuống rơi xuống thổi râu mép trừng
mắt, tiểu tử thối này từ lúc nào cờ nghệ tốt như vậy? Cư nhiên không cho hắn mặt mũi! Nhìn hắn sẽ như thế nào chỉnh tiểu tử thối này!
Ngôn Thanh Nhiên buồn cười nhìn bộ dáng của ông ngoại, thực sự là giống cái
Lão ngoan đồng*. Hai con mắt trừng mắt với cô, khiến cô muốn hạ cờ chổ
này nhưng lại bất đắc dĩ hạ cờ chổ khác, sau đó lão gia tử một cái tay
mắt lanh lẹ nhanh chóng hạ quân cờ, cuối cùng Ngôn Thanh Nhiên đều thua, lão gia tử hài lòng vỗ tay, hình dạng kiêu ngạo hài lòng khiến Ngôn
Thanh Nhiên trong lòng ấm áp.
(*Lão ngoan đồng: ông già mà chơi như con nít)
"Thế nào, bội phục cờ nghệ của ông ngoại không?" Lão gia tử nhưng là vẻ mặt
đắc ý cộng thêm hài lòng, cả người tựa như muốn bay lên trời. Vừa rồi
chiến cuộc thực sự là quá hiểm, may là hắn cờ nghệ cao siêu, bằng không
sẽ bị cái tiểu tử thối này hạ.
Phòng khách bên trong đều là tiếng cười của hai người, tại nhà bếp lão thái thái nghe thế cũng cười một
thoáng, quả nhiên vẫn là muốn Nhiên nhi cùng lão nhân có thể cùng nhau
cười nhiều như vậy.
Cúi đầu nhìn nồi canh cá trong tay, Nhiên nhi thích nhất là ăn món nàng tự tay làm, nhìn Ngôn Thanh Nhiên lúc này
thật gầy, mấy ngày nay phải hảo hảo bồi bổ. Lão thái thái trong đầu lúc
này đã bắt đầu soạn ra cái thực đơn, chuẩn bị công cuộc bồi bổ Ngôn
Thanh Nhiên.
Bên trong phòng khách, ông và cháu mỗi người một ly
trà mà nói việc nhà, hễ nói đến chuyện nào đó hài lòng thì lão gia tử
cười to mười phần.
Vừa mới vào cửa, Dương Trung Quốc liền nghe
thấy phụ thân mình cười to, nhanh buông đông tây, đi vào. Nhìn thấy một
thiếu niên đang ngồi trên ghế, mà nhớ tới khi còn mang tã lót được hắn
ôm vào trong lòng kia, mà nay đã trưởng thành một thiếu niên ưu tú, cảm
giác tự hào nồng đậm trong lòng so với việc hai con trai mình làm đại sự còn muốn tự hào hơn.
"Nhiên nhi, có đói bụng không? Cậu có mua
về bánh đậu xanh ngươi thích nhất này" Dương Trung Quốc trên đường quay
về cố ý đi tới cửa hiệu bán bánh đậu xanh lâu đời nhất mà Ngôn Thanh
Nhiên thích ăn để mua cho cô. Ngôn Thanh Nhiên cảm động cực kỳ, cô có
tài đức gì mà được nhiều người cưng chiều như vậy chứ, đời trước cô cái
gì cũng không có, đời này ông trời lại cho cô thêm một cơ hội, một cơ
hội được những người thân xung quanh mình cưng chiều, cô xin thề nhất
định phải hảo hảo quý trọng, bảo hộ những người thân trong nhà.
"Cám ơn cậu!" Ngôn Thanh Nhiên cảm động đáp tạ, ôm ôm cậu cả sau đó hài lòng tiếp nhận bánh đậu xanh, cũng may là tiền thân không có bị làm hư, nếu
ai mà được sống trong cái gia đình tràn ngập tình yêu này mà không bị
làm hư mới là lạ...
Dương gia gia có quy tắc của gia đình bọn họ, chính là phân chia thế giới thành hai loại người, một là người trong
nhà, hai là người ngoài.
Ngôn Thanh Nhiên ông ngoại còn có cậu
vẫn luôn dắt nàng bắt đầu nói chuyện phiếm, Ngôn Thanh Nhiên theo chân
bọn họ rất nhiệt tình trò chuyện, không thể không nói Ngôn Thanh Nhiên
chính là cục vàng, lão nhân đều thích tiểu hài tử, mà hài tử này miệng
ngọt, lớn lên còn thực soái.