Ngôn Thanh Nhiên đi tới phòng khách nhìn thấy một mạt bóng xinh đẹp,
cùng với lúc trước không có quá nhiều khác biệt, vẫn là hảo gầy, đẹp mắt như nhau.
Lục Lưu Ly nghe tiếng bước chân, sau đó hơi hơi xoay
người, nhìn thiếu niên đối diện được ánh sáng mặt chiếu đến trên người
rất là chói mắt. Nàng tin tưởng thiếu niên này chính là một cái hạt
giống tốt, chỉ cần ươm mầm nhất định sẽ nở thành siêu sao, không cần dựa vào nàng, thiếu niên này cũng sẽ có thể trở thành thiên vương.
Ngôn Thanh Nhiên nhìn Lục Lưu Ly xoay người, trong nhát mắt ngây dại, trong
đầu xuất hiện dung nhan quen thuộc, như vậy đẹp mắt.
Lục Lưu Ly
thời điểm tuổi còn trẻ cũng sở hữu dung nhan rất đẹp, giống như thời
gian đã bỏ quên tuổi lão của nàng, tựa như lúc trước, lần đầu tiên nhìn
thấy nàng, đẹp đến mức khiến người ta say mê. Nàng tựa như một chén
hương thuần rượu, càng nếm thử càng trầm say.
Lục Lưu Ly thuộc
về cái loại ngoại hình không già đi, còn thuộc về cái loại càng xem càng đẹp mắt, càng xem càng mê người, càng ở chung càng biết đối phương rất
tốt... Một khuôn mặt tinh xảo không hề lưu lại năm tháng vết tích, tóc
dài màu đen đã bị nàng cắt ngắn đi, còn có nhuộm màu hạt dẻ.
Mũi khéo léo, đôi mắt tươi đẹp, mi tinh tế hình lá liễu. T-shirt màu trắng, quần jean màu lam nhạt, một đôi giày ba-ta màu đen. Toàn thân đều tản
ra hơi thở thanh xuân. Như vậy khiến cho Lục Lưu Ly càng thêm trẻ tuổi,
nhượng rất nhiều người đều sẽ hiểu lầm tuổi của nàng, chỉ nàng tương
đương là học sinh phổ thông.
"Ngươi hảo, ta là Lục Lưu Ly." Âm
thanh cùng tướng mạo không hợp, Lục Lưu Ly âm thanh là cái loại này
trong trẻo nhưng lạnh lùng, bất đồng với hiệu trưởng, mà là một loại âm
thanh thực thanh thúy.
"Ngươi hảo, ta là Ngôn Thanh Nhiên." Ngôn Thanh Nhiên kiềm chế bình tĩnh trong lòng, nhàn nhạt nói ra những lời
này. Lục Lưu Ly như thế nào có thể biết tới cô, hai người chưa từng gặp
nhau a...
"Tên của ngươi thật giống với tên một người bạn của
ta" Lục Lưu Ly nói những lời này mang theo hoài niệm thật sâu, nàng rất
nhớ Ngôn Thanh, thầm nghĩ sớm một chút cùng Ngôn Thanh biểu lộ tình cảm
thì tốt rồi. Nghĩ tới trong lòng liền mất mát cực kỳ, đáng tiếc người
trước mặt không phải Ngôn Thanh, Ngôn Thanh đã rời khỏi nàng, vĩnh viễn
rời khỏi nàng, trong lòng liền co rút đau đớn...
Ngôn Thanh
Nhiên nghe nói như thế thân thể cứng đờ, trong lòng chua xót đem cô bao
phủ, trên mặt vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên, miễn cưỡng bài trừ một mạt
cười... Nhưng là rất khó nhìn!
"Phải không?" Ngôn Thanh Nhiên nỗ lực duy trì nụ cười, chào hỏi cùng Lưu Ly ngồi xuống, nhượng quản gia
bưng tới hai ly trà, trực tiếp nâng chung trà lên nếm thử.
"Ta
là một người đại diện cho nghệ sĩ, ngày hôm nay chủ yếu tới tìm ngươi
với mong muốn hai ta có thể hợp tác, ngươi thấy thế nào?" Lục Lưu Ly lời này thực tự tin, nàng dù sao cũng đã từng mang ra một cái ảnh hậu, tuy
rằng hiện tại bị người chèn ép, nhưng vẫn là có chút danh khí.
Ngôn Thanh Nhiên nghe đến câu này lòng có điểm rung động, đời trước Lục Lưu
Ly cũng nói qua nói như vậy, sau đó các nàng cùng nhau dắt tay tới đỉnh
vinh quang.
Trong lòng chợt lóe hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ,
tim đập nhanh như trống, Ngôn Thanh Nhiên không nghĩ tới Lục Lưu Ly sẽ
lại đến tìm ra cô, tiếp tục cùng cô nói chuyện hợp tác. Ngôn Thanh Nhiên cho tới bây giờ cũng sẽ không bao giờ cự tuyệt Lục Lưu Ly, bởi vì tình
cảm của cô dành cho nàng không phải là tình yêu, cho dù thời điểm cô
thích nữ nhân cũng không có suy xét tới Lục Lưu Ly, bởi vì thỏ không ăn
cỏ gần hang...
"Hảo." Ngôn Thanh Nhiên dứt khoát lưu loát nói
nhượng Lục Lưu Ly lộ ra một mạt cười, nàng Lục Lưu Ly xin thề sẽ tìm ra
nguyên nhân cái chết của Ngôn Thanh vì cô mà báo thù.
"Hợp tác
vui sướng." Lục Lưu Ly vươn tay, rực rỡ dáng tươi cười đâm tới mắt Ngôn
Thanh Nhiên, đã lâu không có thấy nàng cười rực rỡ như vậy, thật tốt.
"Hợp tác vui sướng, người đại diện của ta" Ngôn Thanh Nhiên cầm bàn tay non
mềm, cười một thoáng, nhớ tới đã thật lâu không cầm đến bàn tay này nên
có chút hoảng hốt, cố sức nắm chặt, không muốn lại mất đi người bạn thân này.
Hai người tay nắm tay, các nàng có thể lần thứ hai quen biết nhau thật tốt.
Không biết vì sao Lục Lưu Ly cũng chỉ nhìn trúng Ngôn Thanh Nhiên, nhìn trúng thiếu niên này, tướng mạo tuấn mỹ, ánh sáng mặt trời ôn nhu chiếu vào
trên người cô. Chắc đại khái là bởi vì tên của thiếu niên cùng với tên
người cô yêu tương đồng đi, còn cụ thể bởi vì cái gì thù nàng cũng không rõ ràng lắm.
Hai người trò chuyện một lúc sau đó Lục Lưu Ly
liền cáo từ, Ngôn Thanh Nhiên lẳng lặng nhìn chén trà trên bàn đờ ra,
nàng không hề nghĩ đến đời này còn có thể nhìn thấy Lục Lưu Ly, còn có
thể cùng Lục Lưu Ly trở thành người đại diện của mình.
Sau này, càng có Lục Lưu Ly cùng nhau nỗ lực, như vậy thật tốt.
- -- TA LÀ MỘT CÁI ĐƯỜNG RANH GIỚI ---
Ngày thứ hai, sáng sớm Lục Lưu Ly lái xe đi tới nhà Ngôn Thanh, tiếp theo cùng Ngôn Thanh Nhiên hai người đi tới trường học.
"Có một số việc ngươi đừng lo lắng, đều có ta giúp ngươi xử lý, ngươi chỉ
để ý diễn kịch là được. Ngày hôm nay then chốt chính là muốn đem danh
tiếng của ngươi phát ra" Lục Lưu Ly chính là lo lắng cô chưa có xuất
đạo, có chút e ngại gì gì đó, cho rằng Ngôn Thanh Nhiên chỉ là một cái
tiểu thiếu niên đơn thuần, Lục Lưu Ly cư nhiên còn thực lo lắng cho cô
chịu không nổi giới giải trí tàn khốc thì làm sao bây giờ..
"Ân, hảo. Ta biết rồi.." Ngôn Thanh Nhiên giả vờ, giả vờ vẻ mặt không hiểu
không rõ, đối giới giải trí không quen, cũng không rõ quy tắc giới giải
trí.
Hai người tới kịch tổ nhưng mà Thượng Quan Ngưng vẫn chưa
có đến, đạo diễn bộ dáng không vui để người ta nhượng không ai dám cà
rỡn.
"Lưu Ly, ôi chao, sao ngươi lại tới đây? Đã lâu không thấy
a~" đạo diễn vốn dĩ đang bực bội, nhưng mà quay đầu thấy người quen cũ,
trong lòng bực bội cũng tiêu tan thành mây khói. Lục Lưu Ly kia cũng có
một thời rất nổi, cùng Ngôn Thanh nhất dạng là một cái truyền kỳ, có kim bài người đại diện của Ngôn Thanh mà xưng hô, cũng chính là 'Bàn tay
vàng' trong giới giải trí. Nàng chỉ nhận đại diện duy nhất cho một nghệ
sĩ, cũng chính là thiên hậu Ngôn Thanh, từ khi Ngôn Thanh mất đi nàng
vẫn chưa nhận thêm người nào.
"Lưu Đạo, đã lâu không gặp" Lục
Lưu Ly đối với Lưu Đạo cũng là có điểm ấn tượng, lúc trước bởi vì lịch
diễn của Ngôn Thanh quá nhiều, đạo diễn này mỗi lần có dự án cũng đều ưu tiên Ngôn Thanh đến diễn, bởi vì Lưu Đạo cảm thấy chỉ có Ngôn Thanh mới có thể đảm nhiệm được những nhân vân chính của hắn. Sau bởi vì Ngôn
Thanh qua đời, cho nên cũng có rất nhiều dự án không thành, trong lòng
tràn ngập tiếc nuối.
"Ngươi như thế nào sẽ tới nơi này a?" Lưu
Đạo buồn bực vì sao ngày hôm nay Lục Lưu Ly sẽ tới nơi này, chẳng lẽ là
vì nữ nhân Thượng Quan Ngưng? Bất quá ngẫm lại cũng không có khả năng,
bởi vì nữ nhân Thượng Quan Ngưng kia thật khiến người ta ghét.
"Đây là nghệ sĩ mới của ta, hắn không phải biểu diễn với ngươi chụp cái
trailer này sao, cho nên mang hắn dẫn đến đây" Lục Lưu Ly bình tĩnh nói
nhượng Lưu Đạo sửng sốt một chút, 'Bàn tay vàng' muốn tái xuất giang hồ? Nhìn hướng Ngôn Thanh Nhiên ánh mắt tràn ngập bội phục, dù sao có thể
để cho 'Bàn tay vàng' trong giới giải trí nâng đỡ, rất nhanh có thể đi
lên tới đỉnh vinh quang a.
"Thanh Nhiên a, cái tiểu tử này chắc
chắn sẽ có một phen tiền đồ, hạt giống rủ xuống mọc lên tân tinh a." Lưu Đạo là thật lòng tán thưởng Ngôn Thanh Nhiên, Lưu Đạo tại giới giải trí cũng rất có tiếng nói, đối với Ngôn Thanh Nhiên xem trọng rất lớn.
"Phiền phức Lưu Đạo nhiều hơn chiếu cố." Lục Lưu Ly cười nói, sau đó nhéo nhéo tay Ngôn Thanh Nhiên, Ngôn Thanh Nhiên lập tức lĩnh ngộ quay sang Lưu
Đạo khom người chào."Phiền phức Lưu Đạo " Ngôn Thanh Nhiên cung kính
nói, tại giới giải trí ngươi ngàn vạn lần không có thể đắc tội người
khác, đời trước Ngôn Thanh có rất nhiều mối quan hệ, bởi vì cô biết cách kết giao hảo hữu, lại còn hiểu chuyện, để người ta đều thích cùng cô
giao bạn bè.
Lưu Đạo thoả mãn cười to, "Hảo hảo hảo, đến, Thanh
Nhiên, chúng ta chuẩn bị chụp trận đầu, lần đầu tiên chụp có chút khẩn
trương là bình thường. Cứ là chính mình phát huy là được." Lưu Đạo có
chút lo lắng, dù sao Ngôn Thanh Nhiên cũng chưa từng diễn kịch, bất quá
từ ngày thử vai lần đó hắn cảm thấy kỹ thuật của Ngôn Thanh Nhiên có thể đạt đến trình độ cao. Nghĩ tới đây yên tâm rất nhiều, chào hỏi mọi
người chung quanh cho tốt rồi chuẩn chụp trận đầu.
"Thanh Nhiên, đợi lát nữa ngươi không cần khẩn trương, ngươi lần đầu tiên quay phim
không cần hoảng loạn." Lục Lưu Ly cũng lo lắng, thật sợ Thanh Nhiên lần
đầu tiên quay phim nếu như luống cuống đầu trận thì sẽ không ổn, trước
đây thời điểm cô đi theo Ngôn Thanh hoàn toàn không lo lắng vấn đề này.
Bởi vì kỹ thuật diễn của Ngôn Thanh thật là để người ta vỗ tay tán
dương, còn có các phương diện khác đều ưu tú nên nhượng nàng không có lo lắng quá nhiều.
"Lưu Ly, ngươi yên tâm đi." Ngôn Thanh Nhiên
lãnh đạm nói ra lời này, vẻ mặt phi thường bình tĩnh, nhìn không hề khẩn trương một chút nào. Điều này làm cho Lục Lưu Ly cảm giác được an tâm,
thiếu niên này thực ổn. Có khí chất làm đại sự, cũng có thể làm người
tỏa sáng..
Sau này khi biết chân tướng, Lục Lưu Ly thực cảm thấy bội phục tài diễn xuất của Ngôn Thanh Nhiên, hại nàng tốn công lo lắng!