Thời điểm thang máy đi lên tới tầng 18, đột nhiên thang máy run lên một
chút, Ngôn Thanh Nhiên đỡ lấy tay vịn, đứng vững. Nữ nhân trước mặt bởi
đeo dép lê cao nên không có đứng vững lại bị lảo đảo, Ngôn Thanh Nhiên
tay mắt lanh lẹ khéo bắt lấy nữ nhân kia, hai người cứ như vậy không
đứng vững liền té trên mặt đất.
Nữ nhân vẻ mặt hoảng loạn, vẻ mặt sợ hãi, dùng tay che đầu mình, thân thể run rẩy. Ngôn Thanh Nhiên cảm
giác được người kế bên đang sợ hãi, không biết nữ nhân này sợ cái gì...
Không nghĩ nhiều lắm liền vươn tay trấn an nàng.
Trong thang máy
một mảnh tối đen, Ngôn Thanh Nhiên đôi mắt nhìn bốn phía, thang máy Ngu
Hoàng Building từ lúc nào kém như vậy... Cư nhiên còn cái dạng này, đây
là lần đầu tiên cô bị nhốt ở trong thang máy. Bốn phía phi thường đen
kịt, an tĩnh, người trong lòng tựa như nai con nai hoảng loạn.
"Cái kia, ngươi có sao không?" Ngôn Thanh Nhiên âm thanh tràn ngập từ tính,
nhượng bầu không khí trở nên an tĩnh. Nữ nhân hoảng hốt một hồi, nghe âm thanh sau đó phục hồi tinh thần lại, nhìn chính mình nằm ở trong lòng
một thiếu niên xa lạ, mặt đỏ lên, vùng vẫy thoát ra.
"Không có
việc gì." Sờ sờ tóc của mình, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi nỗ lực khiến bản thân không hoảng loạn, làm bộ trấn định mở miệng trả lời. Khoảnh
khắc mới vừa ở trong thang máy tối đen kia làm nàng nhớ về tới khi còn
bé, rất sợ hãi, thật đáng sợ.
"Điện thoại di động cũng không có
tín hiệu, ấn nút gọi khẩn cấp ở trên thang máy đi, xem xem có người hay
không" Ngôn Thanh Nhiên bất đắc dĩ nhìn một chút điện thoại di động,
trên di động một vạch tín hiệu cũng không có. Không có biện pháp chỉ còn cách nhấn nút gọi khẩn cấp, mong muốn sẽ không bị nhốt lâu lắm.
"Uy uy uy, bên trong có người không?" Lúc này trong thang máy điện thoại
trực tiếp truyền đến một trận âm thanh, Ngôn Thanh Nhiên lập tức đáp
lại. Trời biết thật sự quá tối, thò tay không thấy năm ngón!
"Tốt, chúng ta lập tức sửa chữa thang máy cứu các ngươi đi ra ngoài." Bảo an
hiểu rõ sau đó nhanh chóng gọi nhân viên chuyên nghiệp đi bảo dưỡng
thang máy, lúc này trong thang máy phi thường an tĩnh.
"Ngươi
hảo, ta là Ngôn Thanh Nhiên." Ngôn Thanh Nhiên chủ động nói chuyện với
nhau, bởi vì cô cảm thấy đã an tĩnh như vậy sẽ rất đáng sợ, chỉ lo nữ
nhân này chịu không nổi. Vừa rồi nàng tựa hồ rất sợ hãi...
"Ân,
ngươi hảo." Nữ nhân như trước làm bộ bình tĩnh trả lời, không nóng không lạnh thái độ nhượng Ngôn Thanh Nhiên bĩu môi. Nữ nhân này có chút lạnh
lùng thì phải? Nhìn nàng không giống cái loại này a...
Lúc này
thang máy lại run rẩy giật mình, nữ nhân lại sợ hãi ôm lấy đầu, Ngôn
Thanh Nhiên ổn định, loáng thoáng truyền đến âm thanh nức nở, Ngôn Thanh Nhiên đi tới, bị người kia một phen ôm chặt.
Ngôn Thanh Nhiên
hai tay nâng cao, cúi đầu nhìn tối như mực tóc, thấy người không rõ lắm. Có thể cảm giác được nước mắt nữ nhân thấm ướt quần áo cô, thở dài, tay chầm chậm trấn an.
Nữ nhân cảm xúc chiếm được khống chế, nàng
đưa tay xoa xoa khóe mắt, nhàn nhạt mở miệng."Cám ơn." Nàng lại nhớ tới
khi đó, sợ hãi cực kỳ, khống chế không được bản thân, may mắn kế bên còn có người, khiến nàng đỡ sợ hơn rất nhiều.
Ngôn Thanh Nhiên sửng sốt một chút, vui vẻ tiếp thu cái cảm ơn này.
Chỉ chốc lát sau, thang máy sáng đèn, bắt đầu thong thả đi lên, nữ nhân ôm
chặt Ngôn Thanh Nhiên vẫn chưa buông. Ngôn Thanh Nhiên nhìn nữ nhân
trong lòng, có chút buồn cười... Bất đắc dĩ để nàng ôm, cửa thang máy
chậm rãi mở ra, ngoài cửa bảo an giám đốc thấp thỏm đứng.
Ngôn
Thanh Nhiên dẫn đầu đi ra, nhìn một trận này, sẽ không phải cả đám kéo
tới xin lỗi mình đi? Thật không quen a! Sờ sờ mũi sau đó trực tiếp tránh người đi xa.
Người phía sau tiếp theo đi ra, giám đốc cùng bảo
an lập tức lớn tiếng kêu "Tổng tài hảo!" Thật sâu khom người chào, có
trời biết khi bọn họ biết tổng tài đại nhân có trong đó tâm bọn họ đều
bị bóp nát, phản ứng đầu tiên chính là thấy mình thật sự thảm! Trên trán giám đốc đều là mồ hôi, trong lòng khẩn trương chết. Tổng tài là người
thực đáng sợ, không một nói một lời liền nổi bão.
"Ân, các ngươi tới rất nhanh a." Những lời này tuyệt đối không phải tán thưởng, bọn họ chỉ cảm thấy phía sau lưng mát lạnh...
"Phi thường có lỗi tổng tài, đều là sai sót của chúng ta." Giám đốc nhanh lên xin lỗi, tâm đều nhảy tới cổ họng.
"Lần sau không được viện cớ dẫn lẽ này nữa." Nữ nhân nhìn thoáng qua, đảo
mắt nhìn hướng bốn phía mới phát hiện người kia đã đi xa, trong đầu hiện lên khuôn mặt của người nọ khi mới vào thang máy, thực tinh xảo, ánh
mắt đó khiến nàng cảm thấy quen thuộc.
Lúc này điện thoại Ngôn
Thanh Nhiên vang lên, nghe điện thoại tiếp tục đi tới. Trong điện thoại
Lục Lưu Ly thực lo lắng, vội vàng dò hỏi có sao hay không, có trở ngại
gì gì đó hay không. Ngôn Thanh Nhiên nhẹ giọng an ủi sau đó cúp điện
thoại, đi vài phút, rốt cục tới trước cửa phòng họp. Lục Lưu Ly đã sớm
đợi trước cửa nửa ngày...
"Thế nào? Không có việc gì đi?" Lục Lưu Ly biết sự việc Ngôn Thanh Nhiên bị nhốt trong thang máy cho nên nhanh
chạy đến xem có vấn đề gì hay không, nàng không biết vì cái gì mà lại
muốn đi quan tâm đến thiếu niên này.
"Không có việc gì, ngươi yên tâm đi." Ngôn Thanh Nhiên vỗ vỗ mu bàn tay Lục Lưu Ly, hai người xoay
người đi vào phòng họp. Lúc này bên trong cũng chỉ có một phó tổng tài,
bởi vì tổng tài vừa mới có việc, cho nên chỉ có thể cùng đợi.
Đợi một lúc sau, cửa được mở ra, mấy người đứng lên. Ngôn Thanh Nhiên nhìn
nữ nhân dẫn đầu, vẻ mặt hiểu rõ, hóa ra người này chính là tổng tài, đời trước Ngôn Thanh Nhiên chưa thấy qua tổng tài.. Chỉ thấy qua phó tổng
tài, bởi vì đời trước tổng tài còn ở Kinh Đô, nghiệp vụ ở nơi này toàn
bộ đều giao cho phó tổng tài đến xử lý.
Thời điểm tổng tài sắp đi tới An thị tiếp quản Ngu Hoàng cũng vừa vặn lúc cô chết đi, cho nên đều chưa thấy qua gương mặt thật tổng tài, chỉ nghe nói qua là đại tiểu thư của thế gia nào đó. Tổng tài ánh mắt nhìn Ngôn Thanh Nhiên gật đầu,
cười một thoáng. Đi tới chổ ngồi xuống. Đưa tay vẫy vẫy thư ký phía sau, tiếp nhận một phần văn kiện lại mỉm cười."Ngươi hảo, Ngôn tiên sinh, ta là Nhan Uyển Hề" nói xong hướng tới Ngôn Thanh Nhiên vươn tay, vẻ mặt
vô hại, một chút không nghĩ tới vừa rồi ở trong thang máy nàng lại có
mặt lạnh lùng như vậy...
Ngôn Thanh Nhiên sửng sốt một chút, sau
đó vươn tay cầm tay nàng, "Ngươi hảo, ta là Ngôn Thanh Nhiên." Bàn tay
của nàng thật mềm, tựa như loại Bạch Ngọc tốt nhất, nhẵn nhụi để người
ta yêu thích không buông tay. Nắm đại khái một phút đồng Ngôn Thanh
Nhiên vẫn chưa thả ra, Nhan Uyển Hề kéo kéo tay, tỏ ý Ngôn Thanh Nhiên
có thể buông tay...
Lục Lưu Ly kéo kéo ống tay áo Ngôn Thanh
Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên hoảng loạn một chút sau lại phát hiện chính mình còn nắm tay đối phương, nhanh lên buông ra. Vẻ mặt xấu hổ, cô cư nhiên
nắm tay người khác không buông, khẳng định là do tay nàng có xúc cảm quá tốt..
"Đây là bản hợp đồng, ngươi xem qua một chút rồi quyết
định có muốn ký hay không" Nhan Uyển Hề đem hợp đồng để trước mặt Ngôn
Thanh Nhiên, tỏ ý kêu cô nhìn một cái. Sau đó liền nhìn Ngôn Thanh
Nhiên, thiếu niên này nàng phi thường coi trọng, có nhan sắc giá trị, có khí chất, có tài hoa... Nói chung chỉ cần xuất đạo nhất định sẽ nổi
tiếng đến rối tinh rối mù.
Ngôn Thanh Nhiên cầm lấy bản hợp đồng
tinh tế quan sát, có rất nhiều công ty quản lý đều sẽ khi dễ với những
người mới chưa xuất đạo, bởi vì bọn họ vừa mới ra xã hội, không hiểu về
pháp luật bảo đảm, cho nên sẽ nhân cơ hội bắt họ làm nhiều hơn bình
thường, sẽ có vài công ty quản lý còn lợi dụng cơ hội này mà điền thêm
vài điều khoản bất lợi để những tân binh mới ra mắt không biết mà liền
ký hợp đồng, cho nên rất nhiều người cuối cùng sẽ hối hận, sẽ bị công ty quản lý âm thầm cho một phen nhảy hố. Ngôn Thanh Nhiên nhìn đến một
điều khoản trong đó nhíu nhíu mày, Nhan Uyển Hề nhìn thấy cô nhíu mày,
lại có cảm giác quen thuộc, sau đó lắc lắc đầu "Làm sao vậy? Có vấn đề
gì sao?" Trong thanh âm mềm mại nhượng Ngôn Thanh Nhiên chấn động, bình
tĩnh chính mình.
"Ân, ta cho rằng điều khoản về việc nghỉ ngơi
này không hợp lý" Ngôn Thanh Nhiên đời trước cũng vì mới xuất đạo mà
liền ký hợp đồng, bản thân cái gì cũng không biết, sau khi ký thì ngày
nào cũng phải đi làm, thời gian nghỉ ngơi hoàn toàn không đủ, khiến cho
cả người đều gầy đi thật nhiều, thân thể cũng càng ngày càng không tốt,
cũng không ngủ đủ giấc. Cho nên hôm nay Ngôn Thanh Nhiên nhìn đến điều
khoản này liền không thích hợp, cô đời này vô luận thế nào cũng muốn quý trọng sức khỏe, công việc là công việc, thân thể cũng muốn nghỉ ngơi.
Dù sao thân thể này cũng là thứ để kiếm tiền, chỉ cần dưỡng hảo thân thể cái gì cũng có thể làm...
"Ta xem thử xem, ân.. để ta yêu cầu
sửa lại điều khoản này, tổng tài." Lục Lưu Ly nghe được Ngôn Thanh Nhiên nói như vậy, sau đó lấy qua hợp đồng nhìn một chút, nhíu mày cũng tán
thành điều khoản này không hợp lý. Một nghệ sĩ mới mà chỉ có một tháng
nghỉ ngơi, nói ra ai mà làm, này không phải muốn xem người như máy móc
sao? Huống chi nghệ sĩ thật sự bề bộn nhiều việc, lịch chiếu liền đầy,
một năm như con quay mà cứ làm liên tục, không ít nghệ sĩ đều mệt đến
suy sụp, nhớ tới đời trước thân thể Ngôn Thanh cũng vì bận công tác mà
gầy gò làm nàng liền đau lòng.
"Ân, hảo, sửa. Ngôn tiên sinh tự
mình sửa đi" Nhan Uyển Hề cũng không thích nghiền ép nghệ sĩ, vạn nhất
mệt chết người thì làm sao bây giờ. Nàng sinh ra tại một gia đình gia
giáo, trong nhà phương thức giáo dục đều nhượng nàng nhìn xa trông rộng. Cái gì cũng đều là phải xem ý nguyện của nghệ sĩ, cũng không thể ép
buộc người khác. Không thể không nói Nhan Uyển Hề là một lão bản rất
tốt, cho nên rất nhiều người đều thích được làm việc tại Ngu Hoàng. Tại
Ngu Hoàng có rất nhiều phúc lợi đều để người ta đỏ mắt, đãi ngộ tiền
lương cũng rất cao, khiến cho rất nhiều người tìm mọi cách để được ký
hợp đồng với công ty.
Sửa chữa xong bản hợp đồng, Ngôn Thanh
Nhiên thoả mãn gật đầu, cầm lấy bút xoát xoát ký xuống tên mình. Ngôn
Thanh Nhiên viết chữ phi thường đại khí, phi thường ưa nhìn. Nhan Uyển
Hề nhìn thoáng qua tán thưởng, vươn tay, cùng Ngôn Thanh Nhiên bắt tay.
"Hoan nghênh gia nhập Ngu Hoàng." Nhan Uyển Hề nhàn nhạt nói, xong phân phó
thư ký tiếp nhận bản hợp đồng, nói tạm biệt đi ra khỏi phòng họp.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn bóng lưng đi ra ngoài, đôi mắt lấy làm sâu sắc, lại
nói tiếp không hiểu vì sao cô lại thấy cảm giác quen thuộc trên người
Nhan Uyển Hề... Lắc lắc đầu, chắc là do bản thân suy nghĩ nhiều thôi.